Tướng KGB “l.ật m.ặt”: Tham vọng leo cao, vướng “kỳ phùng địch thủ”
Nắm giữ một mạng lưới dày đặc các cơ sở trên 50 quốc gia, Kalugin nuôi tham vọng trở thành lãnh đạo của Tổng cục I KGB.
Kalugin phát biểu trước báo chí
2. Những đổi thay và nghịch lý
Những năm 70 của thế kỷ trước, trong tư tưởng và ý thức của Kalugin chưa hề có sự chuyển biến hay nao núng, mà chỉ là tham vọng quyền lực trong hệ thống KGB. Ông ta chưa hình dung ra 20 năm sau có sự “vật đổi sao dời” ở Liên Xô.
Nắm giữ một mạng lưới dày đặc các cơ sở trên 50 quốc gia, Kalugin nuôi tham vọng trở thành lãnh đạo của Tổng cục I KGB. Tuy nhiên, tham vọng này lại bị một nhân vật nổi lên là Vladimir Kriuchkov ngáng đường. Đó là hai con người với hai tính cách, phẩm chất hoàn toàn khác nhau.
Năm 1974, Yuri Andropov lại bổ nhiệm Vladimir Kriuchkov là Tổng cục trưởng Tổng cục I KGB làm cho Kalugin điên đảo, bất mãn. Giờ đây đường công danh của Kalugin hoàn toàn phụ thuộc vào địch thủ của mình là Kriuchkov. Chính Kriuchkov cũng muốn tìm cách loại bỏ viên tướng ngông cuồng Kalugin.
Và thời cơ cũng xuất hiện. Thủy thủ Liên Xô Nikolai Atamonov trên tầu hộ vệ năm 1959 cùng với cô bồ trẻ của mình Olga Egoreva đã đào ngũ sang phương Tây. Năm 1975 Atamonov lại muốn quay về Tổ quốc. Anh ta biết rằng 15 năm tiếp theo sẽ là khoảng thời gian bóc lịch trong tù.
Dẫu vậy, anh ta quả quyết rằng trong thời gian ở phương Tây anh ta đã thu thập được những thông tin bí mật có lợi cho đất nước. Và anh ta hy vọng dùng những tin tức này để đổi lấy tự do. Đây là mong muốn thật sự của Atamonov khi trở về Tổ quốc, hay là trò chơi nghiệp vụ của CIA Mỹ với KGB Liên Xô? Chưa ai có thể khẳng định được.
Kalugin thời trẻ
KGB quyết định cử một nhóm sỹ quan do Kalugin làm trưởng nhóm đi Viena, Áo để gặp kẻ đào ngũ và dẫn độ về nước. Muốn dẫn độ về nước bằng đường bộ qua biên giới Áo, sang Tiệp Khắc và về Liên Xô thì khi qua biên giới phải tuyệt đối “êm xuôi”. Kalugin đề nghị bác sỹ tiêm cho kẻ đào ngũ một liều thuốc mê và đặt anh ta vào thùng xe ô tô.
Khi về đến nơi, cán bộ KGB mở thùng xe, thì kẻ đào ngũ đã… tắt thở từ lâu, có thể do bị tiêm quá liều. Đại tá Victor Cherkashin, cựu chiến binh phản gián nước ngoài của Tổng cục I KGB Liên Xô, cho rằng việc Atamonov c.hết không có gì ghê gớm, vì anh ta chẳng là gì cả, chỉ là một thủy thủ bình thường. Nếu như chuyện đưa điệp viên cao cấp Aldrich Ames về Liên Xô mà lọt tới tai Mỹ thì mới lớn chuyện.
Vụ Atamonov c.hết là một trong những vết nhơ trong lai lịch của viên tướng đầy tham vọng Kalugin. Trớ trêu thay, chiến dịch này thất bại, nhưng Kalugin vẫn được tặng thưởng Huân chương cờ đỏ vì đã có thành tích lãnh đạo và trực tiếp dẫn độ thành công về Liên Xô kẻ bỏ sang hàng ngũ địch.
Vụ điệp viên Cook: Phản bội hay sập bẫy?
Video đang HOT
Theo Trung tướng Nikolai Leonov, một sỹ quan người Mỹ tình cờ ngỏ ý sẵn sàng cung cấp những tài liệu bí mật liên quan đến tiềm lực tên lửa và vũ khí hạt nhân của Mỹ cho những người bạn Séc của Liên Xô. Viên sỹ quan Mỹ này làm việc tại một cơ sở quân sự và có khả năng tiếp cận với những thông tin bí mật. Kalugin được cử đi gặp người Mỹ này.
