Tuổi 23, khi cô đơn chớm cô độc…
Có những ngày tôi chán ngán tất cả, chẳng thiết tha làm gì, chỉ muốn có thể nằm dài, cuộn mình trong chăn mà thôi. Chỉ nằm như thế và ngắm nền trời xám ngoét, âm u kia và tự hỏi khi nào thì trời sẽ mưa?
Chênh vênh hai mươi ba, tôi thấy mình như nước giữa dòng.
Hai mươi ba tuổi, lưng chừng tuổi trẻ, không còn ngây ngốc và thơ dại nữa nhưng cũng chẳng quá già dặn, thâm sâu. Tôi gọi cái tuổi này là cô đơn chớm cô độc.
Có những ngày tôi chán ngán tất cả, chẳng thiết tha làm gì, chỉ muốn có thể nằm dài, cuộn mình trong chăn mà thôi. Chỉ nằm như thế và ngắm nền trời xám ngoét, âm u kia và tự hỏi khi nào thì trời sẽ mưa? Cũng giống như tôi đang tự hỏi chính mình rốt cuộc mục đích của sống của cuộc đời mày là gì hả?
Câu hỏi đó nghe đơn giản, kiểu như rồi tới lúc trời cũng sẽ mưa cũng như chắc chắn sẽ có lúc tôi tìm được câu trả lời cho cuộc đời mình, nhưng thời điểm đáp án đến thì không ai biết chính xác được.
Chênh vênh hai mươi ba, tôi thấy mình như nước giữa dòng. (Ảnh minh họa)
Có những đêm tôi ngồi bó gối ngoài ban công, ánh đèn đường hắt vào, vàng vọt thấm đẫm mùi cô đơn. Những lúc như vậy, tôi thường đốt thuốc. Kéo và nhả, làn khói trắng bay nhẹ, điếu thuốc hút dở le lói một chấm nhỏ giữa màn đêm. Tôi thấy mình như cái chấm nhỏ ấy, lạc lõng nhưng vẫn phải tiếp tục, cháy cho đến khi tắt lịm tựa như sống cho đến khi tàn hơi.
Có những lúc tôi tự hỏi mình, giữa cuộc đời vô thường này, điều gì là quan trọng nhất? Là những thứ đời thường như tiền bạc, vật chất, sự nghiệp? Hay những nhu cầu về tinh thần như gia đình, bạn bè, một nửa yêu thương? Hay đơn giản chỉ là niềm đam mê, sự yêu thích một điều gì đó?
Thú thật, tôi không có đam mê cũng chẳng quá yêu thích đặc biệt điều gì. Tiền bạc, vật chất cũng không phải luôn làm tôi vui, dù rằng thiếu hụt cũng chẳng thoải mái gì. Còn mong cầu ai đó yêu thương mình thật lòng, tôi thấy xa xôi lắm. Tình yêu ấy mà, ngày vui dễ lắng mau phai, chỉ có dư vị của những ngày buồn là quẩn quanh trong tâm trí mãi…
Có những đêm tôi ngồi bó gối ngoài ban công, ánh đèn đường hắt vào, vàng vọt thấm đẫm mùi cô đơn. (Ảnh minh họa)
Có những đêm tôi nằm co người, không thể ngủ được, trằn trọc loay hoay. Tôi nhớ Sài Gòn quá đỗi, nhớ những kỷ niệm, từng khoảnh khắc đã qua, nhớ bữa cơm gia đình đến quay quắt. Dòng nước nóng hổi nhẹ lăn dài, ướt mặn môi, tôi hờn những lần mình yếu mềm như thế, cũng chỉ có mỗi riêng mình…
Cuộc sống thường nhật với những công việc lặp đi lặp lại đến nhàm chán. Là từ cái ổ của mình đến công ty, đóng mình hơn tám tiếng với công việc, rồi về nhà ăn qua loa bữa tối, nghe vài bài hát, xem facebook có gì không, đọc vài trang sách, suy nghĩ rồi ngủ. Cứ thể xoay vòng mà hết ngày, hết tháng, hết năm… Có những lúc tôi nhìn mình trong gương, ngắm nhìn hình xăm nơi mạn sườn, nó gợi nhớ trong tôi nhiều điều. Tôi có nó khi tròn 21 tuổi, khi tôi lần đầu chính thức xa Sài Gòn để sống và mưu sinh.
