Tuổi xuân con gái đâu có dài mà phải phí hoài cho người không xứng đáng
Tuổi xuân ngắn lắm con gái ạ, nên đừng để ai đó cướp nó đi hay lãng phí nó cho một người không xứng đáng để rồi sau này phải buông câu hối hận
“Con gái có thì”, đây là câu nói con gái đã được nghe ngay từ khi còn nhỏ. Tuổi thanh xuân em cứ ngỡ nó dài lắm nhưng chỉ quay đi ngoảnh lại thôi là nó đã trôi qua mất rồi. Tuổi thọ của nó chỉ vẻn vẹn trên 10 đầu ngón tay, nếu em không biết cách tận hưởng thì nó sẽ trôi qua nhanh như chưa từng đến. Và nó sẽ bỗng chốc tan vào hư không nếu như em phí hoài nó cho một người không xứng đáng.
Tôi từng quen một cô gái, cô ấy đã dùng 7 năm thanh xuân của mình để yêu một chàng trai nhưng rồi cuối cùng cái cô ấy nhận lại được không phải là hạnh phúc mà chính là sự chia ly đau khổ. Mặc dù cô ấy đã cố gắng, yêu chàng trai như yêu chính bản thân mình nhưng chàng trai vẫn sẵn sàng buông tay cô gái khi có niềm vui mới. Dù biết khó khăn nhưng cô ấy vẫn chấp nhận chia tay và rồi cô ấy lại mất thêm một khoảng thời gian khá dài nữa trong tuổi thanh xuân ngắn ngủi của mình để học cách quên đi một người. Cô ấy không biết rằng cô ấy đang tự giết chết tuổi thanh xuân quý báu của mình vào sự thương nhớ, hoài tưởng về một người không xứng đáng.
Thời gian chẳng có dài đâu mà lãng phí, tuổi trẻ chi có một lần duy nhất trong đời nên con gái đừng để ai đó cướp nó đi hay để lãng phí nó cho một người không xứng đáng. Đừng bắt trái tim mình phải chịu đau khổ vì sự phản bội, đừng giam giữ tâm hồn mình trong góc tối u khuất, nhỏ hẹp để rồi oán hận bản thân, oán hận số phận, oán hận ai đó đã khiến mình tổn thương hoặc đổ lỗi cho sự cuộc sống bất công, cay nghiệt. Bởi con gái không biết rằng khi đó con gái đang lãng phí tuổi thanh xuân quý báu của mình vào những lý do thật ngớ ngẩn. Để khi muốn quay lại để tận hưởng thì cũng đã muộn mất rồi, vì nó qua đi chẳng thể trở lại.
Tuổi xuân ngắn lắm nên hãy để cho tâm hồn được nghỉ ngơi, nghĩ ngợi nhiều sẽ chỉ khiến tuổi xuân chóng già hơn mà thôi. (Ảnh minh họa)
Vẫn biết tuổi thanh xuân con gái sẽ phải trải qua rất nhiều biến động, là cái tuổi mà con gái thấy chông chênh nhất giữa biển cả cuộc đời. Đó là cái tuổi mà bản thân còn đang suy nghĩ xem mình làm đúng hay sai, suy nghĩ xem bản thân nên tiếp tục cố gắng hay bỏ cuộc, suy nghĩ xem mình trực tiếp đối mặt hay chạy trốn và nghĩ xem mình níu kéo hay buông bỏ. Cứ thế cảm giác bất an, lo lắng cứ lớn dần lên, trong khi tuổi xuân thì đang đi trước mắt. Có ai sống để trải qua hết những đau buồn trong đời đâu.
Video đang HOT
Vậy thì chi bằng hãy tìm cách giải thoát cho chính mình. Hãy để tuổi xuân thoát khỏi sự kìm kẹp của đau khổ, của sự gò bó trong con tim, của tâm hồn tổn thương và sáo rỗng. Hãy để tuổi thanh xuân được trôi qua hữu ích với những trải nghiệm hết mình với cuộc sống và yêu thương khi còn có thể. Tuổi xuân ngắn lắm nên hãy để cho tâm hồn được nghỉ ngơi, thanh thản, nghĩ ngợi nhiều sẽ chỉ khiến tuổi xuân chóng già hơn mà thôi.
