Tuổi ấu thơ ngọt ngào
Anh đã nắm tay nó và đưa nó đi tìm tuổi thơ… (Ảnh minh họa)
Nó ghé tai anh thì thầm: “Yêu anh nhiều lắm”, bàn tay anh xiết chặt hơn bàn tay nó, mùa đông thật ấm áp, hai trái tim không lời nhưng nhịp nhàng hòa vào nhau, bình yên quá!
Cánh diều quê vẫn ngày ngày no gió và vút cao hơn mang theo những ước mơ cháy bỏng của cả hai đứa, dòng sông quê vẫn êm đềm chảy bên những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi, khói bếp vẫn thơm mùi rơm, tình yêu của anh và nó theo năm tháng mặn nồng, quấn quýt tưởng như những vòng xe quay mãi quay mãi theo thời gian.
Tuổi thơ nhà nó sát cạnh nhà anh, chỉ cách nhau “cái dậu mùng tơi”, ngày bé anh vẫn thường bứt lá dừa gấp cào cào cho nó chơi, rồi giả làm ngựa cho nó cưỡi, cũng như những đứa trẻ khác họ cũng có những năm tháng chẳng thể nào quên. Lớn hơn một chút, nó bắt anh phải đóng vai chú rể rồi để nó ngồi đằng sau chiếc xe cút kít làm cô dâu mà chẳng thể tưởng tượng được “cô dâu” lại yêu “chú rể” tự lúc nào không hay.
Đến tuổi đi học, giống như duyên phận vậy anh và nó được xếp cùng lớp, vậy là ngày ngày nó ngồi sau xe anh đến trường với những lần ướt mưa, đôi khi hờn dỗi vu vơ vì anh mải đá bóng quên chở nó về nhà, rồi anh làm lành với nó chỉ bằng mấy que kem hai trăm đồng mà nó đã toét miệng cười. Cuộc sống giản dị nhưng hạnh phúc!
Mười lăm tuổi nó giờ đã là cô bé biết ước mơ, biết chăm chút cho mình hơn, biết ngại ngùng khi ngồi sau xe anh. Còn anh vẫn vậy, vẫn đam mê bóng đá sau mỗi giờ học, vẫn tình nguyện là tài xế trung thành của nó, đôi khi đùa vui anh cười: “sau này làm vợ anh nhé”, nó ngúng nguẩy “ai thèm”. Và cứ thế tiếng cuời giòn tan của hai đứa hòa vào không gian bao la. Tuổi trăng tròn trôi theo những dòng suy nghĩ ngây ngô như vậy!
Rồi mùa phượng chia tay cũng đến, khoảng trời học trò có thêm những giọt nước mắt tiếc nuối, những trang lưu bút còn xanh màu kỉ niệm, khẽ ngắt cành phượng lần đầu tiên anh biết ngập ngừng trước ánh mắt trong veo của nó: “tặng em tuổi mười tám”, nó đỏ mặt vội vàng nhận rồi chạy theo lũ bạn bỏ lại anh với những xúc cảm không thành lời nhưng trái tim thấy thổn thức. Anh cười như nụ cuời đón nhận em đến với thế giới của anh, nhẹ nhàng thôi nhưng nó cũng làm anh thấy một cái gì đó đang lớn dần trong anh. Là gì vậy em?!…
Nó và anh có một tuổi thơ thật bình yên và hạnh phúc… (Ảnh minh họa)
Mang theo chút hương ngọt ngào, dư vị thời “nhất quỷ nhì ma” anh và nó cùng vào đại học nhưng chỉ có nó vẫn muốn đóng vai “cô dâu”, còn anh dần xa theo vòng quay khắc nghiệt của thời gian. Một năm rồi hai năm, số lần nó gặp anh chỉ là những dịp họp lớp cũ. Cũng không thể giải thích được vì sao, chẳng ai quay ngược được thời gian chỉ có nỗi buồn trong nó là ngày càng lớn dần hơn mà thôi…