Sau khi gặp người Mỹ này, xem các tài liệu, Kalugin báo cáo về Trung ương, người Mỹ này không có gì đáng quan tâm, tài liệu không có giá trị gì. Nghịch lý là, sau 2 tháng, Cơ quan Điều tra Liên bang Mỹ (FBI) đã bắt giam viên sỹ quan Mỹ kia và bị đưa ra tòa xử với mức án 20 năm tù giam vì đã có ý định cung cấp tài liệu mật cho Liên Xô.
Yuri Andropov (ảnh), Chủ tịch KGB thời đó, bổ nhiệm đối thủ của Kalugin làm Tổng cục trưởng Tổng cục I KGB
Vấn đề là tại sao Kalugin lại báo cáo rằng viên sỹ quan này không đáng quan tâm?! Đây là dấu hỏi trong lý lịch của Kalugin.
Nhưng nghiêm trọng nhất đối với Kalugin, và cũng thật trớ trêu là, “điệp viên Cook” do Kalugin tuyển mộ trước đây vào những năm 1950 ở Mỹ lại bị bất ngờ bắt giam vào nhà tù ở Liên Xô.
Theo đại tá Victor Cherkashin, cựu chiến binh phản gián nước ngoài của Tổng cục I KGB Liên Xô, cuối những năm 70, Cook bị FBI nghi ngờ và theo dõi gắt gao. Cook sợ bị FBI bắt nên đã tìm cách rời Mỹ trốn sang Liên Xô. Cook tìm cách k.iếm t.iền phi pháp và bị bắt giam. Anh ta rất bất bình và đòi được gặp Kalugin.
KGB đã tổ chức cho Kalugin gặp Cook trong nhà giam. Khi gặp Kalugin, Cook lớn tiếng oán trách Kalugin, rằng chính Kalugin gây ra chuyện này, làm hại đời anh ta và tất cả là tại Kalugin.
Toàn bộ nội dung câu chuyện trao đổi giữa Kalugin và Cook đã được ghi lại bằng thiết bị ghi âm cài sẵn từ trước, và chuyển lên cho Vladimir Kryuchkov. Nội dung này đã được các chuyên gia phân tích mổ xẻ và đi đến kết luận, “điệp viên Cook” được Kalugin tuyển chọn năm 1958 tại Mỹ thực chất cái bẫy do FBI dựng lên, và Kalugin chỉ làm một việc, đó là “sập bẫy”.
Câu chuyện về Kalugin cuối cùng được trình lên Chủ tịch KGB Yuri Andropov. Ông nhìn nhận rõ ràng Kalugin không chỉ đơn thuần một con người háo danh, cần phải cảnh giác. Mặt khác, ông cũng không muốn có hành động nặng tay kỷ luật Kalugin, một viên tướng trẻ mới 40 t.uổi.
Vladimir Kryuchkov, người được bổ nhiệm làm Tổng cục trưởng Tổng cục I KGB năm 1974
Sau khi nghe toàn bộ cuộn băng ghi buổi trao đổi của Kalugin với Cook trong nhà giam, Andropov quyết định cho Kalugin rời khỏi Cơ quan tình báo KGB và về làm Phó giám đốc Sở KGB thành phố Leningrad.
Theo trung tướng, tiến sỹ sử học Alexandr Zdanovich, không ai có nghi ngờ, nhưng không ai biết được bản chất việc đưa Kalugin về làm Phó giám đốc Sở KGB thành phố lớn thứ hai của Liên Xô, hay còn gọi là thủ đô phía bắc. Còn bản thân Kalugin lờ mờ đoán ra rằng anh ta đã bị nghi làm gián điệp cho Mỹ.
Kalugin dường như suy luận rằng sự việc sẽ đổi thay, anh ta rồi sẽ nắm giữ chức vụ của người đứng đầu Sở KGB Leningrad và chỉ qua một thời gian nhất định, người ta sẽ nhớ đến anh ta và lại kéo anh ta về Moscow. Tuy nhiên, Kalugin phải ở lại thành phố Leningrad đến 7 năm.
Ở Leningrad, Kalugin đã tranh thủ viết luận án phó tiến sỹ với chuyên đề “Về công tác đối phó với hoạt động phá hoại của cơ quan đặc biệt đối phương nhằm vào cơ quan đại diện Liên Xô ở nước ngoài”. Thực tế, đây chính là công việc mà Kalugin vẫn làm bấy lâu nay.
Theo Trung tướng Nikolai Leonov, người được cử làm phản biện cho bản luận án phó tiến sỹ của Kalugin, thì luận án này khó có thể bảo vệ thành công tại Học viện tình báo của KGB và ông khuyên Kalugin nên bảo vệ ở một trường đào tạo dân sự, vì thực chất cũng chẳng có gì bí mật.