Lúc ấy, tôi đã nghĩ mình phải sống quãng đời tuổi trẻ sao cho thật đáng nhớ, hình xăm ấy sẽ nhắc tôi sống hết mình với khoảng thời gian tươi đẹp nhất của đời người. Rồi sau đó, thỉnh thoảng tôi ngắm nhìn nó, vẫn không quên ý nghĩa ngày xưa nhưng tôi tự hỏi hai năm tuổi trẻ vừa qua tôi có gì đáng nhớ? Ngoài một tâm hồn lắm khi không biết mình đang buồn hay vui, sự cô đơn thường trực trong lòng, một trái tim đã lâu không còn biết đến nhớ thương bóng hình ai đó…Tôi ngước nhìn mình trong gương rồi tự hỏi, phải chăng những khi va vấp trên đường đời, những tổn thương trên đường tình khiến con người ta đâm ra sợ hãi, thu mình lại, chấp nhận làm bạn với cô đơn nhàm chán chỉ để được an toàn mà thôi?
Tôi nghĩ ai cũng nhất định trải qua những ngày như thế trong đời, thấy mình chênh vênh, lạc lõng, vô định và không thôi hoài nghi về chính mình, về ngày mai, về những con đường mang tên tương lai mà mình sẽ phải bước tiếp… Nhưng tôi tin rằng rồi những người trẻ như chúng ta rồi sẽ ổn, chí ít là theo cách riêng của mỗi người nếu như chúng ta dám một lần mạnh mẽ bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Anh chắc chắn sẽ không thể có một trận bóng ấn tượng và đáng nhớ nếu anh luôn chọn lối chơi an toàn.
Hai mươi ba ơi, chênh vênh thế là đủ rồi…
Video đang HOT
Theo Guu
Người đuổi bắt hoàng hôn
Sáng mùa hè năm ấy, trời oi bức. Người đàn bà trở dạ. Dù cố biến mình thành một người lạc quan nhưng dự cảm của người đàn bà thì lần này đứa con sắp chào đời cũng sẽ là con gái.
Người đàn bà đã thử nhiều cách: cho nhẫn xoay trên bụng bầu, bói toán,... đều cho ra một kết quả thôi. Bà đỡ lôi đứa bé ra, hét lớn "Con gái!" - cùng lúc, chút hy vọng của người đàn bà vỡ tan; hai người đàn ông ngoài cửa buồng - một người đàn ông trẻ tuổi, một người đàn ông lớn tuổi buông tiếng thở dài nẫu ruột, cả hai đi đâu luôn thì chẳng ai biết; bà đỡ rầu rầu vì chẳng nhận được ánh nhìn trìu mến và nụ cười ấm áp của người đàn ông lớn tuổi, mất công bà đã chẳng quản đường sá xa xôi.
Người đàn bà ôm con trong vòng tay - nhìn đứa con vừa thương vừa đầy trách móc. Giọt nước mắt bà rơi xuống ngực đứa bé. Người đàn bà không nhận ra giọt nước mắt thấm vội vào da, thấm sâu vào trái tim đứa bé. Trái tim đứa bé chứa đầy nước mắt - nước mắt vì thiếu tình yêu thương.
Chẳng ai buồn đặt tên cho đứa bé. Người đàn bà gọi đại nó là Mèo - vì năm đó là năm con mèo! Rồi mọi người cũng quen thế.
