Tuổi 26 và những nỗi ưu tư chẳng biết kể cùng ai
26 tuổi chông chênh, công việc không như ta mong muốn. Ta muốn buông bỏ. Ta muốn tìm một vùng đất mới. Ta muốn tìm công việc mà ta yêu thích, để được cống hiến, để được thỏa lòng mong mỏi. Những rồi lại nghĩ, liệu đôi cánh này có thể chạm tới ước mơ hay không?
Nắng thu vàng trải nhẹ những giọt cuối cùng. Một ngày lại sắp kết thúc. Nắng thu đã vào độ cuối mùa, không còn cái gay gắt của mùa hạ, chỉ còn cái nắng nhẹ, pha lẫn một chút hương đầu đông. Lòng ta chợt miên man biết bao suy nghĩ…
Tuổi 26 – cái tuổi không còn nhỏ để ta nuôi những giấc mơ cổ tích. Cái tuổi để ta phải nghiêm túc nghĩ về một mối quan hệ chín chắn, một công việc ổn định và những dự tính cho tương lai. Lòng ta đầy tâm sự không biết ngỏ cùng ai. Bởi ngoài kia, mọi người đều bận rộn. Họ bận chăm lo cho cuộc sống của họ. Những người bạn đã từng là tri kỷ, những người đã từng thức cả đêm để cùng ta tâm sự, nay như đã trở nên xa lạ. Ta cũng không thể cùng bố mẹ tâm sự. Bởi, ta không muốn đấng sinh thành phải thêm phần lo lắng. Một mình gồng gánh, một mình ôm bao ưu tư.
26 tuổi chông chênh, công việc không như ta mong muốn. Ta muốn buông bỏ. Ta muốn tìm một vùng đất mới. Ta muốn tìm công việc mà ta yêu thích, để được cống hiến, để được thỏa lòng mong mỏi. Những rồi lại nghĩ, liệu đôi cánh này có thể chạm tới ước mơ hay không? Ta rụt rè, ta e ngại. Và cứ thế, thời gian trôi qua khiến ta cảm thấy bất lực. Và ta vẫn mãi đeo bám công việc nhàm chán mà lẽ ra ta đã có thể buông bỏ từ lâu.
Tuổi 26, ta cũng có giấc mơ về một tình yêu đẹp đẽ. Nhưng ta lại không đủ dũng cảm để đón nhận tình cảm từ một người. Phải chăng nỗi sợ hãi từ những ký ức quá khứ đã khiến ta thận trọng quá chừng. Ta chẳng thể rũ bỏ được những hoài nghi để dám yêu thêm lần nữa. Ta hoài niệm hay ta đang sợ hãi? Điều mà chính bản thân ta cũng không giải thích được.
Mùa thu sắp đi qua, chỉ còn rơi rớt lại một chút nắng để chuẩn bị cho cái lạnh mùa đông. Nó như một vòng tuần hoàn vậy. Năm này qua năm khác, cứ thế tiếp diễn trôi qua. Tự hỏi, ta đã làm được gì cho mình, cho những người thân yêu của mình. Phải chăng, bản thân quá nhút nhát chẳng thể buông bỏ nỗi sợ hãi để bắt đầu một khởi đầu mới. Sẽ chẳng bao giờ là muộn, nếu ta dám buổng bỏ quá khứ dũng cảm bước đi.
Theo blogradio.vn
Video đang HOT
Gửi anh xa nhớ...
...Anh đã cho em những tháng ngày rất hạnh phúc trong bệnh viện, đến nỗi em bị cả dãy phòng bệnh khoa B chọc là : bệnh nhân hạnh phúc nhất Viện Tim
Anh đến với em bất ngờ và đột ngột, tựa như sự trở nặng đột ngột lúc ấy của em vậy. Đang dạy ở Bạc Liêu, em mệt, đầu óc quay cuồng rồi xỉu. Chẳng hiểu ai đã đưa em đi và bằng cách nào mà em đến được bệnh viện, rồi lên Viện Tim TP.HCM, nhanh chóng nhập viện và được cho biết sẽ phải tiến hành phẫu thuật gấp.