Như vậy là nỗ lực của Kalugin tìm cách để leo cao trên đường công danh bị chặn đứng. Kalugin cho rằng chính những lãnh đạo của Tổng cục I KGB đã ngầm phá hoại nỗ lực bảo vệ luận án, gây cản trở đường công danh. Và cuối cùng anh ta đối đầu trực diện với Tổng cục trưởng Tổng cục I Vladimir Kryuchkov.
Năm 1983, Kalugin làm đơn khiếu nại lên Chủ tịch KGB là Victor Chebrikov, khi đó mới lên thay Andropov. Nhưng chẳng có ai phản hồi. Trong khi đó, chuyên án phản gián theo dõi Kalugin vẫn được tiến hành nhằm làm rõ anh ta có dính dáng đến các cơ quan đặc biệt Mỹ hay không.
Mọi việc đều không được làm sáng tỏ, vì không phát hiện được dấu hiệu hoặc chứng cứ trực tiếp cho thấy Kalugin làm gián điệp cho Mỹ. Năm 1986 Kalugin lại được điều động trở lại Moscow.
Sở dĩ Kalugin được loại bỏ mọi nghi ngờ là vì năm 1985 một nguồn tin của KGB từ Mỹ cung cấp một danh sách chi tiết những nhân vật là điệp viên cho Mỹ, trong đó không có tên của Kalugin. Điều đặc biệt, người cung cấp danh sách đó cho KGB không ai khác, chính là điệp viên Aldrich Ames, Trưởng phòng theo dõi Liên Xô của CIA Mỹ.
Kalugin được điều động trở lại Moscow và biên chế vào lực lượng cán bộ hậu bị của KGB, giữ chức vụ Phó cục trưởng phụ trách chế độ sinh hoạt của Học viện KGB Liên Xô. Tuy nhiên, Kalugin lại coi đây là một bước hành động đầu tiên nhằm loại bỏ anh ta khỏi KGB.
Theo Danviet
49 ngày trôi dạt trên biển của nhóm chiến sĩ Liên Xô năm 1960
4 thủy thủ Liên Xô trải qua 7 tuần sinh tồn gian khổ khi một cơn bão cuốn chiếc sà lan của họ ra Thái Bình Dương.
4 thủy thủ Liên Xô sau khi trở về từ Mỹ. Ảnh: RBTH.
Đầu năm 1960, Liên Xô triển khai sà lan tự hành T-36 tới gần đảo Iturup thuộc quần đảo Nam Kuril, để biến nó thành một điểm trung chuyển nổi, cung cấp đạn dược và lương thực cho các tàu lớn không thể tiếp cận bờ đá của hòn đảo này.
Đêm 17/1/1960, trung sĩ Askhat Ziganshin cùng ba đồng đội đang ở trên sà lan thì một cơn bão ập đến, làm đứt dây neo và cuốn chiếc sà lan ra khơi. Đây là điểm khởi đầu cho hành trình khắc nghiệt kéo dài 49 ngày trên biển, buộc 4 người lính Liên Xô tìm cách sinh tồn trong điều kiện thiếu thốn lương thực và mất liên lạc, theo War History.
Thủy thủ đoàn trực trên sà lan không được cảnh báo trước về cơn bão, cũng như không được cấp khẩu phần ăn dài ngày. Trong 10 giờ sau khi bị cuốn ra biển, Ziganshin cùng các đồng đội gồm Philip Poplavsky, Anatoly Kryuchkovsky và Ivan Fedotov ba lần cố gắng điều khiển sà lan trở lại đảo dưới những cơn sóng biển cao tới 15 m.
"Tôi quyết định cho sà lan ủi bãi nhưng bất thành. Nó bị thủng một lỗ do va vào đá, nước bắt đầu tràn vào khoang động cơ. Trong lần thứ ba, đáy sà lan đã chạm vào bờ cát gần đảo, nhưng chúng tôi cạn sạch nhiên liệu và bị kéo ngược ra biển", Ziganshin nhớ lại.
Họ chỉ kịp gửi về sở chỉ huy thông điệp cho biết sà lan gặp nạn và không thể trở về bờ trước khi thiết bị liên lạc vô tuyến bị hỏng hoàn toàn.
Ziganshin và các đồng đội tìm cách nhanh chóng vá lỗ thủng. Tuy nhiên, họ phải đối mặt với vấn đề nghiêm trọng hơn là thực phẩm gần cạn kiệt. Những gì còn sót lại là một ổ bánh mì, một ít đậu xanh, hạt kê, một rổ khoai tây và một lọ mỡ. Trên sà lan có nước ngọt, nhưng số nước này đã dùng để làm mát động cơ và trở nên đục ngầu.
Khi cơn bão suy yếu, hải quân Liên Xô bắt đầu tìm kiếm chiếc sà lan mất tích. Đội cứu hộ phát hiện nhiều mảnh vỡ sà lan T-36 ở gần bờ, khiến họ tin rằng nó đã bị chìm. Người thân của các thủy thủ được thông báo rằng họ đã hy sinh.