Sẽ chẳng thể trách cứ người đàn bà khi vội vàng mang thai đứa nữa, khi Mèo được sáu tháng tuổi. Vậy là Mèo thôi bú mẹ, lại chẳng được ai chăm sóc. Nhưng nó biết gì? Nó chỉ là một đứa trẻ chưa nhận thức được đầy đủ thế giới. Rồi hai đứa em của nó liên tiếp ra đời đều là bé trai, cả nhà càng vui sướng, dồn hết tình yêu thương cho hai cậu bé.
Mèo còi cọc, lùn xỉn. Mèo lì lợm, không nói năng. Vốn dĩ Mèo quen với việc cả nhà chẳng ai để mắt tới nó. Nó chỉ có người bạn thân là cái bát nhựa màu đỏ. Một ngày, ba nó vô tình làm bể cái bát khi chạy xe lên thềm nhà. Mèo quay qua lủi thủi một mình. Nó lại làm bạn với những viên sỏi, những hạt xuoan đâu, khoảng đất dưới gốc ổi trong vườn nhà.
Lớn lên đi học, Mèo càng tỏ rõ bản tính lầm lì. Không nói năng. Ban đầu, bạn bè thích chơi với nó vì nhìn mặt nó trắng trẻo dễ thương. Nhưng rồi, bản mặt lì lợm, cái miệng không chịu nói cười khiến bạn bè xa dần nó. Chẳng còn bạn bè. Nó cũng chẳng có cảm giác gì về chuyện đó. Bạn của nó là những thứ không biết nói và nó yêu chúng!
Nhưng cũng đến ngày, nó nhận ra cuộc sống của nó có điều gì đó không ổn. Nó bắt đầu biết đặt câu hỏi về sự lủi thủi của mình. Nó tìm trong vốn từ ngữ ít ỏi của nó xem, nên mô tả cuộc sống của nó qua từ ngữ gì. Rồi nó cũng tìm ra được một từ mà nó khá hài lòng. Nó gọi đó là "lạc lõng". Nó bắt đầu trầm tư và đặt nhiều câu hỏi.
Khi Mèo trở thành thiếu nữ - nó chẳng hề hay biết rằng trái tim nó đang chứa đầy nước mắt vì thiếu tình yêu thương.
Mối tình chưa đến được trái tim
Một ngày hè, năm mèo mười hai tuổi. Lần đầu tiên, Mèo nhận ra trái tim Mèo bắt đầu đập những nhịp lạ thường khi trước mắt Mèo là một cậu bạn trắng trẻo, dễ thương và đặc biệt là sạch sẽ hơn hẳn những đứa bạn trong lớp học hè. Mèo ngây ngô nhận ra ánh nhìn của cậu bạn. Những ngày vu vơ, Mèo nghĩ đến hình ảnh cậu ta đùa giỡn dưới tán lá xanh rì rào. Bạn bè chọc ghẹo. Ghép hai đứa làm một đôi. Mèo ngại ngùng, chẳng dám đối mặt. Mèo nhận ra, hình ảnh cậu ta bắt đầu xuất hiện nhiều trong trí nhớ của nó mà đôi khi không kiểm soát được. Nhưng bản tính lì lợm, không nói năng của Mèo khiến cho gần bốn năm trôi qua mà Mèo và cậu bạn chỉ biết cảm mến nhau trong im lặng, ngắm nhìn nhau từ xa khi đối phương không để ý.
Mèo chờ đợi ngày được học chung trường cấp ba với cậu bạn. Ngày đó cũng đến thật. Nhưng mọi chuyện không như Mèo mơ mộng. Rằng Mèo và cậu bạn sẽ có những ngày đi học chung, sẽ có thể bắt chuyện, cười nói cùng nhau... Ngày sinh nhật đầu tiên của Mèo kể từ khi họ chung trường - cả hai vẫn chưa thể bắt chuyện, Mèo nhận được lá thư của cậu bạn. Lần đầu tiên, Mèo khóc vì một người bạn. Mèo khóc ướt đẫm lá thư. Mèo hiểu rằng, cậu bạn đã không còn thương Mèo nữa.
