Tương lai và hoài bão
Anh thương, cũng gần 10 ngày rồi sau khi mọi chuyện xảy ra. Những chuyện đau buồn giày xéo tâm hồn em. Em đã đi xa, đã cố gắng bắt mình phải quên, không được nhớ, không được nghĩ gì nữa trong những ngày xa anh.
Anh – người chồng em yêu thương hết mực. Chúng mình đến với nhau, tất cả là vì tình yêu thương và sự chấp nhận hiểu về nhau. Em đã không có nhiều cơ hội lựa chọn, không có nhiều giây phút nhõng nhẽo bên anh, bởi anh đầy chững chạc và ít nói nên vì vậy, em đồng ý làm vợ anh sau một năm tìm hiểu. Chúng mình dẫn nhau về một hạnh phúc thực tại. Thời gian lấp lửng trên đầu cứ thế trôi qua, vậy mà mình đã cưới nhau được ba năm. Hạnh phúc đơn giản và bình thường thôi, không có nhiều tiền, không có nhiều vật chất, bởi em không phải là người giỏi tính toán nhưng mình thật sự hạnh phúc khi có nhau và tin nhau, phải không anh? Rồi cả hai chúng ta bắt đầu hồi hộp chờ đợi một điều kỳ diệu nào đó thay đổi trong cơ thể em. Hy vọng và hoài bão, cả hai đã cố gắng hết sức rồi nhưng nhận lại là một điều tàn nhẫn” anh không còn đủ khả năng có con “, hậu quả sau bệnh quai bị của mình. Em đau khổ va quỵ ngã, em khóc thương cho số phận của vợ chồng mình và thương cho bệnh tật của anh. Emtiếc cho những gì mà chúng ta đã cố gắng, nay đổ sông biển từ lúc nào.
Rồi em bên anh, cùng anh vượt qua những ngày u ám nhất đời đó. Em động viên anh bằng một tình yêu thương vô bờ bến của mình, rộng lớn và bao dung. Em bảo với anh rằng “nếu đó là sự thật thì chúng mình hãy cùng nhau chấp nhận và vượt qua, em sẽ luôn bên anh, yêu anh hết lòng, chúng mình sống vậy làm đôi vợ chồng son suốt đời, anh nhé!”. Là vậy, thời gian qua đi. Em xác định tư tưởng của mình thật rõ ràng, chỉ cần tình yêu thương của anh thôi. Em từ bỏ tất cả, em sống cho anh, cho tình yêu thuơng của chúng mình, dẹp bỏ tương lai lẫn hoài bão bấy lâu nay trong lòng ấp ủ, chỉ đổi lấy một điều “mình mãi mãi yêu thương nhau, mãi mãi thuộc về nhau”. Cú sốc lớn ấy chưa kịp nhạt nhoà theo năm tháng, chưa kịp để em bớt đi nỗi đau, em lại phải chịu cú sốc tiếp theo, anh có tình nhân, cô tình nhân cũ của anh năm xưa đó. Sự thật là vậy, phũ phàng là vậy, anh dối lừa em bấy lâu nay mà em không hề hay biết, bởi do em đã quá tin vào anh. Đổ vỡ ra vậy, trái tim em vụn vỡ, anh đã giết chết em bằng hàng ngàn mũi dao dối trá. Em đã biết về mối quan hệ đó, em có hỏi, anh bao che cho Họ và đánh em, anh sợ em làm Họ tổn thương, vậy còn cảm giác của em? Hay tình yêu thương đó cạn kiệt rồi? Em và Họ gặp nhau trong bao nhiêu lời thách thức của cô tình nhân của anh. Những gì Họ nói và những gì em đã nghe, đã biết, thật phủ phàng, đau đớn. Anh và Họ từng có một thời gian oanh liệt, từng có con với nhau, từng… gian dối em bấy lâu nay. Anh chưa bao giờ quên Họ và Họ cũng thừa nhận với em điều đó, có tàn nhẫn quá không anh? Em nghe và hiểu, sự đau đớn đó lấn át cả lý trí. Tự hỏi lòng mình “Em phải làm gì đây?”. Rồi cả đêm về, dày vò, ám ảnh cái quá khứ anh từng lên giường với Họ, từng thế này, thế kia với Họ… và rồi là với vợ anh. Em thấy mình sao thiệt thòi quá? Lẽ ra, em phải được hưởng hạnh phúc khi hy sinh cho anh tất cả nhưng đổi lại giờ đây là sự gian dối, phản bội….