Nó chọn quê là điểm đến lí tưởng cho những giây phút tạm xa thành phố ồn ào và náo nhiệt. Hơn tất cả nó muốn tìm lại những tháng ngày, những kí ức thuộc về riêng anh và nó. Một mình tha thẩn trên con đường đến trường của hai đứa ngày xưa, ngắm nghía những ngọn cỏ xanh rờn hai bên đường như nhà văn đang tìm cho mình những cảm hứng cho trang viết còn nó cũng muốn trở về cảm giác mỗi lần ngồi sau xe anh cho ngày xưa ùa về một chút man mác buồn nhưng nồng nàn và như còn tươi mới… Bỗng dưng nó cười nhưng hai hàng lệ đã kịp tuôn xuống và nó buồn…
Tạm biệt lũy tre làng đung đưa theo những tiếng ru hời mỗi trưa hè, theo những vòng xe nó lên thành phố để hoàn thành xứ mệnh của những nguời đi xa. Những cơn gió mùa hè mát rượi thổi qua cánh cửa ô tô, nó nhắm mắt như để tận hưởng và lòng thầm mong cơn gió sẽ mang nỗi niềm bay xa và có một bên đỗ bình yên…
Thành phố bụi bặm xô bồ, những khu nhà cao tầng che khuất cả ánh trăng đêm rằm, nhưng rồi cái nhanh chóng của nhịp sống nơi đây cũng cuốn nó vào với bộn bề bài vở, nỗi ưu tư tạm lắng và anh khép lại trong miền thương nhớ riêng….
Hết năm thứ nhất, rồi năm thứ hai mọi thứ với nó hầu như không có gì thay đổi hay chăng chỉ là những suy nghĩ của nó bắt đầu chín chắn hơn. Nó đã biết lo nghĩ cho tương lai nhiều hơn. Nó đang lớn hơn một chút…
Mùa đông đến mang theo cái lạnh của những đợt gió mùa và thoang thoảng trong đó hương vị của ngày tết mà người ta đã truyền miệng nhau: “tết sắp về rồi”. Thành phố như đông hơn trong những ngày giáp tết và hình như cái chật chội của đường phố hay mỗi lúc tắc đường không còn khiến cho con người ta cảm thấy bực mình mà thấy ấm áp và gần nhau hơn. Thật kì lạ!
Ngồi sắp xếp hành lí cho chuyến về nghỉ tết nó vẫn thấy háo hức và hồi hộp như lần đầu tiên vậy. Đêm thật dài khiến cho nó càng miên man trong dòng suy nghĩ mà không thể sắp xếp theo một trật tự nào cả. Giật mình nó nghĩ về anh rồi cười ngây ngô một mình…
Video đang HOT
Bến xe giống như ngày hội trở về của những người xa xứ, nó thấy cuộc sống thật phong phú và tràn đầy những điều thú vị, đưa mắt nhìn ra xa nó hi vọng có thể tìm một ánh mắt quen thân ngày xưa, nhưng rồi nó lắc đầu “mình thật ngốc”…
Nó trở về trong niềm hân hoan của mọi người, việc đầu tiên nó làm là ngó sang nhà anh… Tết này anh không về vì phải ở lại trực, nó buồn như một nửa cái tết đã trôi qua mà nó chưa kịp cảm nhận được dư vị ngọt ngào của nó…!
Nó giống như con ong chăm chỉ góp những nhớ thương và bao chờ đợi vu vơ, như cô bé muốn tìm về tuổi thơ mà thời gian lại vô tình, hay đó là định mệnh, là số phận, nó chẳng tin và tiếp tục đi tìm miền hạnh phúc mong manh ấy….!
Thời khắc giao thời thiêng liêng chỉ còn tính bằng tích tắc, nó ngồi trên trần nhà đặt một cái nhìn để tìm một ngôi sao trên bầu trời chỉ toàn một màu đen…
Theo dòng người đi lễ chùa cầu an lành cho năm mới, nó cũng theo mẹ đi như những đứa trẻ con cùng làng khác, ngày xưa nó và anh cũng vậy…
Trong ánh mắt của anh dường như vẫn trong veo hình ảnh của cô hàng xóm thuở nào… (Ảnh minh họa)
Thế là một năm nữa lại trôi qua, và anh vẫn âm thầm trong niềm khát khao và thương nhớ bao la.
