Tưởng mình mang thai với tình cũ, tôi hối hận bỏ nhà đi để rồi khi con 5 tuổi …
Yêu một lúc hai người đàn ông, một người là tình yêu chân tình, muốn hi sinh hết lòng hết dạ còn một người là người yêu mình, nguyện cả đời hi sinh cho mình.
Nhưng số phận không cho tôi được lấy người đàn ông mình yêu khi anh đã phụ tôi đi với người con gái khác giàu có và xinh đẹp hơn nhiều. Tôi ngậm đắng nuốt cay đau khổ chịu đựng mối tình oan trái này và quyết định đi lấy người đàn ông khác.
Thế nhưng, tình chưa dứt, người đàn ông cũ cũng không muốn từ bỏ “miếng mồi” ngon là tôi nên thường xuyên qua lại với tôi, lợi dụng tôi. Tôi biết làm vậy là có lỗi với người hiện tại, có lỗi với người phụ nữ kia nhưng tình yêu quá lớn khiến tôi không thể buông bỏ. Tôi chấp nhận một lúc yêu hai người nhưng với người cũ chỉ là ngoại tình.
Tôi biết làm vậy là có lỗi với người hiện tại, có lỗi với người phụ nữ kia nhưng tình yêu quá lớn khiến tôi không thể buông bỏ.
(Ảnh minh họa)
Rồi tôi cũng đi lấy chồng nhưng những ngày tháng ấy tôi vô cùng đau khổ và dằn vặt. Một là vì mình đã lợi dụng người đàn ông hiện tại, hai là cảm thấy quá thương nhớ người cũ. Cưới nhau được 3 tháng tôi phát hiện mình đã có bầu. Tính ngày tính tháng thì tôi nghi đó là cái thai của người cũ. Tôi đau khổ dằn vặt, sợ hãi, sợ một ngày nếu người đàn ông hiện tại phát hiện tôi không có bầu với anh ấy mà là của người tình cũ thì tôi phải đối diện với chuyện này thế nào. Hơn nữa, tình cảm tôi dành cho người chồng hiện tại cũng không quá nhiều, chỉ là lấy vì tình vì nghĩa, vì anh đã quá hi sinh cho tôi nên sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định từ bỏ tất cả.
Tôi bỏ nhà ra đi với bức thư thú nhận đã lừa dối chồng. Thật sự đau đớn nhưng tôi không đành lòng làm chuyện tồi tệ với người có ơn với mình và không thể để anh nuôi con của người khác. Tôi đã có con với người cũ, cũng chỉ mong được yêu và được nuôi con của người đàn ông ấy. Quyết định lấy chồng có lẽ là sai lầm của đời tôi.
Liệu có phải ngày đó tôi mang thai với chồng của mình nhưng lại lầm tưởng mang thai với người cũ nên bỏ nhà đi. (ảnh minh họa)
Bỏ nhà ra đi, hơn 3 năm tôi đau khổ vật vã vì cảnh làm mẹ đơn thân, vất vả trăm bề. Có lúc muốn từ bỏ, muốn mang con về cho người đàn ông ấy nuôi nhưng tôi lại sợ phá vỡ gia đình của anh. Nhưng một điều kì lạ là, con trai càng lớn càng giống bố y đúc. Giống bố chính là giống người chồng hiện tại của tôi. Từ đôi mắt, nụ cười và khuôn mặt đều không sai được. Những ngày tháng đó, tôi cứ ngắm đi ngắm lại đứa con của mình và chột dạ.
Video đang HOT
Liệu có phải ngày đó tôi mang thai với chồng của mình nhưng lại lầm tưởng mang thai với người cũ nên bỏ nhà đi. Tôi đã nông nổi một phần vì sợ hãi, một phần vì không muốn sống với chồng, muốn được nuôi con của người tôi yêu nên mới ra cơ sự này.
Nhìn con, tôi càng đau lòng xót xa, tôi khóc như mưa và nhận ra sự thật bất ngờ. Hóa ra đó là con của chồng tôi nhưng ngày con còn trong bụng mẹ, vì sự ích kỉ của mình, tôi đã để con phải chịu cảnh không cha. 5 năm bôn ba ở ngoài, con ăn uống không được tử tế, tiền bạc túng thiếu, tôi một thân một mình vất vả nuôi con mới hiểu được nỗi thống khổ này. Chính tôi là người mẹ nhẫn tâm đã tước quyền được có cha có mẹ của con ngày đó…
Ngày hôm đó, tôi quay lại căn nhà cũ của chồng thì bất ngờ gặp được anh. Nhìn thấy đứa con, anh đã nhìn tôi chằm chằm. Anh nhận ra đó là con của mình, giống anh như đúc. Nhưng hiện giờ anh đã có gia đình, có vợ con và cũng đang có cuộc sống yên ấm. Tôi thực sự không còn là lựa chọn của anh nữa, tôi cũng không còn ý nghĩa gì với người chồng cũ.
