Tưởng được chồng là đại gia, hóa ra gánh… cục nợ
Ở quê được mấy ngày, tôi theo chồng lên phố. Sau gần một ngày vật vã vì say xe, tôi như muốn khuỵu xuống bởi “lâu đài” của “đại gia” là một căn phòng bé tý, ẩm thấp, tường vôi tróc loang lổ nằm trong dãy nhà trọ rẻ tiền.
17 tuổi tôi biết mình xinh, khi mọi người trong làng nhận xét tôi ăn đứt nhiều cô trên phố. Tôi thừa hưởng nhiều nét đẹp của mẹ và của bố, với dáng cao ráo, thon thả, nước da tuy không trắng nhưng lại có màu nâu rám nắng của miền Trung lộng gió biển.
Đôi mắt lá răm cùng nụ cười điểm hai má lúm đồng tiền khiến bao anh trai làng đắm đuối, mê mẩn.
Tuy vậy mục tiêu của tôi không phải là mấy anh trai làng mà luôn nuôi chí sẽ lấy chồng giàu trên phố, càng giàu càng tốt để đổi đời, để nhanh chóng rũ bỏ cái mác quê mùa lam lũ, nghèo khó.
Năm tôi 18 tuổi, làng quê rộn ràng với tin con trai ông trưởng họ Trần thoát ly lên phố, làm kĩ sư tài ba, giỏi giang sẽ về thăm quê và kén vợ.
Ảnh minh họa.
Tin loan nhanh như vết dầu loang ngày biển động, không hết một buổi sáng mà cả làng đều biết, họ xuýt xoa, họ ao ước, khiến cho không phải một mình tôi mà nhiều trái tim thiếu nữ như tôi loạn nhịp, cùng những mộng mơ đổi đời nay mai, nếu lọt vào mắt xanh của con trai ông trưởng họ Trần…
Video đang HOT
Hôm nhà ông trưởng họ Trần mở tiệc đón con trai, tôi không phải họ Trần nhưng lại được ông ưu ái đến tận nhà, sau khi lịch sự mời bố mẹ tôi tới dự, ông cười cười xin phép bố mẹ tôi để tôi ra bưng bê, tiếp khách giúp ông. Nể lời ông, bố mẹ giục tôi mau chóng ra nhà ông để giúp cho buổi tiệc suôn sẻ.
Với tấm áo bà ba màu ngọc bích, chiếc quần đen mẹ may từ hai năm trước, tôi vẫn nổi bật giữa đám thiếu nữ có mặt ở nhà ông.
Đôi lần bê đồ ăn tiếp cho mâm của ông trưởng họ cùng con trai và khách quý của họ, tôi len lén quan sát người thanh niên là nhân vật chính trong buổi tiệc đó.
Anh đẹp trai, trắng trẻo và ăn nói nhẹ nhàng, lịch lãm, thật đúng là người thành đạt, có học và sống lâu nơi thành thị…
Sau khi dọn dẹp gọn ghẽ mọi thứ ở bữa tiệc, khi tôi vừa bước chân đến cổng nhà, cũng là lúc thấy con trai ông trưởng họ Trần bắt kịp tôi.
Tim tôi đập liên hồi kỳ trận, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khi anh nắm lấy tay tôi nói lời yêu có cánh, rằng anh “cảm” tôi ngay cái nhìn đầu tiên, rằng tôi sinh ra là để dành cho anh, rằng tôi xứng đáng là bà hoàng trong lòng anh, xứng đáng được lên phố sống sung sướng, vương giả chứ đây không phải mảnh đất dành cho tôi….v..v…
Nghĩ mình thật đào hoa khi gặp anh, tôi nhanh chóng gật đầu nhận lời cầu hôn của anh sau nửa tháng anh lưu lại quê. Chắc thấm nhuần lời dạy “cưới vợ thì cưới liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha” nên sau ba tháng đi lại chỉ tìm chứ chưa kịp hiểu, ông trưởng họ đã cùng họ hàng, gia đình mang trầu cau lễ lạt sang nhà tôi xin chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức đám cưới.
10 ngày sau lễ ăn hỏi là lễ cưới tưng bừng. Bạn bè, người làng xuýt xoa mừng cho tôi, trong đó không hiếm những ánh nhìn ganh tỵ, tiếc nuối.
Ở quê được mấy ngày, tôi theo chồng lên phố. Sau gần một ngày vật vã vì say xe, tôi như muốn khụy xuống bởi “lâu đài” của “đại gia” là một căn phòng bé tý, ẩm thấp, tường vôi tróc loang lổ nằm trong dãy nhà trọ rẻ tiền.
Chồng tôi cũng chẳng phải kỹ sư giỏi giang, thành đạt gì vì ngay sang hôm sau tôi đã chứng kiến chồng mình ngồi cùng lũ bạn sát phạt đỏ đen, trong lúc một mình tôi lọ mọ hỏi đường đi chợ rồi về nấu nướng cơm nước.
Bao nhiêu tiền mừng cưới, tiền bố mẹ cho để phòng thân theo nhau bay vào những ván bài sát phạt đỏ đen của chồng.