Và cũng vì tuổi xuân đâu có dài nên đừng phí hoài thời gian quý báu đó để níu kéo những người không còn thuộc về mình nữa. Người ta có trân trọng, có cần mình thì người ta chắc chắn sẽ tìm cách ở lại. Nếu con gái cứ vùi dập tuổi xuân của mình trong nước mắt, đau khổ, tổn thương và quá khứ thì những tháng ngày tươi đẹp trong tương lai, em biết lấy gì để trải qua nó đây khi tuổi xuân đã tiêu tốn hết.
Còn biết bao điều tươi đẹp và những trải nghiệm thú vị đang chờ em phía trước, còn rất nhiều người đang cần em yêu thương và cũng có quá nhiều ước mơ em chưa thực hiện. Tuổi xuân này ngắn lắm, đừng để ai đó cướp nó đi hay lãng phí nó cho một người không xứng đáng, hãy tranh thủ từng giây từng phút có nó để tận hưởng cuộc sống xinh đẹp này đi, em sẽ thấy nó ý nghĩa hơn nhiều đấy!
Theo Blogtamsu
Hành động từ bố của người yêu khiến tôi phải chết điếng
Khi tôi đứng nhận tiền, ông đã cố tình nhét vào ngực tôi 2 tờ 500 ngàn và nói: "Vậy đủ chưa cô bé? Một gái nhậu thuê như cô chỉ có thể nhận tiền bồi thế này. Cô không xứng đáng bước chân vào nhà tôi".
Hàng đêm, anh vẫn đến đợi tôi như một thói quen. (Ảnh minh họa)
Ngày bước chân lên thành phố để tiếp tục ước mơ học đại học, tôi biết mình sẽ rất khổ. Tôi sẽ phải làm thêm thật nhiều để khiến tiền trang trải học phí và sinh hoạt. Tất cả vì nhà tôi rất nghèo.
Thế nhưng, lang thang tìm việc suốt 5 ngày, tôi vẫn chẳng kiếm được việc gì có thể có nhiều tiền. Rửa bát, phục vụ, làm nhân viên quán cà phê, cao lắm lương chỉ hơn 1 triệu 1 tháng. Tôi cần số tiền nhiều hơn. Thế rồi, khi đến hỏi một quán nhậu, tôi nhận được câu hỏi từ chủ quán: "Nếu em chịu làm người nhậu thuê, em có thể kiếm vài triệu mỗi tháng". Tôi khá bất ngờ và nói cần thời gian suy nghĩ. Nhưng tôi đã nhanh chóng nhận lời, vì tôi đang cần tiền đóng học phí. Thế là từ đó, tôi chính thức trở thành "gái nhậu thuê".
Tôi khác với những cô tiếp thị bia. Họ có thể uống, cũng có thể không cần phải uống cùng khách. Nhưng tôi thì khác, nếu có bàn khách gọi, tôi phải đến uống cho đến khi họ tan tiệc mới thôi. Những ngày đầu, tôi say đến mức chẳng biết trời đất gì, thậm chí còn nôn đầy trong nhà vệ sinh. Nhưng dần dần, tôi quen và biết cách đong đưa đùn đẩy để khách say trước. Từ ngày làm việc này, tôi dư dả hơn, có tháng còn gởi được tiền về giúp ba mẹ mình.
Tôi quen Thành cũng trong quán nhậu này. Khi đó, Thành vừa chia tay người yêu nên buồn chán và đến nhậu giải sầu. Anh gọi tôi ra uống cùng cho vui. Chúng tôi đã uống rất nhiều, và càng uống, mắt anh càng đỏ. Anh bắt đầu kể lể về cuộc tình 3 năm của mình, về chuyện người yêu anh chia tay anh vì không thể chịu đựng nổi ba mẹ anh. Tôi lúc đó chỉ ngồi im lặng nghe anh tâm sự. Cuối cùng, anh say đến mức không thể ra về được và phải ngủ lại quán.
Dần dần, tôi quen và biết cách đong đưa đùn đẩy để khách say trước... (Ảnh minh họa)
Từ sau hôm đó, Thành hay đến quán tôi hơn, và mỗi lần đến đều gọi tôi ra nói chuyện. Nếu tôi đang bận ngồi với bàn khác, anh sẵn sàng đợi tôi, dù biết rất lâu. Rồi anh mời tôi đi ăn đêm khi tôi tan giờ làm. Chúng tôi cứ thế xích lại gần nhau hơn. Hầu như, đêm nào anh cũng đến. Anh nói, anh không đến, không nhìn thấy tôi, anh lại thấy buồn buồn, nhơ nhớ rất khó chịu. Lời anh nói khiến một cô gái mới tròn 20 tuổi như tôi rất vui mừng. Hơn 6 tháng sau, Thành ngỏ ý muốn tôi làm người yêu anh. Chúng tôi cứ thế thành một cặp.