Video đang HOT
Em cất bước ra đi để xa anh. Hằng đêm, em tự hỏi trái tim mình “em có tha thứ cho anh được không? Có sống được khi ly hôn anh không?” và anh thì thế nào? Thời gian không có em, anh có nhớ em không? Có kiếm tìm em quay quắt không và có xin em cho anh thêm một lần cơ hội nữa thôi không? Hay anh để em đi vào quên lãng? Xa anh, em đã suy nghĩ rất nhiều. Đúng, quá khứ đó, em chẳng thèm nhắc nhớ làm gì nữa, chỉ buồn một điều thôi. Anh đã dối trá em sau bao nhiêu ngày chung sống. Anh đã không dứt khoát với Họ nên Họ mới tìm đến anh và hai người đã gian dối cả hai người yêu thương mình nhất, đó là chồng của Họ và vợ của anh. Những gì tốt đẹp, hoàn hao, hạnh phúc… Họ đã đến trước em, giành lấy và hưởng thụ hết cả rồi. Giờ Họ trả anh về cho em với một thân hình dơ bẩn và bệnh tật, không chung thuỷ… thì tại sao em lại phải hy sinh cuộc đời mình cho người không đúng nghĩa là anh như thế này hả anh? Sao lại phải bỏ đi? Sao lại tự mình làm khổ mình như thế này? Một tuần xa anh, gia đình lo lắng, khuyên em nên trở về giải quyết mọi chuyện với anh cho đúng nghĩa rồi chúng ta ai đi đường nấy. Em trở về với tâm trạng hoang mang, không còn nước mắt nữa…. Em Phiải làm sao? Cho anh cơ hội hay ly hôn? Lòng em không chút nào bình yên anh à!
Vợ chồng sống bên nhau một ngày thôi cũng là tình, là nghĩa. Xa nhau một ngày thôi, không biết anh thế nào? Còn em nhớ anh ghê gớm, cồn cào và trăn trở, chỉ muốn trở về liền, nhưng lòng tự ái khiến bước chân em ngập ngừng… Ngày trở về, thấy vẻ hao gầy, điêu tàn của anh, lòng em đau xót xa. Khi anh gian dối, anh có nghĩ sẽ có ngày này không? Anh có nghĩ đến em không? Nếu nghĩ cho nhau nhiều, thương nhau nhiều, anh nỡ lòng gian dối em vậy sao anh? Em muốn về bên anh lúc này, gia đình của em cũng chẳngcho phép và dù yêu thương anh nhiều, cũng dặn lòng im lặng thôi, không hé môi. Gia đình và em đang thử thách anh, thử thách tình yêu thương của anh dành cho em vì gia đình và em sợ” tha thứ cho anh rồi, anh lại dẫm đạp lên lòng tin của em và gia đình lần nữa “. Vợ chồng cũng có khi “cơm không lành, canh chẳng ngọt”, anh lại tìm đến Họ vì tình cũ đã có khoảng thời gian xác thịt, khó có thể quên nhau lắm, phải không anh? Trước đây, khi biết anh bệnh tật, em đã hứa với lòng mình ” mãi bên anh, không từ bỏ anh “. Và bây giờ, em sẽ cho anh một cơ hội, một lần nữa thôi, để xem như đã sống, đã làm và hy sinh trọn vẹn cho anh một lần. Nếu vẫn không giữ được anh nữa, thì anh đừng nói gì thêm nữa.
Cuối lời, em chỉ nói vói anh “về bên em, nếu anh thẳng một đường mà đi thì anh cứ vậy mà bước tiếp. Còn khi anh đã nhìn hướng bên phải, hướng bên trái thì chỉ cần nói qua em một lời thôi. Chúng ta lúc đó, mỗi người ký một chữ, thế là đường ai nấy đi. Em cũng chẳng đau khổ, dằn vặt mình nữa bởi em đã làm tất cả, vẫn không giữ được anh”. Anh hãy nhìn lại mình xem, mình đã thiếu điều gì? Với em, chỉ đau một lần và chỉ có một cơ hội nữa thôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tất cả chỉ là số 0 !