Mọi việc diễn ra chóng vánh và nhanh như vòng quay của chong chóng. Em bàng hoàng, thẫn thờ và không kịp hiểu hết là chuyện gì đã và đang xảy ra với mình. Khi nằm trên băng ca, chuẩn bị vào phòng mổ của bệnh viện , nhìn dáng đứng thẫn thờ của mẹ lúc tiễn em, thấy bóng dáng vội vã vào phòng lấy máu của những đứa học trò đang học ĐH ở Sài Gòn đến hiến máu cho em mổ, em đã nghĩ có thể đây là lần cuối cùng em được nhìn thấy ánh sáng mặt trời và những người thân yêu nhất. Muốn khóc, mắt cứ rưng rưng....
Không biết đã qua bao lâu, khi em tỉnh dậy, mở đôi mắt yếu ớt và mệt mỏi, lại đang lờ mờ của em ra nhìn xung quanh căn phòng đang nằm; trước mắt em xuất hiện một chiếc áo màu xanh của một bác sĩ mang kính cận, đeo khẩu trang kín, chỉ còn nổi bật lên gọng kính màu đen trên sống mũi. Em cứ nhìn theo chiếc áo màu xanh và cặp kính ấy mãi, vì chiếc kính của em cũng có gọng đen y như thế. Bác sĩ hướng về phía đầu giường em nằm, lật giở chồng hồ sơ bệnh án kế bên, nhìn em chăm chú, rồi tiến sang phía tay phải của em, đặt bàn tay vào bàn tay đang bất động của em và nói, câu nói đầu tiên em nghe được sau khi em mê đi cùng với những mũi tiêm trong phòng phẫu thuật:
- Minh ơi, nắm tay anh đi.
Như có một luồng điện xẹt qua, em mở to mắt hơn, quay sang nhìn và từ từ nắm bàn tay lại, nắm lấy bàn tay anh đã để sẵn tự lúc nãy, một bàn tay ấm lạ. Anh để yên một lúc, rồi lại nhẹ nhàng đi sang phía tay trái và lại dịu dàng đặt tay mình trong lòng tay em và nói:
- Minh ơi, nắm tay anh đi.
Một lần nữa, em lại tròn mắt nhìn cặp mắt kính gọng đen và màu áo xanh dương của anh, rồi từ từ nắm lấy bàn tay ấm áp mà anh để sẵn. Ngoan ngoãn và hiền lành đến lạ.
Từ đó, trừ những lúc mệt quá nên thiếp đi, còn lại, lúc nào em mở mắt ra nhìn xung quanh thì y như rằng em lại bắt gặp chàng bác sĩ với áo Scrub xanh và mắt kính gọng đen ấy. Lúc thì anh đo huyết áp, lúc lại xem bảng theo dõi nhịp tim, khi thì xem ống thở, có khi lại lấy ống nghe đến khám cho em... Ánh mắt của em cứ mãi dõi theo và tìm kiếm người bác sĩ đó, người mặc áo Scrub xanh đã nói em nắm tay trong câu nói đầu của lần đầu tiên gặp gỡ.
Trong phòng hồi sức, dù không có khái niệm về không gian và thời gian, nhưng em lại luôn có 1 niềm mong chờ gọi tên anh, bác sĩ có mắt kính gọng đen duy nhất trong số các bác sĩ trong phòng bệnh lúc đó. Em cứ mong mãi những giây phút anh đến bên giường bệnh của em thăm bệnh, luôn cảm thấy rất an lòng khi nhìn anh đăm chiêu theo dõi những thông tin trên phiếu thông tin điều trị của em, nhất là những lúc được anh áp ống nghe để ghi chính xác tình hình diễn biến của bệnh thì em luôn thấy rất an tâm và tin tưởng... Không biết đã bao lâu trôi qua và em cứ mãi dõi theo anh bác sĩ gọng kính đen và áo Srub xanh như thế....