Đàn bà khổ, đàn bà dại dột, đàn bà ngu muội nhất là chính là đã yêu quá chân tình, chấp nhận bị dối lừa mà vẫn hi sinh.
(Ảnh minh họa)
Anh muốn cưu mang tôi cũng không được. Nhìn con mà tôi xót xa trong lòng, chỉ biết ôm con vào lòng mà khóc. Tôi thương con vì ngày đó dại dột, người đàn ông tốt lại không lựa chọn, đi chọn một người không ra gì. Tôi thương con và thấy mình không xứng đáng làm mẹ. Người phụ nữ như tôi đâu có tư cách gì để được làm mẹ của đứa con bất hạnh. Nhưng tôi phải làm thế nào đây khi anh cũng không thể nhận con của mình?
Đàn bà khổ, đàn bà dại dột, đàn bà ngu muội nhất là chính là đã yêu quá chân tình, chấp nhận bị dối lừa mà vẫn hi sinh.
Theo Eva
Tưởng người yêu cao thượng tha thứ cho mọi lỗi lầm, không ngờ đó là màn trả thù hoàn hảo của anh
Tôi và Đại yêu nhau từ thuở chung trường cấp 3. Hai đứa vẫn quấn quýt bên nhau mặc dù thời đó, phụ huynh và thầy cô còn cấm cản chuyện yêu đương nhiều.
Tuy nhiên, mặc lời ra tiếng vào, chúng tôi vẫn yêu và càng chứng minh ngược lại, chuyện yêu đương không làm chúng tôi sa sút mà còn đạt kết quả cao hơn. Bằng chứng là anh luôn đứng đầu lớp những môn tự nhiên còn tôi dẫn đầu kết quả khối xã hội. Đại còn được chọn đi thi học sinh giỏi quốc gia, tôi nằm trong đội tuyển của tỉnh. Tận lúc đó, mọi người mới bớt chê trách, phàn nàn.
Cứ yêu nhau vượt qua mọi dư luận là thế, chúng tôi sánh bước vào đại học. Đại thi trường Y, tôi thì học kinh tế. Hai trường cách không xa nhau nhưng vì Đại học rất nhiều, áp lực rất lớn, chẳng còn mấy thời gian dành cho tôi nên hai đứa cũng ít nói chuyện. Nhiều khi tôi tủi thân lắm, khi cứ ngày lễ này ngày lễ kia, chúng bạn tung tăng với người yêu mình thì có như không.
Thế nhưng, sau những ngày học miệt mài, Đại lại chạy đến bên tôi, anh dành trọn vẹn thời gian để chăm sóc tôi chu đáo như những ngày nào. Nhìn gương mặt gầy gò vì thức đêm thức hôm, tôi lại mềm lòng, thấy thương anh hơn và giận bản thân mình.
Cứ như thế, suốt 4 năm đại học của tôi là những tháng ngày vui chơi cùng bạn bè thay vì người yêu. Còn Đại, càng về sau lại càng bận hơn những năm trước. Có khi anh ốm nằm viện, vẫn cầm khư khư cuốn sách nặng cả cân ở bên. Tôi chỉ bất lực, nhìn anh nằm thoi thóp tiếp nước và thấy mông lung về tương lai.
Khi tôi đi làm, Đại vẫn là sinh viên. Anh phải học 6 năm rồi còn tiếp tục học nội trú, đi trực ngày trực đêm, đi thực tế, đi này đi kia mà tôi chẳng thể nhớ hết. Tôi vẫn thương anh nhưng tôi lại thấy thương mình nhiều hơn. Tôi nhận thấy dấu hiệu tuổi tác khi mà cái nốt mụn mọc lên rồi chẳng tự khỏi được mà cứ thâm mãi trên mặt, một vài nếp nhăn ở khóe mắt dù tôi mới ngoài đôi mươi... Tôi âu lo, liệu sau này anh thành đạt, tôi đã già thì anh còn nhớ tới tôi hay không?
