Tuổi xuân con gái ngắn lắm, thời gian ở bên gia đình càng ngắn hơn…
Có lẽ điều hạnh phúc, tuyệt vời và sung sướng nhất là được ở bên gia đình. Được nũng nịu với bố, được líu lo với mẹ, được sống như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, vô tư lự khi ở bên gia đình mình. Vì ngoài đời nhiều sương gió lắm, nhiều đắng cay lắm.
Về với bố nơi bờ vai luôn vững chãi
Về với mẹ nơi vòng tay luôn ấm nóng
Về với em nơi cái ôm vẫn đợi chờ.
Về nhà thôi, về nhà thôi.
Tuổi xuân con gái ngắn lắm, thời gian ở bên gia đình càng ngắn hơn. Càng nghĩ càng thấy đúng, càng ngẫm càng thấy chuẩn. Có lẽ điều hạnh phúc, tuyệt vời và sung sướng nhất là được ở bên gia đình. Được nũng nịu với bố, được líu lo với mẹ, được sống như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, vô tư lự khi ở bên gia đình mình. Vì ngoài đời nhiều sương gió lắm, nhiều đắng cay lắm. Về bên mái ấm gia đình thì sẽ được chở che. Vì là mái ấm mà- ấm áp lắm.
Video đang HOT
Tuổi xuân con gái ngắn lắm, thời gian ở bên gia đình càng ngắn hơn (Ảnh minh họa)
Vì thời gian ở bên bố mẹ không nhiều, vì nơi ấy quá bình yên, vì yêu thương quá nhiều. Nên luôn mong mỏi được về nơi ấy làm, được về để được ăn cơm mẹ nấu, ăn cá bố kho. Nhưng vì mưu sinh, nên con vẫn phải ở nơi đất khách quê người này. Nhưng vì quê hương vẫn chưa mở lòng đón nhận con, nên con vẫn ở nơi này. Vẫn cứ 2 tuần một lần về quê, ăn đồ quê, về ăn cá bố kho, về sà vào lòng bố. Líu lo như đứa trẻ con vô lo, vô nghĩ.
Vì thời gian ở bên bố mẹ không nhiều, vì nơi ấy quá bình yên, vì yêu thương quá nhiều. (Ảnh minh họa)
“Cuộc sống ngoài kia có quá khắc nghiệt, có quá khó khăn và có bị chèn ép quá, khó thở quá thì về đây bố nuôi” bố nói. Nhưng con vẫn muốn tự đi trên đôi chân của mình, để cho đôi chân mình cứng cáp, để cho đôi cánh được dẻo dai, để bay được xa. để thoải đam mê chạy nhảy của con. Nhưng con vẫn không quên đường về nhà đâu. Con cũng sẽ dừng lại nếu con kiệt sức, con cũng sẽ dừng lại nếu quá mệt. Nhưng con dừng lại để mạnh mẽ hơn. Nhưng bố mẹ yên tâm con vẫn sẽ về, về ăn cỏ đồng mình, về uống nước làng mình bố mẹ ạ. Con sẽ không lấy chồng xa đâu ạ (dù bây giờ vẫn chưa biết chồng con là ai). Vì con yêu nhà mình lắm, con yêu cả những người dân chất phác quê mình nữa. Con yêu thương nơi ấy quá nhiều. Máu thịt, tuổi thơ của con ở nơi ấy mà. Nơi mà có tình yêu to đùng của con mà. Nơi có bờ vai, vòng tay, cái ôm mà. Con sẽ về.
Theo Guu
5 năm không thể mở lòng vì chẳng quên được tình cũ
Chắc chẳng có cô nào phí phạm tuổi xuân như tôi, hoài niệm mãi một mối tình chỉ đôi ba lần gặp, những cái ôm nụ hôn rất ngắn ngủi.
ảnh minh họa
Tôi, cô gái 30 tuổi, được đánh giá là xinh, ngoan, rất trẻ so với tuổi, sinh ra ở gia đình khá giả, công việc ổn định, đã đến lúc phải lấy chồng nhưng chẳng thể mở lòng đến với ai được. Tất cả chỉ vì một tình yêu đã chia tay cách đây 5 năm, cuộc tình không đẹp, rất ngắn ngủi nhưng khó để quên. 25 tuổi tôi đi làm, được đi học chuyên sâu ở thành phố khác, lớp học kéo dài nhiều tháng và ở đó tôi quen anh, những tháng ngày đi học tôi biết mình đã rung động trước tình cảm của anh nhưng đến lúc trở về nhà sau khoá học mới chính thức nhận lời yêu.
Anh trái ngược hoàn toàn với mẫu người tôi hình tượng trong đầu, từ ngoại hình đến tính cách, chắc có lẽ vì anh từng trải, hiểu được tâm lý phụ nữ nên đã khiến tôi rung động, dù 25 năm qua chưa hề yêu ai. Và thế là chúng tôi hẹn hò, ngày tháng hạnh phúc không kéo dài được lâu. Đến một hôm tôi nhận được tin nhắn của một người phụ nữ tự xưng là vợ anh. Đau khổ và hoang mang, tôi tra hỏi nhưng anh phủ nhận tất cả. Tôi tự tìm hiểu qua một người bạn chung và cả trên Facebook, sự thật còn khiến bản thân đau khổ hơn nữa là anh và người ta đã có con nhưng hai người chưa cưới.