Xe bắt đầu chuyển bánh, lại một chuyến hành trình mới đang chờ nó phía trước. Quy luật cuộc đời là vậy, chặng đường trước mắt nó không muốn hình dung và tưởng tượng vì dù sao nó vẫn phải vượt qua. Trong đầu nó lúc này là những nỗi buồn xa xăm trôi theo những vòng quay của tuổi thơ. Nó đang hi vọng nhưng hi vọng điều gì? Bỗng nhiên vang lên giọng ai khe khẽ bên tai “sau nay làm vợ anh nhé”, và không biết có phải gió làm sống mũi nó cay cay, phải chăng bụi khiến hai hàng lệ lăn trên gò má, nó thấy ấm áp!
Có ai đó đã khéo ví von “đời người là những chuyến đi”, lần này nó về quê để dự lễ kỉ niệm thành lập trường và mang theo rất nhiều những xúc cảm…
Bỏ mặc những tiếng cười sau tháng ngày xa cách của những cô cậu học trò, nó lặng lẽ tìm cho mình một khoảng yên tĩnh để những kí ức ngọt ngào ngày xưa quay về một cách chậm rãi đủ để nó có được những cảm nhận nguyên sơ. Chợt một chiếc xe đạp chắn mất tầm nhìn của nó, giọng ai nghe thật gần khiến nó giật mình như tỉnh lại sau giấc mơ dài “còn thích ngồi xe anh không cô hàng xóm”. Là anh! Không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt, đúng rồi lần trở về này nó hình như quên mất việc làm quen thuộc là ngó qua nhà anh… Tim nó lúc này đang run lên vì sung sướng, sững sờ một lúc, nó đang khóc không phải giọt nước mắt dỗi hờn của ngày xưa, mà nó khóc cho những chờ đợi, cho những thương nhớ vu vơ đã theo nó trên từng chặng đường của cuộc sống. Dựng chân chống xe, nhẹ nhàng anh lau nước mắt cho nó, rồi anh cười “còn thích ăn kem không cô bé”. Nó trở nên ghét ăn kem từ ngày đặt chân lên thành phố, vì đơn giản một điều đó không phải là những que kem của anh… thật trẻ con nhưng sâu xa hơn vì nó vẫn nhớ anh từng ngày, trong từng nỗi buồn niềm vui của cuộc sống.
Hôm nay anh trở về theo đúng nghĩa “chú rể” của ngày xưa, trong ánh mắt của anh dường như vẫn trong veo hình ảnh của cô hàng xóm thuở nào, nhẹ nhàng anh nắm tay nó và đưa nó đi tìm tuổi thơ, con đường phía trước rộng mở thênh thang… Nó đã tìm được anh!!!
Thu Trang
anhtrang.tb@gmail.com
Đôi mắt mẹ...
Con tin chắc rằng đôi mắt của mẹ cũng đã thấy điều đó...
Con đang đứng ở cuối chặng đường học sinh. Cổng trường đại học đang dần hé mở trước mắt. Con tin chắc rằng đôi mắt của mẹ cũng đã thấy điều đó...
Tại lễ tri ân và trưởng thành tổ chức dịp cuối năm học Trường THPT Nguyễn Trãi (tỉnh Hải Dương), một bạn là học sinh chuyên Toán đã đọc bức thư gửi mẹ làm nhiều thầy cô và bạn bè rơi nước mắt.
Dưới đây là nội dung bức thư:
Gửi mẹ thương yêu!
Vậy là phượng lại bắt đầu đỏ, bằng lăng lại bắt đầu tím, một mùa hè nữa lại đang đến - mùa hè thứ 12, cũng là mùa hè cuối cùng trong đời học trò của con.