Cứ mãi đấu tranh với những suy nghĩ đó, tới khi tôi đi làm được 2 năm, thì tôi lại rơi vào lưới tình của một anh cấp trên. Anh là phó phòng của tôi, trẻ trung, phong độ và đương nhiên rất biết cách yêu chiều phụ nữ. Anh quan tâm tôi từng chút một, nhiệt tình trong công việc và cả cuộc sống.
Đối diện với sự cô đơn suốt bao năm, tôi bị cảm động trước sự ân cần, chở che của chàng trai khác. Thế rồi, tôi nhận lời yêu anh trong khi vẫn dùng dằng với Đại.
Nụ hôn của tôi và anh phó phòng đã bị Đại nhìn thấy. (Ảnh minh họa)
Cho tới một ngày, đó chính là ngày kỉ niệm 7 năm của chúng tôi, tôi cứ ngỡ Đại đã quên nên cũng chẳng mảy may nghĩ. Khi anh phó phòng đòi đưa tôi đi ăn, đi xem phim, tôi lại gật đầu. Mãi 11h tối, anh mới chở tôi về đến phòng trọ, tôi âu yếm ôm eo anh.
Khi vừa hôn tạm biệt, tôi quay lưng bước đi thì giật mình bởi tiếng gọi của Đại:
- Hắn ta là ai? Tại sao em đi với hắn ta giờ này mới về? Tại sao em lại ôm hôn hắn ta trong khi anh mới là người yêu của em?
Tôi chết điếng khi thấy Đại lù lù trước mặt, tay anh ôm bó hoa baby - loại hoa mà tôi thích to thật to. Tôi sợ hãi, lắp bắp rồi òa khóc. Đại không nói gì, chỉ hét lên một tiếng rồi quẳng hoa xuống, quay bước đi.
Sau hôm đó, chúng tôi chia tay nhau trong im lặng. Dù tôi có cố gắng liên lạc lại với anh, nhưng anh chặn mọi liên lạc từ phía tôi. Tôi tới tận trường tìm gặp, bạn bè anh cũng nói anh bận. Tôi lên viện tìm, anh chỉ mải mê trao đổi với bệnh nhân và đồng nghiệp, hoàn toàn bơ tôi đi.
Vì cảm giác tội lỗi và ân hận, mối tình của tôi và anh phó phòng cũng không đi tới đâu. Sau khi chia tay, tôi mới biết anh ta cũng tán tỉnh vài em trong phòng như thế. Tôi tức giận, hẹn anh ta ra rồi tát cho một cái rồi làm đơn xin nghỉ việc.
Phải mất gần 5 tháng tôi kiên trì đi tìm và xin lỗi Đại anh mới tha thứ cho tôi. Sau đó không lâu, chúng tôi làm đám cưới.
Thế nhưng, ngay trong đêm tân hôn, anh tuyên bố một câu xanh rờn khiến tôi ngỡ ngàng:
- Anh đồng ý cưới em vì anh vẫn còn yêu. Nhưng vết thương em gây ra cho anh đến giờ vẫn chưa lành sẹo, anh mãi mãi không thể quên được hình ảnh ngày hôm ấy. Vì thế, em đừng mong anh sẽ động vào em, đừng mong anh sẽ chung thủy với em đời này. Anh cũng sẽ sớm giới thiệu cho em tình nhân của anh thôi.
Chiếc váy cưới còn chưa tháo xuống Đại đã tuyên bố một câu xanh rờn khiến tôi khóc nức nở. (Ảnh minh họa)
Tôi khóc, tôi ôm lấy Đại xin lỗi nhưng anh lạnh lùng hất tôi ra. Tôi gào lên giữa căn phòng kín như bưng, Đại chẳng mảy may quan tâm tiếp tục nhắn tin. Tôi cứ tưởng, anh đã tha thứ nào ngờ, đám cưới này chỉ là màn trả thù hoàn hảo. Tôi sẽ sống thế nào với cuộc hôn nhân chỉ toàn hận thù, dối trá nhau đây?
Theo Afamily
Đời thật bất công đến khi lấy chồng rồi tôi mới có được người yêu mình Lúc nhỏ tôi đâu có xấu, thế mà đến khi đi học đại học lại xấu đến vậy. Suốt 4 năm đại học tôi chẳng có một chàng trai nào để ý. Không phải tính cách tôi dở hơi mà có lẽ nhìn gương mặt tôi nhiều mụn quá nên chẳng chàng trai nào dám yêu. Mấy bạn gái đi đâu cũng có...