Cơn đau nhói lên ở ngay trái tim, nước mắt cứ thế tuôn ra. Vậy mà Mèo đã mong mỏi có một người - là cậu bạn ấy sẽ thương Mèo thật nhiều.
Mèo cất giữ lá thư cẩn thận, Mèo gọi tên cậu bạn "Mối tình chưa đến được trái tim".
Tình yêu đầu đến cùng mùa Xuân
Hai năm trôi qua trong chóng vánh. Mèo vẫn thế, lì lợm, chẳng thích cười đùa, chẳng thích nói năng.
Một ngày đầu Xuân, Mèo vu vơ lang thang. Kiếm tìm cảm giác lành lạnh của những cơn gió. Trong ánh nắng hồng của mùa xuân năm đó, xuất hiện một chàng trai cao ráo, dễ thương. Trái tim Mèo bỗng đổi nhịp. Không khó để Mèo nhận ra, Mèo đã tìm lại được cảm giác yêu thương.
Cùng năm đó, chàng trai đến bên Mèo, nhẹ nhàng bảo "làm bạn gái anh nhé!" - Mèo ngơ ngẩn, run rẩy, chỉ biết cúi đầu. Khi chàng trai đã cất bước thì Mèo mới giật mình "Em đồng ý..." Anh ta cười dịu dàng, đến bên, vuốt tóc Mèo, nắm lấy bàn tay đang run rẩy và lạnh cóng. Mèo có tình yêu đầu.
Mèo thôi cảm giác "lạc lõng", Mèo đặt một tên khác cho cuộc sống của Mèo là "hạnh phúc". Những ngày yêu xa, tình yêu hồn nhiên qua những trang thư. Cho dù khi đó Mèo bị dọa nạt rằng đã cướp mất người yêu của người khác, Mèo vẫn tin rằng anh yêu Mèo thật lòng. Niềm tin đó của Mèo không thể bị dập tắt bởi một người thứ ba. Anh chưa kết thúc kỳ quân sự nghĩa vụ thì Mèo vào đại học. Rồi Mèo nhận ra trong những lần nói chuyện, những lá thư đã không còn bình thường. Anh nói "Anh và em không chung một con đường". Mèo đã cố phủ nhận điều đó, Mèo cố gắng chứng minh không có chuyện tồn tại hai con đường khác nhau nếu anh cũng yêu Mèo. Nhưng có lẽ còn lâu Mèo mới hiểu khi đó đã xảy ra chuyện gì. Mèo chỉ biết, anh nhất quyết chia tay.
Cơn đau ở trái tim lại co thắt. Cảm giác như khi đọc lá thư cậu bạn năm nào. Mèo thấy chênh vênh, vô định. Nỗi khát khao yêu thương nay bị vùi dập. Không chỉ còn là nước mắt mà Mèo đã gào thét trong đêm mưa giông năm đó. Sáng hôm sau, Mèo tỉnh dậy trong cơn trống rỗng. Mắt ráo hoảnh. Đặt tay lên trái tim, Mèo cảm nhận những nhịp đập yếu ớt... Có lẽ đêm qua, nó đã vắt kiệt những giọt nước mắt.
Mèo thơ thẩn một mình. Lân la ra đến bờ sông. Con sông hiền dịu, mặt trời đang chuẩn bị sà xuống. Con nắng nhẹ cuối ngày, cơn gió vuốt ve làn tóc rối bời, mặt sông in sâu vào đôi mắt. Mèo thở hắt ra. Thả trôi hết những nặng nề theo nắng cuối ngày biến mất.
Bốn năm đại học, Mèo chỉ biết học. Chẳng thiết tha yêu đương nữa. Rồi Mèo biết tin, anh người yêu cũ lấy vợ. Họ yêu nhau được hơn bốn năm rồi. Thì ra là thế... Mèo cảm ơn cuộc đời vì đã không để Mèo biết sự thật từ đầu, nếu thế, có khi Mèo đã không thể vượt qua nổi. Mèo nhận ra, chuyện "không chung đường" chỉ xảy ra khi trái tim không còn hướng về nhau nữa.