Thời gian trôi thật nhanh, nhanh đến mức con cũng chẳng kịp nhìn lại quãng đường mình đã đi qua. Và bây giờ, khi đã ở cuối một chặng đường, con mới ngoảnh đầu lại, để rồi nhận ra mình đã đi được xa đến thế nào, mình đã trưởng thành ra sao.
Quan trọng hơn, con đã nhận ra ánh mắt mẹ dõi theo từng bước đi của con, bàn tay mẹ luôn nâng con đứng lên mỗi khi con vấp ngã.
(...) Ba năm học xa nhà, cứ ngỡ là con đã thoát khỏi sự "quản lý" của mẹ, nhưng ngẫm lại, mẹ vẫn ở đó, vẫn cùng con bước đi, và luôn xuất hiện bất cứ lúc nào con cần mẹ.
(...) Ba năm học xa nhà, con không ở nhà nhiều, không được nói chuyện với mẹ nhiều. Có những điều khó nói nên lời mà con chưa đủ can đảm để nói với mẹ. Mẹ biết, "dân tự nhiên" vẫn được gắn cái mác khô khan mà! Con chỉ đủ can đảm để viết lá thư này gửi đến mẹ, để mẹ biết rằng con biết ơn mẹ vô cùng, con yêu mẹ vô cùng.
Xa nhà, mẹ biết con nhớ gì nhất không? Con nhớ nhất đôi mắt của mẹ. Mắt con giống mắt mẹ, nên mỗi lần nhìn vào gương, con lại hình dung ra đôi mắt của mẹ. Nhưng mắt mẹ đẹp hơn mắt con nhiều. Mắt con có thêm đôi kính rồi, mắt mẹ vẫn sáng và trong. Con có thể tưởng tượng được đôi mắt ấy tràn ngập niềm hân hoan đến thế nào khi con cất tiếng khóc chào đời.
Và con cũng biết rằng, kể từ giây phút đó, đôi mắt ấy lại phải gánh vác thêm một trách nhiệm nặng nề, đó là trông nom cho con. Con biết lắm chứ, con nhớ lắm chứ.
Ánh mắt đấy là sự khích lệ khi con chập chững bước những bước đi đầu tiên về phía mẹ.
Ánh mắt đấy là sự vui sướng khi con cất tiếng gọi mẹ đầu tiên.
Cảm ơn mẹ đã dắt con đi qua những năm tháng tuổi ấu thơ
Ánh mắt đấy là sự hãnh diện khi con bắt đầu cắp sách đến trường, mặc trên mình bộ quần áo mới mẹ tự tay may cho con, hay khi nhìn con khoác trên mình bộ đồng phục học sinh Nguyễn Trãi.
Ánh mắt đấy là sự tự hào khi con mang về những điểm 10 đầu tiên, hay khi con hớn hở khoe mình đã đạt giải tỉnh, giải quốc gia.
Ánh mắt đấy là sự trìu mến, khi con lon ton chạy ra đón mẹ đi làm về, hay khi nhìn con ngồi xe ô tô 30 km từ trường trở về với mẹ.
Ánh mắt đấy là sự khoan dung khi con làm vỡ cái bát mẹ mới mua, hay khi con ngồi một mình ở cửa không dám vào nhà vì bài kiểm tra 3 điểm ở trong cặp.
Ánh mắt đấy là sự xót xa khi thấy con bị ngã ngay trước cửa nhà, hay khi nhìn con chong đèn đến 2 giờ sáng để ôn thi. Con nhớ những ánh mắt đấy lắm!
Góc phượng, sân trường... từng rất thân quen với bao thế hệ tuổi học trò Trường Nguyễn Trãi (Hài Dương) giờ đã thành kỷ niệm
Nhưng mẹ biết không, điều mà con nhớ hơn tất cả, đó lại là những giọt nước mắt của mẹ, những giọt nước mắt chảy vì con. Chỉ một lần thôi, nhưng đủ để con nhớ và ân hận.