Do diễn biến hồi phục sức khỏe tốt, em thấy các bác sĩ, trong đó có anh, bàn bạc và quyết định cho em ra phòng bệnh, không cần ở trong phòng hồi sức nữa. Cảm xúc của em lúc đó rất lạ, vừa vui mừng lại vừa nuối tiếc. Đan xen trong niềm vui vì sắp được gặp lại mẹ và người thân là cảm giác buồn buồn và lo lắng sẽ không được nhìn thấy hay có thể gặp lại anh, bác sĩ Scub xanh nữa. Nằm trên băng ca để các cô hộ lý đẩy ra khỏi phòng hồi sức, ánh mắt em cứ liên tục tìm kiếm cặp mắt kính quen thuộc, nhưng anh đã biến mất, bất ngờ và đột ngột như khi anh xuất hiện. Em cứ như luyến lưu mãi căn phòng lạnh lẽo ấy vì chưa thể tạm biệt với bác sĩ gọng kính đen mà em chưa hề biết tên hay nói một câu, dù chỉ là một tiếng cám ơn đơn giản nhất.
Em được ra phòng bệnh buổi tối thì sáng sớm hôm sau, khi các bác sĩ khoa khám bệnh đến thăm bệnh và theo dõi tình hình bệnh nhân, em thấy trong đó có một người rất trẻ, đeo kính và không mặc Blouse trắng. Bác sĩ ấy không khám hay ghi nhận nhịp tim, đo huyết áp, bác sĩ ấy chỉ nhẹ nhàng đến cạnh em, rồi ngại ngùng dặn dò mẹ em về những cách thức chăm sóc để người bệnh có thể hồi phục tốt nhất, cách ăn uống hay nghỉ ngơi hợp lý nhất với em. Nghe giọng nói dặn dò cẩn thận ấy, linh cảm cho em biết đó là anh, chàng bác sĩ Scrub xanh mà em đã gặp, em đã mỉm cười khi anh nhìn em và do chưa thể nói được, em bèn gật đầu như thay một lời cảm ơn chân thành nhất. Anh cũng mỉm cười và vẫy tay tạm biệt em trước khi đi ra ngoài cùng mọi người. Em sẽ không bao giờ quên nụ cười ấy, nụ cười ấm áp, chân thành và yêu thương...
Từ ngày hôm ấy, trong thời gian em nằm viện, đều đặn cứ cách ngày, anh lại vào thăm em, xem tình hình sức khỏe của em, giúp em tập đi lại, cùng em tập nói chuyện trở lại..., và chúng ta đã hiểu nhau nhiều hơn. Thì ra cuộc sống của anh bận rộn và vất vả đến vậy. Từ trước tới giờ, em cứ tưởng rằng bác sĩ gây mê hồi sức là một công việc đơn giản, nhẹ nhàng, không áp lực hay căng thẳng như bác sĩ ngoại khoa. Hóa ra nó cần rất nhiều sự cẩn thận, chi li, tỉ mỉ, trách nhiệm, nhiệt tình và cũng rất nặng nề, "cân não" chứ chẳng chơi. Anh chia sẻ rât thật với em rằng:
- Không hiểu sao, hôm đó, khi nhìn thấy em trong phòng hồi sức, anh có một cảm giác rất lạ, không thể nào chỉ nói "Nắm tay lại" hay "Nắm tay đi" như mọi lần, mà phải tìm hồ sơ bệnh nhân, để gọi đúng tên và nói một câu rất nhẹ nhàng : Minh ơi, nắm tay anh đi.
Em cười, ngượng ngùng và không nói, chỉ nhìn anh với ánh mắt trìu mến và dịu dàng, hàm chứa cả sự biết ơn chân thành nhất, cái nhìn mà em chưa bao giờ dành cho một chàng trai nào cả.