Thành hay dẫn tôi về nhà anh chơi. Nhà anh rất giàu có, nhưng ba mẹ anh cũng rất khó tính. Tôi nhớ như in ngày đầu tiên tôi đến. Tôi đã mặc bộ váy hồng nhạt, tranh điểm kĩ càng, mua thêm ít trái cây. Khác với tưởng tượng của tôi, ba mẹ anh tỏ ra khá hờ hững với việc con trai dẫn bạn gái về nhà. Họ chỉ hỏi tôi đang làm gì và khi biết tôi vẫn là sinh viên thì họ cũng thôi không nói gì thêm nữa. Trong bữa ăn, không ai nói với ai tiếng nào, không khí cứ nặng nề trôi qua khiến tôi sợ hãi.
Sau đó, anh dẫn tôi về nhà vài lần nữa, nhưng lần nào tôi cũng sợ hãi. Bởi ba mẹ anh luôn nhìn tôi đầy soi mói và áp đặt. Tôi bắt đầu hiểu được nguyên do dẫn đến cuộc chia tay của anh lần trước. Vì thế, mỗi lần anh gợi ý về nhà anh chơi, tôi lại kiếm cớ từ chối.
Sau khi yêu anh, tôi vẫn làm công việc cũ. Tôi luôn tự hào nói với anh là tôi sẽ không sa ngã, tôi sẽ giữ được mình vì tôi làm ở đây hơn một năm mà chẳng xảy ra chuyện gì. Tôi không muốn nhận tiền giúp đỡ của anh. Vì vậy, hàng đêm, anh vẫn đến đợi tôi như một thói quen.
Cho đến một hôm, tôi gặp ba anh trong quán nhậu. Ông đi cùng một vài người nữa, và một trong số họ là khách quen của quán đã gọi tôi ra tiếp bia. Lúc đó, người yêu tôi chưa tới. Tôi đi ra, và sững lại khi thấy ba anh ngồi đó, nhìn tôi với vẻ mặt đáng sợ. Tôi vội vã đi vào và tìm lí do để không ra bàn đó nữa. Nhưng chính ba anh lại là người vào kéo tôi ra.
Họ chỉ ngồi một lát rồi ra về. Trước khi về, ba anh thanh toán tiền. Khi tôi đứng nhận tiền, ông đã cố tình nhét vào ngực tôi 2 tờ 500 ngàn và nói: "Vậy đủ chưa cô bé? Một gái nhậu thuê như cô chỉ có thể nhận tiền bồi thế này. Cô không xứng đáng bước chân vào nhà tôi". Tôi chết lặng trước hành động và lời nói đó của ông. Khuôn mặt tôi đỏ bừng, tôi thật sự xấu hổ.
Ba anh ra về được một lát thì anh đến và mua thức ăn cho tôi. Tôi vẫn giấu anh chuyện vừa gặp ba anh khi nãy, nhưng tôi đang hoảng sợ. Ba mẹ anh vốn dĩ không thích tôi rồi, bây giờ lại biết tôi làm cái nghề này, liệu họ có còn chấp nhận tôi nữa không? Nhớ lại cảnh ông nhét tiền cho tôi, tôi thấy nhục nhã quá. Nhưng bảo tôi rời xa anh, tôi không làm được vì đã quá yêu anh. Tôi cũng không thể bỏ nghề, vì tôi vẫn đang học năm 3, cần rất nhiều tiền. Tôi có nên đến gặp ba anh để giải thích không mọi người?
Theo Afamily
Kẻ đa tình như anh không xứng đáng được em yêu Đã bao ngày, em cố gắng chạy trốn tất cả mọi thứ, cố gắng quên những điều không nên nhớ và cố gắng, cố gắng lắm, để không phải nhớ những câu chuyện mà anh đã làm em tổn thương. Em cứ nghĩ, yêu anh hết lòng, thì em sẽ được anh đáp trả trọn vẹn cả nghĩa lẫn tình. Em cứ nghĩ,...