Tôi phải đi phụ việc ở quán cơm bình dân với cái bụng nặng nề để sống và trả nợ cho chồng.
Ôi giấc mộng lấy chồng đại gia của tôi, nợ đời này tôi phải gánh đến bao giờ đây? Có lối thoát nào cho tôi không đây?
Theo TPO
Tôi sụp đổ hoàn toàn khi biết chồng ngoại tình
Tôi thèm lắm sự bàn luận, câu trao đổi, bù lại anh vẫn im lặng. Anh nói cố tìm sự cân bằng theo cách hướng ngoại, để rồi "nâng đỡ tinh thần" cho cô gái bệnh nhân trong khi người ta đang sống cùng chồng con.
Anh chọn "im lặng" để tránh mọi giải thích, anh chỉ trải lòng một lần qua mail với câu dặn không được tra hỏi chuyện cũ, mặc cho tôi chết lặng trong sự phản bội của anh. Anh nói biết tôi sẽ nghĩ anh ích kỷ nhưng chấp nhận điều đó vì không thể làm gì khác. Anh chỉ nói hết những suy nghĩ và tâm sự của mình với người khác để tìm sự an ủi mà không phải với tôi. Vậy làm vợ chồng để làm gì nhỉ? Anh nói không thể dễ dàng đánh đổ những gì mình đã nhiều năm xây dựng, là niềm ao ước đến thèm khát của nhiều người. Anh làm gì cho hành trình xây dựng này hả anh?
Tôi lao động cật lực, vừa làm cha vừa làm mẹ, xoay trong vòng xoáy công việc, gia đình, con cái, để rồi nhận lại sự phản bội. Quan trọng hơn, tôi đã học tha thứ cả năm trời, cuối cùng anh vẫn tìm sự giải thoát "tinh thần" nơi khác. 24 năm qua không hề dành sự chăm sóc nào cho tôi, anh sợ tôi không dám đánh đổ cuộc hôn nhân này. Có chăng là sự hổ thẹn vì tan rã do người thứ 3 nên lòng tôi chua chát.
Anh nhậu nhẹt, bỏ bê nhà cửa, dành thời gian lo lắng cho người ngoài, tôi chỉ câm nín, buồn não lòng, nhưng chuyện trai gái là vết nhơ tột cùng cho tôi. Tôi tự trách mình rất nhiều mà không thể nghĩ mình sẽ có "người anh trai tinh thần" như cách anh đang làm, cho dù cơ hội cho tôi là không nhỏ. Anh bảo cách cư xử của tôi là rào cản, vậy tại sao anh chần chừ một sự chia tay? Tôi luôn học hỏi thay đổi để mong muốn có sự đồng cảm nơi anh, anh luôn có thể tâm sự rất nhiều với bạn bè mà không thể làm được điều này với tôi.
Tôi thay đổi làm sao khi tự mày mò cho vừa ý anh mà không hề nghe tiếng nào từ anh, anh không ưng lại đem nói với người ngoài. Tôi thèm lắm sự bàn luận, câu trao đổi, bù lại vẫn im lặng, không bao giờ hướng ánh mắt nhìn vào tôi khi nói chuyện. Anh nói cố tìm sự cân bằng theo cách hướng ngoại, để rồi "nâng đỡ tinh thần" cho cô gái bệnh nhân trong khi người ta đang sống cùng chồng con.
Anh nói gia đình cô ta, bên nội lẫn ngoại đều biết anh rõ; nhưng chắc chắn họ không biết các dòng chữ "thăng hoa" kia. Khi sự việc vỡ lỡ anh cuống cuồng sợ người tình bé bỏng tổn thương mặc cho tôi huyết áp tăng lên. Anh nói mọi người ở ngoài đều biết mối quan hệ này nên nó trong sáng, vậy tại sao tôi không được biết? Trong sáng mà phải giấu tôi?
Một năm trôi qua tôi chấp nhận anh sẽ chấm dứt sự trong sáng kia nhưng lừa dối vẫn tiếp tục, tin nhắn của cô nàng tỏ ra anh là người chủ động. Niềm tin của tôi sụp đổ hoàn toàn. Bây giờ, rảnh rỗi là tâm trí tôi cứ hiện lên hình ảnh anh đang tâm sự đúng theo lời hẹn với nàng: "Liên lạc theo địa chỉ mail mới, chỉ trong giờ hành chính thôi nhé". Anh có thể chấm dứt mối quan hệ này không? Các bạn hãy giúp tôi với.
Theo VNE
Làm "chuyện ấy" với nhiều người vì chồng yêu sinh lý Anh dành nhiều thời gian ở nhà với vợ hơn, không nhắc gì chuyện tôi ngoại tình nữa, chuyện chăn gối vẫn như vậy, không có gì thay đổi. Tôi 32 tuổi, có chồng và một bé gái 5 tuổi, ngoài nhìn vào ai cũng thấy gia đình tôi thật hạnh phúc. Thật ra không như mọi người nghĩ, tôi và chồng suýt...