Con đi học xa nhà, sa đà vào trò chơi điện tử. Mẹ biết được, và mẹ đã khóc. Con chắc lúc đấy mẹ phải sốc lắm, bởi ở cấp 2 con ngoan là thế cơ mà. Vậy mà bây giờ, con lại thành thế này đây...
Con ngồi lặng yên chịu trận cơn thịnh nộ của bố, nhưng con bàng hoàng khi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn trên má mẹ. Lúc đấy, con cũng sốc, bởi con chưa nhìn thấy mẹ khóc bao giờ.
Con chợt nhận ra rằng, mình đã phụ lòng của bố mẹ. Con tỉnh ngộ vào lúc gần như quá muộn: Bố định chuyển trường cho con về huyện. Nhưng tấm lòng vị tha của mẹ đã đem đến cho con một cơ hội chuộc lại lỗi lầm.
Hình ảnh những giọt nước mắt của mẹ ám ảnh con, lôi con ra khỏi sự cám dỗ. Con tìm được đam mê ở môn Tin thay vì những trò chơi vô bổ. Những giọt nước mắt của mẹ đã làm con trưởng thành hơn rất nhiều để có được ngày hôm nay.
(...) Góc phượng, sân trường... từng rất thân quen với học sinh lớp 12, giờ thành xa xôi.
Dạo này về nhà, con thấy đôi mắt mẹ mỏi mệt hơn, nhiều khi còn bị đỏ, khoé mắt có nhiều vết chân chim hơn rồi. Suốt ngần ấy năm rồi đôi mắt này đâu có được nghỉ ngơi nhiều, và có lẽ sau này vẫn vậy.
Em con đã vào lớp 1 rồi. Một vòng quay 12 năm nữa lại bắt đầu với đôi mắt của mẹ. Lại những sớm tinh mơ mẹ thức dậy lo bữa ăn cho cả nhà, chuẩn bị quần áo rồi đưa con đến trường. Lại những ngày mẹ vất vả với chuyện cơ quan. Lại những buổi chiều mẹ hối hả đón con về, rồi tất bật trong bếp với bữa cơm tối. Lại những buổi tối mẹ ngồi kèm con học, ánh mắt nghiêm khắc và cái thước lăm lăm trong tay, nhưng chẳng bao giờ dùng đến cả. Lại những đêm khuya khi con đã yên giấc ngủ, mẹ lại miệt mài bên những trang sổ sách.
Con vẫn nhớ một ngày của mẹ là thế, tuy rằng 3 năm rồi, con không được sống trong những ngày như vậy. Nhưng em con là em gái, mong em sẽ làm tốt bổn phận làm người con hơn con, đỡ đần cho mẹ được nhiều hơn, để cho đôi mắt mẹ được nghỉ ngơi nhiều hơn, và đừng làm mẹ buồn rơi lệ như con.
Một ngày nào đó, con hy vọng sẽ chỉ thấy ở đôi mắt của mẹ những ánh nhìn vui tươi không còn chút lo toan khi nhìn thấy hai đứa con đã khôn lớn trưởng thành.
Con đang đứng ở cuối chặng đường học sinh. Cổng trường đại học đang dần hé mở trước mắt. Con tin chắc rằng đôi mắt của mẹ cũng đã thấy điều đó...
Cảm ơn mẹ đã dắt con đi qua những năm tháng tuổi ấu thơ, cảm ơn mẹ đã luôn ở bên con trong những năm tháng học trò hồn nhiên và ngập tràn mộng đẹp...
Theo Tuổi trẻ
Yêu phải gã "bóng" Tôi nào đâu biết được rằng, anh ngỏ lời yêu tôi chỉ vì muốn tiếp cận cậu bạn thân nhất của tôi... Khi cánh cửa mở toang, tôi choáng váng đầu óc khi trước mắt tôi là cảnh hai gã đàn ông trần truồng không một mảnh vải che thân, họ quấn quýt lấy nhau như những cảnh quay trong các phim đồng...