Tôi quyết định chấm dứt tất cả cho dù anh có xin tha thứ, cầu xin tôi chấp nhận hoàn cảnh hiện tại, để anh giải quyết xong mọi chuyện với người đó rồi sẽ cưới tôi. Tôi kiên quyết, lòng tự trọng không cho phép tiếp tục mối quan hệ phức tạp này, không muốn làm người thứ ba bị thù ghét. Khoảng thời gian đó là một thách thức với tôi vì quá yêu anh, quá nhớ anh, bên cạnh đó anh liên tục liên lạc làm đủ mọi trò để níu kéo khiến đôi lần tôi muốn vứt bỏ tất cả để được gặp nhau, được quay về như xưa. Tình yêu đầu đời của tôi kết thúc chỉ sau một năm hẹn hò, đôi lần gặp nhau. Tôi tưởng rằng đủ mạnh mẽ để quên anh nhưng chỉ là tưởng vậy, đúng là tôi rất lạnh lùng khi quyết định cắt đứt bởi ngay từ đầu quen anh, thật lòng đã yêu anh, nhưng sẽ không chọn người như anh làm chồng. Cách sống của anh khác tôi quá, tôi biết gia đình hay bạn bè nếu biết bản thân quen một người như anh sẽ không ai ủng hộ.
Tôi và anh là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng tình yêu sao khó nói quá, tôi lại yêu một người đàn ông như anh. Anh lúc nào cũng trách tôi không yêu nhiều, so sánh tình yêu của anh dành cho tôi nhiều hơn tôi yêu anh. Nhưng anh không hiểu là tôi là một người sống nội tâm, không thể hiện ra ngoài nhưng yêu anh rất nhiều. Vì vậy đã 5 năm trôi qua tôi vẫn lẻ bóng, dù nhiều người muốn đến nhưng trong sâu thẳm tôi vẫn có hình bóng anh, dù anh đã lấy vợ sau hai năm chia tay, là người phụ nữ đã sinh con cho anh.
Tôi yêu anh rất nhiều nhưng chưa bao giờ rơi nước mắt cho cuộc tình này, cả khi biết anh lừa dối, tim tôi đau như ai bóp nghẹt, nhìn ảnh cưới của anh, tôi lại đau một lần nữa, cảm giác biết anh thật sự thuộc về người khác đau lắm, nhưng tôi vẫn không khóc được. Bao tháng năm trôi qua nhưng chúng tôi dường như không thể quên nhau, anh vẫn liên lạc với tôi, không bao giờ đề cập đến chuyện gặp lại nhau, không đề nghị tôi làm tình nhân, chỉ là nhắc chuyện ngày xưa, muốn nói anh vẫn có tôi trong tim, muốn biết tôi sống thế nào và quan trọng hơn muốn biết tôi đã lấy chồng chưa, có nhớ đến anh như anh nhớ tôi không.
Tôi vẫn vậy, che giấu cảm xúc thật của mình, lạnh lùng nói đã quên anh rồi, rằng bản thân đang hạnh phúc bên người khác. Thực lòng mỗi lần thấy cuộc gọi hay tin nhắn của anh là tôi vui lắm, được nghe giọng nói anh thấy vui vì anh còn nhớ tôi, thời gian 5 năm không khiến chúng tôi quên được nhau. Anh từng nói khi nào mình quên được số điện thoại của đối phương thì nghĩa là đã quên được nhau. Tôi không biết sẽ quên anh khi nào nhưng chắc còn lâu lắm. Chắc sẽ chẳng có cô gái nào phí phạm tuổi xuân như tôi, hoài niệm mãi một mối tình chỉ đôi ba lần gặp mặt, những cái ôm nụ hôn rất ngắn ngủi nhưng hạnh phúc và khó quên.
Hiện tại tôi không còn buồn vì chuyện tình này nữa, nó như một dư âm dai dẳng trong tim. Tôi bằng lòng với niềm vui hiện tại, gia đình, bạn bè, công việc và du lịch. Tôi viết lên đây để trải lòng, mong nhận được sẻ chia của những ai cũng vướng vào hoàn cảnh như này. Nếu tình cờ đọc được anh có nhận ra chuyện chúng mình không nhỉ?
Theo VNE
'Hóa đơn hôn nhân' dành cho người chồng phụ bạc Sau 10 năm hôn nhân, tuổi xuân của anh tăng giá gấp 10 lần; sau khi ly hôn, những mỹ nữ xếp hàng cho anh lựa chọn... Trong một đêm gió mưa 14 năm trước, tôi theo người yêu đến Thâm Quyến làm thuê trong hoàn cảnh cuộc sống bị bạn bè người thân cô lập. Còn anh, sau khi thi rớt, người...