Tuổi 26- em hạnh phúc tại vì chông chênh!
Vì tuổi 26 em đang thử thách với đời, rồi chứng tỏ rằng trải qua tất cả mọi chuyện thì em vẫn là em an nhiên với đời, vẫn vui tươi, vẫn hạnh phúc với những điều nhỏ nhoi, em hiện có.
Người ta nói ở cái tuổi lửng lơ này tất cả mọi thứ đều ở mức” bình thường” hơn mức có thể. Không ồn ào, náo nhiệt chỉ trầm lắng và đôi lúc nổi loạn chút thôi để tự làm mới bản thân mình. Ở cái tuổi này con người ta chín chắn hơn rồi không còn là cô bé ngây thơ, mơ mộng như xưa nữa. Không ôm trong lòng 1 hình bóng chàng hoàng tử cưỡi bạch mã như trong truyên cổ tích hay những chàng tài tử, đẹp trai trong thước phim hàn quốc, cũng chẳng còn chăm chăm vào cái điện thoại chờ những cuộc gọi tin nhắn từ ai đó, hoặc quá bận tâm đến chuyện tình yêu, không yêu cuồng sống vội nữa, không còn ngồi khóc 1 mình khi giận dỗi người ta nữa, hay đăng stt kiểu như thất tình trên face, zalo để ngồi xem lượt like , comment kín màn hình máy tính rồi mỉm cười như 1 chiến tích… Tuổi 26 trải qua nhiều biến động thăng trầm khiến con người ta vì thế điềm tĩnh hơn trước mọi thứ. Không hề vô vập, đối với tất cả mọi thứ ngay cả tình yêu cũng muốn đến thật từ từ.
Cô gái tuổi 26 như tôi bây giờ khác lắm không thích những gì sến súa, thích những cái đơn giản nhất, thích những cuộc hẹn hò tình cờ, thích những quán vắng nghêu ngao 1 bài hát trữ tình, thích lang thang phố phường, thích nhìn người ta tay trong tay đi với nhau rồi nhìn lại mình bàn tay mình, ừ vẫn lẻ loi, nhưng chẳng buồn nữa chỉ cười rồi nghĩ “duyên nó chưa đến “. Thích 1 tình yêu đúng nghĩa đó là có cho có nhận, có yêu thương thật sự, rồi cùng có những suy tính cho tương lai được tốt hơn. 26 tuổi ngồi trước máy tính online cũng chỉ là 1 hình thức giải trí, thỉnh thoảng đăng vài bức ảnh của những chuyến đi chơi, nhưng không phải để câu like mà để đánh dấu những nơi mình đã từng đến. 26 tuổi bỗng thấy mình yêu đời hơn hẳn, rất thích tự trải nghiệm cuộc sống, thích tự mình khám phá những điểm du lich trên đất nước mà không cần kè kè bên cạnh 1 anh chàng nào đó, thích tự làm mọi việc 1 mình, không thích nhờ vả dựa dẫm nữa, vì biết bản thân ” tự” làm thì tốt hơn.
Rồi những ngày vi vu đôi khi lại chọn 1 góc quán quen ngồi trầm ngâm bên ly café đen , nghe 1 bản nhạc không lời, hoặc đôi khi nổi loạn nghe hẳn 1 bài hát nhạc remix cực vui nhộn. 26 tuổi cần lắm 1 không gian riêng yên tĩnh, thanh bình để trốn cái ồn áo, bọn chen của cuộc sống thực tại. 26 tuổi chẳng còn dè dặt với tính yêu, không còn cái cảm giác thẹn thùng yêu đương như mấy cô cậu nhóc nữa, thay vào đó là nghiêm túc thật sự. Cảm giác hiểu được thì sẽ yêu, mà yêu thì sẽ cưới, không ỡm ờ để người ta hi vọng, cũng chẳng thích níu kéo người ta bằng trách móc, bằng nước mắt. Bởi hiểu được rằng cuộc sống này người có duyên sẽ ở lại. Còn 1 khi đã hết duyên níu cũng chẳng được, vì thế để theo lẽ tự nhiên. 26 tuổi người ta nói ” sao mà khó tính ” có lẽ ” nó chảnh”… rồi nói này nọ lắm, nhưng không quan tâm, chẳng phải kiêu cũng không phải chảnh mà không thích lên không muốn nói chuyện thế thôi. Nều đã không thích có cố nhích cũng chẳng được, bởi thế mới nói cái tuổi này người ta lạ lắm mà không dễ dàng kết bạn với ai, không dễ dàng tin tưởng, không dễ trải lòng mình như trước có chằng lúc buồn lúc mệt mỏi lại chỉ muốn ngồi 1 mình trên phòng đeo tai phone nghe nhạc, hoặc hơn nữa thì ” bỏ ” đi đâu 1, 2 hôm.
