Tưởng là con rể vàng
Mùi năm nay 31 tuổi, là con gái út trong nhà, xấu xí và rỗ mặt. Bố mẹ sốt vó lên vì cô chưa có anh nào đến nhòm ngó. Ông bà nhờ người tìm cách mai mối cho con.
Hôm trước bà mối đưa một anh người ngợm lôi thôi, ăn nói ngọng líu đến hỏi, Mùi tạt ngang không chịu. Hôm sau thấy một anh thanh niên khác làng đến chơi, trông trẻ trung và cao ráo. Sau hỏi ra mới biết anh này mới đi tù về. Mấy cuộc hẹn đến nhưng chẳng ăn thua. Người không tật chỗ này thì sứt sẹo chỗ khác, không một đời vợ thì mới tù ra. Vài ba mối nhưng cũng chẳng ưng ý.
Năm nay Mùi được tuổi, bố mẹ nhất quyết phải tìm một tấm chồng cho Mùi về già có chỗ nương nhờ. Mùi xin đi làm công nhân tại một công ty sản xuất đồ da dụng gần nhà. Chưa đầy nửa tháng, Mùi dẫn một anh về nhà. Ngoại hình khá, tuổi trên 30, chưa vợ, cách nhà 25 cây số, đặc biệt anh này khéo nói. Ông bà ưng ngay cho hai đứa qua lại. Thấy chàng rể tương lai đến, ông bà xoắn xít hỏi chuyện và bàn tính lâu dài. Hai gia đình gấp rút đến thăm nhà, xin cưới hỏi.
Anh con rể chiều vợ và rất mực lễ phép với gia đình vợ. Bố mẹ Mùi vui mừng, vì bắt được “rể vàng”. Được gần 1 tháng, chàng rể đến nhà bố mẹ vay tiền bảo cần tiền làm ăn, ông bà gom góp tiền đưa cho con rể. Chưa đến nửa tháng chàng rể đã mang trả hết cả gốc và lãi cho bố mẹ vợ, lại còn biếu thêm ít tiền cho ông bà ăn quà. Rồi chục hôm sau lại quay lại hỏi bố mẹ vợ khoản to hơn, chàng rể bảo lần này có mối hàng lớn nên phải huy động nhiều tiền nhưng lãi suất sẽ rất cao. Ông bà bàn nhau: ” Ừ thì con nó làm ăn lớn, mình phải ủng hộ, như vậy là con gái mình có phúc rồi…”. Rút hết tiền tiết kiệm, cầm cố căn nhà và đi vay thêm họ hàng được gần 3 tỉ, ông bà đưa hết cho con rể theo cam kết lãi thì trả hàng tháng, còn gốc thì 6 tháng sau trả.
Được tháng đầu tiên, tháng thứ 2 suôn xẻ, tháng thứ 3 đến hạn mà chẳng thấy chàng rể đến trả lãi. Ông bà tìm đến nhà mới hay, con rể đã bỏ đi đâu không biết được nửa tháng nay rồi. Cái nhà đang ở không phải của nó mà là nó thuê của người ta cũng sắp đến hạn phải trả nhà. Lần theo địa chỉ quê quán chàng rể ông bà mới tá hỏa, thì ra đấy không phải là quê của anh ta, gia đình ấy đã được anh ta thuê trọn gói để làm lễ cưới hỏi vợ.
Video đang HOT
Càng đau lòng hơn khi ông bà trình báo sự việc thì được phía công an thông báo chàng rể của ông bà đang bị truy nã vì tội lừa đảo, các đối tượng để anh ta lừa gạt đều là các cô gái quá lứa lỡ thì nhẹ dạ cả tin, với thủ đoạn chung là giả vờ tán tỉnh cưới hỏi rồi vay tiền gia đình nhà vợ.
Hơn 70 mươi tuổi đầu, ông bà phải đi nương nhờ nhà anh con giai cả vì nhà cửa người ta đã đến xiết nợ rồi. Hằng ngày ông bà lủi thủi từ sáng sớm đến tối mịt đi bán vé số. Số nợ gần 2 tỉ đồng, biết đến bao giờ ông bà mới trả được hết đây?
Theo VNE
"Người lạ trong nhà": Cuộc sống không ở đây
Điều gì đã mang anh đi xa em như thế? Em từng yêu anh. Chỉ không biết em có còn đủ tình yêu để nghĩ cách đưa anh trở về...
ảnh minh họa
Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu chúng ta lấy nhau vì điều gì đó chứ không phải vì tình yêu. Nếu không từng yêu nhau mãnh liệt, từng tin tưởng nhau hoàn toàn, thể nào em cũng kết luận là anh đã có bồ.
