Tương lai nào cho một người con gái 21 tuổi
Em biết anh là người tốt, biết lo cho gia đình, nhưng em còn quá nhỏ so với anh. Anh từng đi tù, em lo gia đình em không chấp nhận anh.
Em quen anh trên một diễn đàn tìm bạn bốn phương cách đây 4 năm. Lúc đó, em 17 tuổi, cái tuổi vốn tò mò, thích khám phá. Ban đầu, anh nói anh hơn em 7 tuổi, sau rồi anh thú nhận anh hơn em 14 tuổi. Anh bảo anh không dám nói ngay từ đầu vì sợ em chê anh già, không nói chuyện với anh. Lúc đó, em cũng chẳng bận tâm, vì thật sự dù chưa gặp mặt trực tiếp ngoài đời nhưng em cảm nhận được sự chân thành nơi anh, em đã tin anh, bỏ qua tất cả.
Chúng em trò chuyện mỗi ngày, từ những điều bình thường nhất đến chuyện học hành, công việc, gia đình… Gia đình anh vốn không khá giả, lại đông anh em, anh là con trưởng, cháu đích tôn của cả dòng họ. Công việc anh bình thường, lương bổng chẳng bao nhiêu, bao nhiêu trách nhiệm đè nặng trên vai. Em thì ngược lại, cuộc sống không phải giàu sang lắm, nhưng là con gái duy nhất trong nhà, lại là út nên được cưng chiều từ nhỏ.
Lúc mới quen anh, em nghĩ đó chỉ là cảm xúc nhất thời, nhưng rồi càng ngày chúng em càng yêu nhau. Nhiều lần anh đòi gặp ba mẹ em nhưng em đều cố tình từ chối, vì em chẳng biết phải giải thích sao với ba mẹ em cả. Em định khi nào công việc anh ổn định hơn, em tốt nghiệp đi làm, công việc cũng tốt hơn thì sẽ nói với ba mẹ. Suốt một năm, chúng em chỉ liên lạc qua mạng, qua điện thoại (vì anh ở miền Trung, em ở TP HCM).
Cứ tưởng mọi việc chỉ dừng ở đó, nhưng anh bị người ta hại, phải đi tù ba năm. Khoảng thời gian đó, chúng em vẫn liên lạc qua thư, thỉnh thoảng anh xin phép gọi điện thoại cho em. Đến nay, cũng sắp đến hạn anh được tự do. Em lo lắm, em yêu anh, yêu rất nhiều. Em biết anh là người tốt, biết lo cho gia đình, nhưng em còn quá nhỏ so với anh, hoàn cảnh cũng quá khác nhau. Giờ anh lại là người đã từng đi tù, em thật sự rất lo, không thể nào gia đình em chấp nhận anh.
Video đang HOT
Mặt khác, ba mẹ em đang muốn em qua lại với một anh chàng khác, là con của bạn thân ba mẹ em. Anh chàng này từ tuổi tác, hoàn cảnh đến nghề nghiệp đều hợp ý ba mẹ em và anh cũng rất tốt với em. Ba mẹ em muốn em lấy anh này để nở mày nở mặt, hơn nữa anh cũng có thể lo lắng tốt cho em. Em đang rất hoang mang, mong mọi người cho em lời khuyên nên làm gì, em cám ơn ạ.
Theo VNE
Anh sẽ bước ra đi...
Tình yêu tựa như chiếc chuông, nếu ta không rung vang tiếng của nó thì nó chẳng còn là một chiêc chuông nữa...
Em chỉ mang đến cho anh toàn là đau khổ, và có lẽ vì vậy mà anh đã yêu em nhiều hơn! Bởi vì niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì sẽ không bao giờ...
Em yêu! Vậy là sinh nhật em đã qua rồi, cái ngày mà anh rất muốn được chia sẻ cùng em những niềm vui nho nhỏ... nhưng anh đã biết trước điều gì sẽ xảy ra... Anh đã không thể được gặp em dù chỉ là giây lát, em đã quá bận rộn với công việc, bạn bè và em không còn thời gian cho anh, điều đó anh hiểu nhưng anh vẫn rất buồn.