Người ta nói con gái tuổi này nhạy cảm lắm, có lẽ đúng thế, khi có cảm giác không an toàn, không có cảm giác bình yên bên người đó thì sẽ muốn tìm bằng được 1 lí do cho câu hỏi ” tại sao thế” rồi nếu găng lên không được thì sẽ phải chấp nhận tìm ngã rẻ riêng cho bản thân. Con gái tuổi này khó yêu đâu có giống mấy em tuổi teen mơ mộng, lên không phải cứ thích là yêu đâu mà quan trọng hơn là thấy hợp trước đã. Nhưng cuộc sống giờ thực tế (mà thực tế thì nó phũ) càng muốn tìm được người phù hợp lại chẳng dễ, cứ như kiểu mất niềm tin hết rồi ý. Nhiều lúc chắc chắn là yêu thương người ta, chắc chắn muốn bên người ta, nhưng rồi chỉ 1 vài lí do lại khiến bản thân quệt ngang nước mắt chia đôi ngả đường. Sao thấy nó buồn, có lúc chắc chắn đến vậy rồi mà lại hóa chông chênh, mạnh mẽ mà lại hóa yếu đuối. Cái tuổi lửng lơ, đôi khi muốn quyết định cho xong nhưng rồi lại mỉm cười thôi cứ hưởng thụ tuổi trẻ đã, đời người chỉ sống có 1 lần sao phải vội vàng. Thế rồi cứ tạm gác công việc, gia đình, tình yêu lại chạy theo cái sở thích rong chơi. Cứ thích là đi, đi đến nơi xa xôi trải nghiệm cuộc sống. Rồi tự mình thấy hài lòng, công nhận rằng độc thân cũng tốt, không ràng buộc, rất thoải mái.
Video đang HOT
Có lẽ 26 tuổi là cái tuổi chông chênh hơn cả, không giống như tuổi 25 lơ ngơ đứng trước sự lựa chọn có hoặc không cũng chẳng giống như cái tuổi 27 lo lắng rồi quyết định con đường cho riêng mình .Tuổi 26 tuổi là tuổi lửng lơ, không lo toan cứ làm những gì mình thích là được. Vì tuổi 26 em đang thử thách với đời, rồi chứng tỏ rằng trải qua tất cả mọi chuyện thì em vẫn là em an nhiên với đời, vẫn vui tươi, vẫn hạnh phúc với những điều nhỏ nhoi, em hiện có.
Và em biết rằng em phải yêu em như chính cái tuổi 26 của em.
Theo Khampha
Vợ qua mặt chồng ngoại tình suốt 10 năm
Đến bây giờ tôi vẫn không tin được vào mắt mình những gì nhìn thấy. Tôi không ngờ mình đã lấy phải một người vợ lăng loàn, sống "giả tạo" tới như vậy.
Tôi đã ngu ngốc tin vào lời người đàn bà xấu xa đó (Ảnh minh họa)
Bây giờ tôi đã có đủ chứng cứ để khẳng định cô ấy ngoại tình. Suốt 10 năm qua cô ấy đã lừa dối bố con tôi để dành thời gian ở bên người đàn ông khác. Khi tôi đưa những tấm hình vợ tôi ân ái bên người đàn ông đó, cô ấy vẫn một mực khẳng định đó chỉ là ảnh ghép, ảnh người khác vu oan. Nhưng khi tôi đưa ảnh chụp màn hình những tin nhắn mùi mẫn vợ gửi cho hắn ta, cô ấy mới thừa nhận. Ban đầu là khóc lóc, van xin, nhưng khi tôi không tha thứ, cô ta lại giở giọng trách móc tôi.
Theo như cô ấy nói "Anh ta - người đàn ông Tây đó mới là đàn ông, anh ta mới mang lại cho tôi những cảm xúc mãnh liệt của tình ái. Anh ta luôn ở bên tôi, động viên tôi. Điều mà một người như anh chẳng bao giờ làm được. Giá như tôi chưa lấy anh, thì tôi đã có một ông chồng Tây như ý".
Chỉ nghe đến câu đó thôi, lòng tôi đã uất nghẹn không nói nên lời. Đã có với nhau hai mặt con, đứa lớn 18 tuổi, đứa thứ 2 đã 15 tuổi mà cô ấy còn nói được những lời cạn tình cạn nghĩa như vậy.
Nhớ ngày vợ nhận công tác một năm, tôi đã bao đêm không ngủ được. Phần vì lo cho vợ ở nhà quen lên đó lạ nước lạ cái, ốm ai chăm. Phần thì thương con vì xa mẹ. Những đêm tôi ngủ mơ về vợ là những đêm đầu óc nhức nhối. Bao phen tôi xin để chuyển cô ấy về gần nhà cũng là những lần nhận được hồi âm rằng vợ muốn ở lại để rèn luyện, dạy chữ cho dân vùng cao.
