Tưởng éo le vì chỉ có được ‘chồng hờ’, ai ngờ mẹ đơn thân lại hạnh phúc hơn
Bỏ được gã chồng vũ phu sau bao năm bị đày đọa, Loan như ngày càng tươi trẻ, hạnh phúc với ‘chồng hờ’ là anh hàng xóm luôn quan tâm, sẻ chia.
Loan – một cô gái xinh xắn, con nhà gia giáo tại Hà Nội, thế nhưng từ lúc lấy chồng sinh con thì hạnh phúc thật ngắn ngủi. Chồng Loan thuộc hạng “tứ bất tử”: rượu chè, cờ bạc, gái gú, vũ phu thì chẳng ai bằng.
Lấy chồng 15 năm, Loan là gái một con mà quắt queo, rũ rượi bởi những lần cãi vã, những trận đòn đau từ gã chồng bất hảo. Cực chẳng đã, Loan cắn răng chịu đựng mãi cũng không xong với gã chồng hư hỗn, tệ bạc.
Thời thanh xuân của Loan thật ngắn ngủi bởi hơn chục năm trời chìm đắm trong kiếp làm vợ hẩm hiu cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt. Chồng Loan không chỉ xưng hô mày – tao trong cuộc sống hàng ngày. Chuyện chăn gối chẳng khác gì những lần hành xác, tức tưởi.
Nhẫn nhục mãi rồi cũng phải tìm cách giải thoát. Gánh chịu thêm nhiều trận đòn nữa gã chồng nát rượu, nghiện đỏ đen và máu gái mới chịu buông tha, ký đơn ly hôn. Loan được quyền nuôi con. Hú vía, may mà gã chồng hỗn láo đó có bồ mới, không muốn “đèo bòng” thêm con riêng để rộng đường chăng hoa.
Thoát được địa ngục gia đình, mặc dù có chút vất vả đơn thân làm mẹ nuôi con nhưng Loan cảm thấy thanh thản, như rũ bỏ được gánh nặng nợ. Dần dà, cuộc sống ổn định trở lại, cô thấy thoải mái, tươi trẻ hơn. Ra đường, tiếp xúc xã hội, Loan cảm thấy tự tin hẳn. Cô thoai mái lên mạng xã hội kết bạn, trao đổi thông tin và cả “thả thính” nữa. Loan thấy mình như được sống thêm một cuộc đời mới.
Cuộc sống hôn nhân không phải ai cũng trọn vẹn. Ảnh minh họa
Video đang HOT
Năm tháng cứ trôi đi, tưởng như chuyện yêu đương, chồng vợ đã trôi vào quên lãng thì bất ngờ Loan gặp một người đàn ông “gà trống nuôi con”, vừa mới chuyển đến ngay sát nhà. Người ta nói “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” quả không sai. Biết rõ hoàn cảnh của nhau, thường xuyên chia sẻ với nhau chuyện trong nhà, ngoài ngõ rồi tình yêu đến lúc nào chẳng ai ngờ tới. Cứ ngỡ như đang ở trong mơ.
Hàng xóm, bạn bè ai cũng vui vào cho đó là hợp cảnh, hợp người vừa đôi phải lứa. Tưởng sẽ có một đám cưới nữa trong đời, nhưng cuộc sống lai lắm éo le, ít ai ngờ tới. Các con của đôi bên phản đối kịch liệt, gia đình hai bên cũng mạnh mẽ ngăn cấm. Họ sợ cảnh con anh – con tôi – con chúng ta tanh bành, tài sản nhà đất sau này thừa kế rắc rối…
Họ cũng lo ngại cảnh “rổ rá cặp lại” chả được bao lâu rồi khổ lây cả con cái đang tuổi ăn tuổi học. Loan và người đàn ông mới lại không dám vượt qua những suy nghĩ đó. Chồng cũ của Loan, vợ cũ của người đó liên tục tới đe dọa nếu cưới nhau sẽ đòi lại quyền nuôi con, đây là điểm yếu lớn nhất của hai người. Tình yêu của họ rơi vào ngõ cụt.
Thế rồi anh nói với Loan, gia đình ngăn cản chuyện kết hôn, cũng có cấm chuyện yêu đương đâu. Tình yêu mới là quan trọng. Loan ngẫm nghĩ và thấy người yêu nói đúng. Lấy nhau mà không yêu nhau mới là tai họa. Còn yêu nhau mà không lấy nhau thì tình chỉ đẹp khi còn giang dở. Thà có “chồng hờ” còn hơn dính vào chồng hỗn. Bài học ấy khiến Loan nhớ đời.
Thế là từ sau đó, chuyện hôn lễ của hai người không đặt ra nhưng việc qua lại của hai người và hai gia đình vẫn thân mật. Con riêng của họ cũng quý nhau như anh em một nhà. Có công to việc lớn đều chia sẻ gánh vác.
Phụ nữ một lần đò, chịu nhiều tổn thương, có nên tái giá?