Đã bao nhiêu đêm anh không thể ngủ ngon giấc, mỗi khi nằm xuống và nhắm mắt lại là bóng dáng và những lời nói vô tình của em lại xuất hiện, nỗi nhớ và những nỗi đau đan xen nhau giày vò tâm trí anh. Có lẽ đã đến lúc anh phải ra đi...
Dù biết rằng một ngày nào đó em sẽ xa rời anh và để anh lại một mình nhưng những ngày qua anh vẫn cố gắng, cố gắng để được bên em, cố gắng nhận lấy những nỗi vô tình, cố gắng cảm nhận niềm hạnh phúc từ một phía nhưng có lẽ là anh đã sai rồi.
Anh vẫn thường nói với mọi người rằng "Trong tình yêu thì không thể gượng ép", vậy mà chính anh đã lại níu kéo để ép em phải ở bên anh. Anh biết rằng anh đã làm phiền em rất nhiều, anh biết ở bên anh, em không có nhiều niềm vui mà chỉ toàn những điều vô nghĩa... anh biết em thấy nhàm chán khi nói chuyện với anh... Nhưng em à! Anh yêu em, anh chỉ muốn được ở bên cạnh quan tâm em... dù anh biết, em không muốn nhận sự quan tâm, chăm sóc ấy.
Tình yêu tựa như chiếc chuông, nếu ta không rung vang tiếng của nó thì nó chẳng còn là một chiêc chuông nữa...
Anh sẽ mang theo tất cả những gì anh có về em...
Giờ đây đã đến lúc anh không được phép can thiệp vào cuộc sống của em nữa, dù anh có nói thế nào, dù anh có nói anh ra đi, anh có nói chúng ta sẽ không còn là gì của nhau hay chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại thì em, em vẫn sẽ không níu kéo phải không em? Anh biết anh đã không thể tạo được sự tin tưởng cho em về một tương lai, một chỗ dựa vững chắc... anh biết bản thân anh chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng và tình yêu anh dành cho em mà tình yêu thi không đủ để em tin tưởng, dựa dẫm phải không em? Anh ra đi... anh không biết rằng tình yêu của em dành cho anh như thế nào, không biết rằng anh có nằm ở vị trí nào trong tim em không nhưng anh biết rằng em sẽ không hề níu kéo. Anh ra đi có lẽ sẽ tốt hơn cho cuộc sống của em!
Tình yêu tựa như bếp lửa hồng, nếu ta không cho thêm củi thì bếp sẽ tắt và nguội lạnh...
Anh sẽ mang theo tất cả những gì anh có về em... Không biết rằng anh có thể vượt qua được hay không nhưng ít nhất cũng không làm em phải bận tâm về anh, ít nhất em có thể làm những gì em muốn mà khi có anh em không làm được...em sẽ không phải nghe những điều vô nghĩa từ anh, sẽ không còn sự nhàm chán từ anh, sẽ không phải buông những lời nói vô tình mà em không muốn...
Những gì anh đã nói, anh đã làm tất cả chỉ vì anh yêu em nhưng nó vẫn là chưa đủ... vì người làm cho em hạnh phúc không phải là anh.
Cảm ơn em! Cảm ơn tất cả những gì em đã trao cho anh... được quen em, được yêu em... đó cũng chính là niềm hạnh phúc lớn nhất đời anh!
Sẽ rất đau khổ cho bạn khi yêu người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau khổ hơn khi bạn yêu một ai đó mà lại không giám nói bạn yêu họ như thế nào.
Theo VNE
Hãy vì hạnh phúc gia đình của mình Chồng ơi! Đêm nay nỗi nhớ cứ trào dâng khắc khoải, vợ không sao ngủ được, chờ mong một dòng tin nhắn hay lời chúc thăm hỏi từ chồng thôi nhưng tất cả như vô vọng... Vợ cũng như bao phụ nữ khác, muốn được chồng yêu chiều, muốn được nũng nịu chồng, hờn dỗi chồng... nhưng sao những điều đó khó thế...