Trong lúc đó, sà lan T-36 bị trôi dạt về phía đông nam quần đảo Kuril. Nó lọt vào dòng hải lưu ấm Kuroshio, nơi không có cá sinh sống vì tốc độ dòng chảy quá lớn. "Chúng tôi không bắt được con cá nào, dù đã thử nhiều cách khác nhau", Ziganshin nhớ lại.
Chiếc sà lan T-36 dường như đã trôi vào khu vực thử tên lửa trên biển của Liên Xô, nơi cấm tàu thuyền qua lại. Điều này có nghĩa là họ không có cơ hội được phát hiện và giải cứu.
Nhóm thủy thủ bắt đầu phân chia khẩu phần ăn. Ban đầu, mỗi ngày họ chỉ ăn một bữa, trong đó mỗi người được một bát súp nấu từ hai củ khoai tây và một thìa mỡ. Họ cũng phải uống số nước làm mát động cơ, trước khi chuyển sang hứng nước mưa.
Lương thực nhanh chóng cạn kiệt, dù họ đã giảm xuống chỉ ăn hai ngày một lần. Ziganshin nghĩ ra cách ăn những thứ như thắt lưng da, ủng, xà phòng và kem đ.ánh răng. "Chúng tôi cắt thắt lưng da thành các sợi nhỏ và nấu súp từ đó. Một vài đôi ủng được nhúng vào nước biển để loại bỏ lớp xi đ.ánh giày, cắt vụn và cho vào lửa rồi ăn", Ziganshin cho biết.
Do trời lạnh, 4 người trên sà lan phải ôm nhau ngủ trên một chiếc giường để ủ ấm. Dù rơi vào cảnh đói khát, họ vẫn giữ được tính kỷ luật và không xảy ra cãi vã.
Ngày 23/2, thủy thủ đoàn muốn kỷ niệm Ngày bảo vệ Tổ quốc, ngày lễ quốc gia của Liên Xô. Tuy nhiên, theo kế hoạch phân chia khẩu phần, họ không được ăn trong ngày đó, nên Ziganshin đề nghị 4 anh em chia nhau hút điếu t.huốc l.á cuối cùng trên sà lan.
Ngày 7/3, sau 49 ngày trôi dạt trên biển, các thủy thủ Liên Xô chỉ còn lại nửa ca nước ngọt, một chiếc ủng da và ba que diêm. Cơ thể họ lúc này đã suy nhược và bắt đầu xuất hiện ảo giác. Đúng lúc này, họ được tàu sân bay USS Kearsarge của Mỹ phát hiện.
Hai thủy thủ Liên Xô (trái và giữa) kể lại hành trình cho sĩ quan Mỹ. Ảnh: RBTH.
"Chúng tôi đang nằm thoi thóp trong khoang lái thì nghe được tiếng ồn và thấy một chiếc trực thăng đang bay trên đầu. Dù không hiểu họ nói gì, chúng tôi cố giải thích rằng mình cần lương thực và một tấm bản đồ để tự di chuyển", Ziganshin hồi tưởng.
Trực thăng Mỹ đề nghị giúp đỡ, nhưng thủy thủ đoàn Liên Xô từ chối vì sợ bị coi là kẻ phản bội. Đến lần thứ ba, họ mới quyết định rời sà lan để lên tàu sân bay Kearsarge.
Các thủy thủ Liên Xô được đưa đến thành phố San Francisco, nơi họ được thị trưởng tặng một chiếc chìa khóa mang tính biểu tượng. Họ được coi là những người hùng ở cả Liên Xô và Mỹ vì đã sống sót một cách kỳ diệu sau chuyến hành trình khắc nghiệt.
4 thủy thủ Liên Xô được Mỹ đề nghị cho tị nạn chính trị, nhưng đều từ chối. Sau khi trở về Moskva, họ được đích thân bộ trưởng quốc phòng Liên Xô đón và trao tặng Huân chương Cờ đỏ. Ziganshin sau này cho biết ông không hối tiếc về sự cố đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời mình.
Theo Duy Sơn (VNE)
Đại tướng Shoigu nói về khả năng Nga đ.ánh trực tiếp Ukraine Trước những lo ngại của NATO và EU về khả năng Nga tấn công quân sự trực tiếp Ukraine, Bộ trưởng Quốc phòng Nga Sergei Shoigu đã lên tiếng về điều này. NATO và EU lo ngại Nga sẽ ra tay trực tiếp với Ukraine. Theo Sputnik, Bộ trưởng Quốc phòng Nga Sergei Shoigu trong cuộc phỏng vấn với ấn bản Ý Il...