Em cũng cho anh biết những khó khăn mà em đã và đang phải trải qua cả trong công việc và đời sống. Em tâm sự với anh về những nỗ lực không ngừng của em từ lúc nhỏ để có thể chống chọi và khắc phục căn bệnh bẩm sinh của bản thân - tứ chứng Fallot, một chứng bệnh nan y. Em đã khóc khi nói anh nghe ước mơ lớn nhất của đời mình là được sống một ngày khỏe mạnh, bình thường như bao người khác. Anh cũng rơm rớm trong ánh mắt và bàn tay run run nắm nhẹ tay em.
Trong khuôn viên bệnh viện, giữ những cơn gió nhè nhẹ của buổi chiều tàn tháng 6, lần đầu tiên có một người con trai ôm em, hôn lên tóc em mà em không phản ứng hay đẩy ra. Em lại còn nhẹ nhàng đón nhận cái ôm rất nhẹ ấy như đón nhận sự yêu thương, cảm thông, chia sẻ của chàng bác sĩ Scrub xanh mà em vô cùng yêu mến từ ngày nghe được câu nói : Minh ơi, nắm tay anh đi.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi em giật mình, đứng dậy và vào phòng bệnh , nhìn ánh mắt lưu luyến của anh lúc đấy, nghe ngực trái mình bối rối và loạn nhịp, em biết trái tim mình đã ở lại với bác sĩ Scrub xanh nơi Viện Tim TPHCM rồi.
Không một lời tỏ tình lãng mạn, không một chút quà cáp cao sang, anh và em chỉ có sự quan tâm, chia sẻ, yêu thương nhau chân thành, ngày này sang ngày khác . Anh đã cho em những tháng ngày rất hạnh phúc trong bệnh viện, đến nỗi em bị cả dãy phòng bệnh khoa B chọc là : bệnh nhân hạnh phúc nhất Viện Tim . Em và anh chỉ cười, không khẳng định, không phủ định, như có như không... Khi em được ra viện, chuẩn bị quay về Bạc Liêu quê nhà, anh chạy ào đến gặp em ngay sau ca trực, vội đến không kịp thay chiếc áo Scrub xanh hay cởi bỏ khẩu trang phòng hồi sức. Nhớ mãi dáng anh, gấp vội và lo lắng, nắm chặt tay em, vội nói :
- Em đừng buông tay anh, vẫn yêu anh nha Minh.
Ngượng ngùng, em gật đầu, nhận lời tỏ tình bất ngờ và đặc biệt đó của anh. Từ đó, chúng ta chấp nhận yêu xa, chấp nhận việc không thể gần gũi nhau thường xuyên vì công việc và nơi ở xa nhau quá. Em và anh đã luôn nghĩ về nhau, nhớ nhau, giữ tình yêu dành cho nhau, cố gắng liên lạc với nhau bằng mọi cách nhờ sự trợ giúp của công nghệ hiện đại, các mạng xã hội.
Anh và em đều biết rằng chỉ cần có sự yêu thương, thủy chung, sự thấu hiểu, sự chờ đợi và rất nhiều sự tin tưởng lẫn nhau là được. Dù cho " yêu xa khó lắm, yêu xa nhớ lắm, yêu xa cô đơn nhiều lắm", em sẽ mãi giữ những kỉ niệm với anh, mãi nhớ anh và sẽ yêu anh mãi, chàng bác sĩ Scrub xanh xa nhớ à.
Theo Phununews
Đừng vô tâm với những giọt mồ hôi của cha mẹ Ta cũng cứ ngỡ thời gian vô tận, cha mẹ sẽ mãi bên mình, nhưng đến một ngày nhận ra tóc cha thêm sợi bạc, mắt mẹ hằn in lo âu cả cuộc đời. Tôi cá là lúc đó bạn sẽ rất hối hận đấy, vậy thì đừng ngần ngại bày tỏ tình yêu thương với gia đình mình ngay từ bây giờ....