Tưởng đã đến lúc sống cho chính mình thì bất ngờ bố tôi báo tin dữ
Cầm món quà trong tay, tôi òa khóc nức nở trong vòng tay của chị em đồng nghiệp.
Tốt nghiệp cấp 3 xong, tôi nghỉ học để đi làm công nhân. Hồi đó, tôi cầm giấy báo trúng tuyển đại học mà khóc suốt mấy ngày trời. Nhưng gia đình tôi nghèo, bố tôi là lao động chính trong nhà. Mẹ tôi bị bệnh tim, chỉ quanh quẩn nấu ăn, dọn dẹp và hay lên cơn đau tim, phải nhập viện suốt. Một mình bố làm sao nuôi nổi tôi học đại học, 2 em còn đang học cấp 2 và mẹ đau bệnh.
Tôi xin phép bố mẹ cho mình đến khu công nghiệp xin việc và ở hẳn lại đó cho tiết kiệm chi phí. Một tháng tôi chỉ về nhà một lần vào ngày nhận lương. Tôi chi tiêu chắt bóp từng đồng xu, chẳng dám mua cho mình thứ gì. 12 năm trôi qua, hai em tôi đã tốt nghiệp đại học nhờ vào từng đồng tiền tôi tiết kiệm được. Chúng nó xin được việc làm có mức lương cao và bắt đầu thay tôi chăm sóc bố mẹ, gửi tiền cho mẹ điều trị bệnh.
Tôi cứ nghĩ đã đến lúc mình được sống cuộc đời của chính mình. Tôi dự định sẽ tìm ai đó phù hợp, tìm hiểu vài tháng rồi kết hôn, sinh con, ổn định gia đình. Nhưng mọi thứ còn chưa kịp bắt đầu thì tôi nhận được điện thoại của bố.
Video đang HOT
Ông gọi điện, giọng nghẹn ngào. Bố bảo bị ung thư phổi và đang cần tiền để điều trị. Tôi sụp đổ, bao nhiêu dự định tan thành mây khói. Nhựng với số tiền tiết kiệm chưa tới 50 triệu của mình, tôi vẫn không đủ sức để lo cho bố được. 2 em tôi cũng mới bắt đầu sự nghiệp, cũng chẳng có nhiều tiền trong tay.
Thấy tôi trầm mặc, thỉnh thoảng lau nước mắt, giờ nghỉ trưa, mấy chị em trong tổ liên tục hỏi han. Biết chuyện gia đình tôi, mấy chị em tụ tập lại một góc, xì xầm bàn tán gì đó. Trước khi vào làm lại, chị tổ trưởng đưa cho tôi một phong bì. Chị ấy nói đó là tấm lòng của mọi người trong tổ, cũng không nhiều nhặn gì nhưng chủ yếu là tấm lòng của các chị em.
Tôi mở phong bì ra, bên trong tiền đủ các mệnh giá. Tờ 20 nghìn, 50 nghìn, cao nhất là 200 nghìn đồng. Tổng là 8 triệu đồng. Những tờ tiền chẳng thẳng thóm nhưng thấm đẫm tình nghĩa của mọi người khiến tôi òa khóc nức nở.
Mọi người ôm lấy tôi, an ủi, động viên tôi cố gắng. Chị tổ trưởng bảo sẽ thu xếp để tôi được nghỉ 1 tuần mà về thăm bố. Tôi biết ơn mọi người nhiều quá. Ơn nghĩa này, tôi biết phải đền đáp làm sao đây? Rồi tôi cũng chẳng biết sẽ vay đâu ra một số tiền lớn để điều trị bệnh cho bố nữa. Tôi bế tắc thật sự.
Giận tím mặt với câu nói đùa của chồng trong bữa cơm
Mặc dù chỉ là câu nói đùa nhưng chồng đã vô tình đẩy tôi vào tình huống xấu hổ.
Ảnh minh họa
Sau khi sinh bé Mỡ, tôi quyết định nghỉ việc để chăm sóc con. Bởi con gái tôi ốm yếu, còi cọc, thường hay đau bệnh. Có người làm mẹ nào nỡ lòng nhìn con gái sốt cao mà phải đi làm, bỏ con ở nhà cho ông bà nội? Và khi tôi nói ý định nghỉ việc, chính chồng tôi cũng đồng ý.
Nhưng chỉ sau vài tháng, tôi đã nhận ra đó là quyết định dại dột nhất của mình. Ở nhà, tôi phải vừa chăm con vừa lo quán xuyến chuyện nhà cửa. Làm quần quật cả ngày mà chồng luôn chê tôi lười, nấu ăn không ngon hay không biết thu xếp đồ đạc cho ngăn nắp. Anh cũng không giúp đỡ vợ như trước nữa. Buồn lòng lắm nhưng vì thương con gái nhỏ, tôi cố nhẫn nhịn cho qua, đợi con đủ 2 tuổi thì xin việc làm lại.
Tối qua, chị chồng và em chồng tôi đưa con về chơi, ăn bữa cơm tối chủ nhật. Thường cứ cuối tuần, dù có bận rộn gì, cả gia đình cũng sẽ ăn một bữa cơm sum họp, gọi là bữa cơm gia đình. Bố mẹ chồng tôi rất coi trọng bữa cơm này nên tôi đã đi chợ từ sớm, mua đồ ăn ngon, nấu nướng một mâm cơm đủ vị, thịnh soạn, có cả trái cây tráng miệng.
Ngày nghỉ nhưng chồng tôi vẫn mải mê đi chơi với bạn, không hề phụ vợ. Tôi vừa bế con vừa nấu ăn. Thấy thế, mẹ chồng trông cháu giúp để tôi nấu nướng cho xong bữa.
Lúc ngồi vào bàn ăn, ai cũng khen tôi nấu ăn ngon, trang trí đẹp mắt. Nhưng trong mâm cơm, tôi lại làm thiếu bát nước mắm. Thế là chồng tôi vin vào đó để nói: "Ở nhà xòe tay lấy tiền chồng mà có một mâm cơm cũng để thiếu bát nước chấm. Đấy, vợ em vụng ơi là vụng, chẳng được như người khác đâu".
Tôi tái mặt, cười gượng đứng dậy lấy bát nước mắm mà ê chề xấu hổ. Chị chồng bực mình gắt lên, mắng chồng tôi không biết trân trọng vợ. Em chồng cũng giải thích rằng việc nhà loay hoay cả ngày nhưng rất mệt mỏi, hơn nữa con còn nhỏ thì càng vất vả hơn và chồng tôi phải phụ giúp vợ. Trước thái độ phản ứng của mọi người, chồng tôi bảo anh nói đùa cho vui.
Dù thế, bữa cơm cũng không còn ngon miệng nữa. Tôi có cảm giác những gì mình hi sinh cho gia đình không được chồng công nhận khiến tôi rất tủi thân nhưng không biết phải làm gì bây giờ?
Chồng mất để lại 1 tỷ, di chúc chia tiền của anh khiến tôi sững sờ với khoản chi 100 triệu Bất ngờ thay, không phải mẹ con tôi được hưởng hết 1 tỷ mà nó được chia nhỏ thành nhiều phần. Bệnh tật là chuyện không ai lường trước được. Trước đây chồng tôi khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng và là lao động chính của gia đình. Ba mẹ con tôi dựa vào anh hết. Chồng tôi hoạt bát, nhanh nhẹn nên...