Nhưng tôi đâu ngờ, vợ tôi lên đó lại quên chồng theo trai lạ. Khi tôi được bạn bè cho biết vợ cặp bồ với trai trẻ mà lại là người Tây, tôi đã không tin. Nhưng nhiều lần người ta nói làm tôi phải suy nghĩ. Thuê thám tử điều tra, cuối cùng tôi như chết đứng khi biết, vợ tôi và anh thầy giáo người Tây dạy tiếng Anh đã sống với nhau như vợ chồng suốt 10 năm nay.
Giờ tôi đã hiểu vì sao, hết 1 năm công tác như trong hợp đồng vợ tôi lại không về. Hóa ra cô ấy nặng tình nặng nghĩa với thầy giáo cùng trường và không muốn chia tay với anh ta. Hết lần này đến lần khác, cô ấy lấy lý do vì yêu trường, yêu lớp vì "quy định bắt buộc em phải ở lại trên đó. Anh yên tâm hết năm nay em sẽ về với bố con anh". Thế rồi cứ năm này qua năm khác cho tới khi hết 10 năm, cô ấy mới về với bố con tôi.
Nghĩ cảnh gà trống nuôi con đã cực, nghĩ tới vợ lăng loàn ngoại tình với Tây tôi còn nhục nhã hơn. Chỉ vì không vượt qua được ham muốn của bản thân mà cô ấy sẵn sàng cắm sừng tôi. Còn tôi cứ như một ông chồng khờ khạo, chỉ biết đi làm kiếm tiền cắm đầu nuôi con. Nghĩ cô ấy vất vả, tôi thương lắm, tôi dành hết thời gian thay vợ chăm con học hành nên người. Tới nay con gái tôi đã 18 tuổi, còn con trai tôi cũng được 15 tuổi.
Tôi còn ngu ngốc hơn khi sợ vợ thiếu hơi ấm chồng mà cứ mỗi tháng tôi lại dành một khoản tiền, chuẩn bị đồ ăn mang lên thăm vợ. Cái cơ bản cũng là muốn gửi con cho bà để lên hâm nóng tình cảm vợ chồng. Phần vì nhớ, vì muốn bù đắp cho cô ấy.
Nhưng tôi đâu biết, hóa ra tất cả chỉ là sự giả dối. Vợ nói, nhớ tôi nên bao đêm cô ấy mơ thấy tôi và nhớ cảnh vợ chồng bên nhau. Điều đó khiến tôi vui mừng biết bao nhiêu. Nhưng có điều cô ấy chỉ cho tôi ở được hai hôm, xong viện cớ quy định này nọ để đuổi tôi về rồi sống cùng trai lạ. Tôi đã ngu ngốc tin vào lời người đàn bà xấu xa đó. Để rồi khi tôi về họ lại ôm nhau cười chế nhạo ông chồng ngu ngốc như tôi.
Khi chuyện vỡ lở, vợ tôi không chút xấu hổ, cô ấy vẫn thản nhiên sống trong nhà của tôi như chưa có chuyện gì. Thậm chí cô ta còn hẹn hò với anh chồng hờ kia cùng nhau ra nhà nghỉ hú hí. Còn bố mẹ tôi thì nhất quyết đuổi cô ta ra khỏi nhà, đánh chửi không thương tiếc. Tuy nhiên tôi vẫn một mực bảo vệ cô ấy vì các con của chúng tôi.
Tuy nhiên, khi các con tôi biết chuyện về mẹ nó, cả hai đứa không những không tha thứ mà chúng con tuyên bố "chúng con không muốn ở bên một người mẹ như thế, bố đuổi bà ấy đi đi". Có lẽ chúng đã đủ nhận thức để hiểu được rằng đâu là luân thường là đạo lý làm người.
Mặc cho cô ấy khóc lóc quỳ xin nhưng hai đứa con tôi nhất quyết không đồng ý, chúng còn to tiếng khi nói rằng "chúng tôi đã quen không có bà bên cạnh, nếu có người mẹ như bà, chúng tôi thà không có còn hơn. Trong khi bố vất vả nuôi chúng tôi ăn học thì bà ở đâu, làm gì?".
Cô ấy cầu xin tôi, nhưng có lẽ giờ tôi cũng không thể quyết định được gì. Chắc có lẽ duyên phận của chúng tôi chỉ đến đấy. Giờ tôi chỉ còn lại một cảm giác đau lòng, đầu óc trống rỗng.
Theo VNE
Chồng dàn cảnh đẩy tôi vào tay sếp để chạy chức Trong cơn say vì men rượu làm cho gần như mất hết ý thức, tôi lơ mơ cảm nhận ai đó đang mơn man, vuốt ve cơ thể mình rồi hừng hực trong cuộc yêu. ảnh minh họa Chúng tôi yêu nhau từ khi còn học ở quê, hết cấp III, tôi không thi đại học mà ở nhà phụ giúp bố mẹ...