Thời gian trôi đi thật nhanh phải không anh ? Anh có nhớ là chúng ta đã xa nhau bao lâu rồi không? Chắc chắn là anh không nhớ đâu, nhớ làm gì con bé ngốc nghếch này, con bé chỉ biết yêu anh, chỉ có mình anh mà thôi. Mùa đông lại tới rồi, cái rét của mùa đông càng làm em nhớ anh nhiều hơn.
Nhiều lúc em tự nhủ bản thân mình rằng : Nhớ làm gì một con người ích kỷ, vô tâm và trăng hoa như anh, anh không xứng đáng với tình yêu của em. Nhưng sao con bé ngốc nghếch này lại không thể làm thế được, sao trái tim này bướng bỉnh thế?nó không chịu nghe theo lý trí, để rồi trái tim lại đau lại buồn. Em nghĩ rằng chỉ cần mình quyết tâm và hy vọng thật nhiều thì mọi cố gắng của em sẽ được đền đáp.
Nhưng không, em hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều, càng cố gắng thì kết quả em nhận được chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Ngay từ lúc bắt đầu yêu anh em biết anh đã có người yêu, em đã bảo trái tim mình không được yêu anh nhưng rồi trái tim mềm yếu của em vẫn cứ yêu anh, yêu anh thật nhiều. Em yêu anh bằng tất cả trái tim, không vụ lợi, không toan tính, không suy nghĩ. Anh là người đàn ông đầu tiên em rung động và yêu. Mối tình đầu của em thế đấy. Tình yêu đầu không nát cũng tan phải không anh? Em cứ nghĩ rằng tình yêu chân thành của em sẽ làm anh thay đổi nhưng không, đó chỉ là suy nghĩ ngốc nghếch của em mà thôi. Yêu anh em đã hy sinh tất cả vì anh, làm tất cả vì anh, để rồi mỗi lần về hè và về tết anh lại bỏ rơi em quay về với người yêu cũ của anh.
Bao nhiêu lần anh làm em đau vì người con gái đó em cũng không nhớ rõ nữa, ba năm yêu anh có phải là 6 lần không anh nhỉ?nghĩ tới đây sao em thấy mình ngu ngốc thế. Có lẽ là do em đã quá yêu anh, yêu anh nhiêu đến mức mù quáng. Lúc nào anh cũng nói rằng em là người yêu anh nhiều nhất, đối xử với anh tốt nhất, chăm sóc anh tốt nhất và hiểu anh nhiều nhất. Sao cái gì anh cũng xếp em ở vị trí nhất mà anh lại đối xử với em như vậy???Sau khi ra trường anh bỏ em ở lại nơi HN bon chen để về Cao Bằng tìm sự bình yên cho riêng mình. Xa em anh sẵn sàng lên giường với người con gai anh mới gặp, em biết nhưng em vẫn tha thứ vì quá yêu anh. Nhưng anh không dừng lại ở đó, anh lại quay về với người yêu cũ của anh. Lúc đó em rơi vào tình huống không biết phải làm thế nào, rồi em nhận được sụ ghẻ lạnh của anh và gia đình anh. Em đau đớn nhận ra rằng tất cả những gì em đã làm đối với anh chỉ là con số 0.
Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, cái gì không phải của mình thì mãi mãi không phải của mình. Bây giờ em đã chấp nhận được sự thật này. Em sẽ để anh ra đi về phía con đường anh đã chọn, ở đó sẽ không có em, không có con bé ngốc nghếch chỉ biết làm tất cả vì anh, chỉ yêu mình anh. Anh hãy học cách chấp nhận những gì mình đang có, hãy yêu bằng trái tim chứ đừng yêu bằng lý trí như khi yêu em. Em biết sẽ không có ai yêu anh như em đâu nên anh đừng so sánh em với những người kia để rồi lại nuối tiếc. Con số 0 anh dành tặng em em sẽ giữ làm kỷ niệm vì em biết rằng anh cũng đã có 3 năm hạnh phúc bên em. Và em cung nhớ câu này của anh " Tan trường thì tan tình ". Em sẽ sống cuộc sống không có anh !
Theo Ngôi Sao
Mình chia tay phải không anh? Ngồi đọc lại tất cả những thư em đã gửi cho anh thấy lạ thật. Em không biết cái cảm giác lúc này của mình là gì nữa? Em đã nói lời chia tay với anh, không biết có phải là em đã quyết định chia tay với anh không? Nhưng em lại vẫn ngồi đây, viết thư cho anh, rồi sẽ gửi...