Nhưng, thật ra chỉ là anh đã trở nên lạ lẫm, dửng dưng. Không phải sáng nay, mà đã từ rất lâu trước đó. Hôm qua, khi dẫn con đi Bình Quới chơi, nhìn anh cứ để tâm trí lang thang đâu đó, không kiềm được em hỏi: "Cuộc sống không ở đây hả anh? Anh đang ở đâu vậy?".
Anh ngơ ngác. Em dằn dỗi: "Chỉ có cái xác của anh ở đây thôi, còn tâm hồn anh đang ở đâu thì em không biết". Anh có vẻ hối hận, thanh minh: "Chắc vì anh nhiều việc quá".
Anh chuộc lỗi bằng cách rủ em đi cà phê. Tám năm rồi mới nghe chồng rủ cà phê. Nhưng ra quán rồi hai đứa... hai tờ báo. Đọc chán, em đứng lên đòi về. Anh tỉnh queo kêu tính tiền, như chỉ chờ có thế. Em đã rất cố gắng để mình có thể chuyện trò cùng nhau nhưng anh cứ vùi đầu vào tờ báo, vào ti vi; em thì suốt ngày đá thúng đụng nia, chửi chó mắng mèo.
Cứ như thế mãi thì không ổn. Em cố rủ anh đi ăn trưa. Như mọi ngày, vẫn mỗi người lặng lẽ ăn. Đó không phải là kiểu lặng lẽ đầy bình an, mà em nhận ra đó là kiểu lặng lẽ của một cơn bão sắp đến.
Ăn xong, trong lúc chờ cà phê, anh ngồi ngủ gật. Em không biết làm gì giữa quán, cũng không biết mọi người nghĩ gì khi thấy em cứ ngọ nguậy bên cạnh một người gật gà, gật gù. Em tự trách mình bày vẽ chi để thêm buồn bực. Thế là nát một bữa trưa - nói theo ngôn ngữ hóm hỉnh của một anh đồng nghiệp ở cơ quan em.
Nói đến chuyện vui mới nhớ, một lần xe hư, em nhờ anh ghé ngang cơ quan đón em. Trước cơ quan có một quán cóc, mọi người hay tụ tập tán gẫu. Em cũng ghé lại ngồi trong lúc chờ anh. Anh đến đúng lúc mọi người kể một chuyện cười. Em cười sảng khoái.
Hôm đó, anh nói: "Anh chưa bao giờ thấy em cười tươi như vậy khi ở nhà". Tình cờ nghe một cuộc nói chuyện của em với khách hàng, anh cũng nửa đùa nửa thật: "Vợ dịu dàng với cả thế giới trừ anh".
Nhưng, anh cũng vậy mà, cũng chăm sóc tất cả mọi người, trừ vợ. Ai đời ngày 8/3 em phải đi mua hoa hồng cho anh tặng các cô trong văn phòng anh. Anh tham gia tiệc tùng gì đó với công ty, múa chung với cô đồng nghiệp. Trong bài múa có phần người nam phải bế người nữ lên. Vì bồng bế cô ấy, tối về anh đau lưng, lại nhờ vợ xoa dầu. Trong lúc em bầu bì nặng nề, cần xoa bóp, cần cảm thông, cần nhẹ nhàng thăm hỏi thì anh lại như vậy đó. Cứ thế, chúng mình dần xa nhau...
Trách anh sao mình không chuyện trò cùng nhau như trước nữa, anh buông một câu: "Thì em nói đi. Em muốn nói cái gì?". Làm sao một câu chuyện có thể đến trong cách ứng xử như vậy? Chuyện trò chứ không phải buôn bán. Làm sao em có thể nói khi anh không sẵn sàng và cả em cũng không.
Đến giờ, thậm chí những cơn giận dỗi của em dường như chẳng còn hiệu ứng nào với anh. Anh không biết hay giả vờ không biết? Ngày mới lấy nhau, nằm mơ em cũng không thể tưởng tượng ra có lúc mình ngồi bên nhau trong trạng thái như lúc này.
Có lúc nào anh có cảm giác giống em? Rõ là chồng mình đó, mà như người xa lạ. Có phải theo thời gian cặp đôi nào lấy nhau cũng trở thành xa lạ như thế? Có phải quan hệ vợ chồng sau 5 năm đã chuyển sang một trạng thái khác mà em không nắm bắt được, không thích nghi được?
Điều gì đã mang anh đi xa em như thế? Em từng yêu anh. Chỉ không biết em có còn đủ tình yêu để nghĩ cách đưa anh trở về...
Theo Iblog
Trong nhà, cứ đàn bà là phải... hy sinh sao? Không lẽ, phụ nữ là một thứ động vật biến hình tài tình hơn cả tắc kè hoa? Tự biến mình sao cho phù hợp với mọi thứ hoàn cảnh mà mình bị rơi vào dù là khắc nghiệt nhất? Ờ, cái chuyện đàn bà phải đẹp là chuyện cũ rích rồi. Nói hoài, nói mãi rồi ấy chứ. Có phải là không...