Mẹ tôi khuyên, phụ nữ một lần đò đừng nên tái giá, vì chẳng bao giờ có hạnh phúc trọn vẹn.
Tôi 30 tuổi, làm quản lý cho một nhà hàng Âu - Á, thu nhập cũng đủ nuôi con, trang trải cuộc sống ở đất Hà Nội.
Tính đến nay, tôi đã làm mẹ đơn thân được 9 năm. Cu Khoai là kết quả của cuộc hôn nhân vội vã của tôi với người đàn ông cùng làng. Năm đó, tôi không chịu được cảnh chồng vũ phu, đánh đập mỗi lần nhậu xỉn, tôi bế con rời đi, đơn phương ly hôn.
Ảnh: Formyoursoul
Gã chồng tệ bạc chẳng lấy làm buồn rầu. Nhận quyết định ly hôn, anh đưa cô gái khác về nhà ở. Từ đó, anh chẳng bao giờ hỏi han, quan tâm xem con trai sống thế nào?
Ban đầu, tôi thương con trai thiếu thốn tình cảm của bố nhưng sau tôi nghĩ thoáng ra, như vậy có khi lại hay, con không phải chịu đựng cảnh bố nát rượu, chửi rửa om sòm.
Ôm con đến thành phố xa lạ với 2 bàn tay trắng, trong túi tôi vỏn vẹn 300 nghìn đồng, được anh trai nhét vội vào túi lúc lên xe ô tô.
Tôi "khởi nghiệp" từ công việc rửa bát, dọn dẹp nhà theo giờ. Cũng may, con trai tôi ngoan, theo mẹ đi làm, không quấy khóc bao giờ.
Con được 3 tuổi, tôi gửi con đi mẫu giáo, còn mình xin đi học nghề. May mắn, thời gian học nấu ăn, tôi cũng có lương. Bác hiệu trưởng trường nghề tốt bụng, thương hoàn cảnh nên mỗi tháng trả tôi 3 triệu đồng. Lúc đó, với tôi cuộc sống như vậy là quá tươm tất.
Khi kỹ năng nấu ăn của tôi tốt hơn, tôi được một nhà hàng nước ngoài đến tuyển dụng. Làm ở vị trí bếp một thời gian, tôi mạnh dạn xin lên làm quản lý nhà hàng.
Dần dần, cuộc sống của mẹ con tôi dễ thở hơn. Tôi không còn cảnh phải thắt lưng, buộc bụng, nhịn đói qua bữa.
Ở tuổi này, tôi vẫn còn trẻ, nhan sắc cũng thuộc diện ưa nhìn, nhiều người đàn ông dập dìu vây quanh.
Tuy nhiên, tôi né tránh, vì phần lớn họ đang có vợ con, tôi không muốn biến mình thành kẻ chen ngang hạnh phúc của ai đó. Một số người khác thì độc thân, muốn tính chuyện trăm năm với điều kiện tôi trả con về cho nhà nội. Bởi lẽ đó, đã nhiều năm tôi không nhận lời yêu ai.
Cho đến khi gặp Hưởng, trái tim tôi bắt đầu xao xuyến. Anh theo đuổi tôi một cách âm thầm, không lời lẽ ngọt ngào. Mỗi lần mẹ con gặp khó khăn, cu Khoai ốm đau là anh lại tất bật đưa đi khám, mua đồ ăn uống.
Đôi lần, tôi ngại ngần vì mình là mẹ đơn thân, anh lại là trai tân, sợ người ta dị nghị nên khuyên Hưởng đi tìm hạnh phúc khác, rồi cố tình gay gắt, nói nặng nhẹ để anh tự ái, đừng đến nữa.
Thế nhưng chỉ vài ngày là anh lại đến, mang hoa quả, đồ chơi cho Khoai. Hưởng bảo, tôi không lấy anh, thì cho anh chăm sóc cu Khoai.
Khi biết có người tìm hiểu con gái mình, mẹ tôi khuyên: "Phụ nữ một lần đò như chiếc cốc bị vỡ, có gắn lại cũng mang đầy thương tích".
Bà không muốn tôi đi bước nữa, sợ người ta chỉ lợi dụng cu Khoai để lấy lòng tôi, rồi mai này, cháu ngoại bà khổ. Theo bà, tôi ở vậy nuôi con, cho nhàn thân. Kết hôn lại đè nặng lên vai bao trách nhiệm lo toan.
Theo mọi người, tôi phải làm sao đây? Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Tâm sự đẫm nước mắt của gái trẻ lấy chồng 1 năm vẫn 'nguyên vẹn' Về đến nhà, chồng tôi đóng cửa phòng rồi ôm tôi khóc rưng rức. Khi ấy anh mới thú nhận rằng cũng cảm giác anh có vấn đề về "cậu nhỏ", nhưng nghĩ rằng do chưa từng quan hệ tình dục, đến khi lấy vợ mọi chuyện sẽ đâu vào đó nên anh chủ quan, không nghĩ đến việc phải đi khám sớm....