Những ngày cuối cùng của thời sinh viên, Mèo tha thẩn bờ sông, ngắm nhìn dòng chảy êm đềm vàng óng của dòng nước sắp chìm vào yên bình. Mọi thứ trở nên mơ hồ. Con đường phía trước của Mèo sẽ tới đâu?
Đã tốt nghiệp đại học, đồng nghĩa với việc phải tự kiếm sống, ít nhất là nuôi được bản thân. Nhưng có lẽ, nét lầm lì trên gương mặt của Mèo khiến cho Mèo chật vật trong tìm việc. Rong ruổi trên những cung đường xa lạ ở một thành phố lớn nhất nước, Mèo dò hết những mẩu quảng cáo tuyển dụng, lao vào kiếm việc làm. Lúc chỗ này, khi chỗ kia, Mèo chỉ ổn định hơn một năm sau đó. Với một công việc khiến Ba Mẹ nó hài lòng. Và có lẽ, cả nó cũng thế.
Nhưng đặc thù của công việc bắt nó phải đọc nhiều, học nhiều. Nó cũng quên bẵng chuyện yêu đương. Mọi thứ dần đi vào quỹ đạo của sự ổn định. Một ngày, trong đám cưới của một người bạn ở quê, Mèo gặp lại bạn bè học chung lớp cấp ba. Trong đó, có một người khiến Mèo không thể không để mắt tới. Cậu bạn đó uống bia nhiều, hút thuốc nhiều, nói năng bạt mạng. Mèo ghét kiểu người như thế. Mèo vẫn nhớ rõ, trước kia, khi học cấp ba cậu ta đâu có thế. Chợt trong đầu Mèo xuất hiện suy nghĩ "Không thể để cậu ta như thế được". Nhưng vốn dĩ, Mèo ít nói. Nó viết một lá thư vội trước khi vào lại thành phố. Trong lá thư, Mèo so sánh hình ảnh cậu bạn khi còn học cấp ba và bây giờ. Đó là hai con người quá khác nhau. Nếu như hồi cấp ba, cậu ta điềm tĩnh, học giỏi, đáng ngưỡng mộ thì bây giờ là một người hư hỏng, nhìn chẳng thể nào có cảm tình được.
Ba ngày sau, Mèo nhận được điện thoại của cậu bạn, sau một hồi nói chuyện vu vơ cậu bạn nói "Yêu Mèo mất rồi". Mèo ngớ người. Cũng từ đó, Mèo được cậu bạn yêu thương, quan tâm nhiều. Rồi cậu bạn cũng tìm cách vào thành phố kiếm việc làm. Nhưng chính vì quá yêu Mèo, cậu bạn muốn giữ khư khư lấy Mèo. Càng ngày, Mèo càng cảm thấy tù túng, ngột ngạt. Mèo chán nản và đẩy cậu ta ra xa. Chuyện kết thúc không để lại gì nhiều trong Mèo. Nó lao vào học hành và công việc.
Chàng trai của tuổi 25
Tuổi 25 gõ cửa. Mèo vẫn chưa nghĩ thêm gì đến chuyện yêu đương. Những người quanh Mèo bắt đầu hỏi han chuyện tình cảm. Ngay cả cô bạn thời đại học gặp lại còn sốt sắng thay cho Mèo. Cô bạn giới thiệu cho Mèo một người bạn trai, để nói chuyện qua mạng cho vui. Mèo đồng ý, nhưng cũng quên bẵng chuyện đăng nhập yahoo để nói chuyện. Đến khi cô bạn nhắc mới nhớ. Một lần, hai lần, Mèo ngồi nói chuyện với cậu bạn chưa biết mặt. Cậu ta thật đặc biệt.
Cậu ta hiểu biết rộng. Nói chuyện hài hước. Chính cậu ta đã kể cho Mèo nghe thật nhiều câu chuyện hay trên đời. Câu chuyện làm Mèo nhớ nhất là về "Cỏ bốn lá" và "Khu vườn bí mật". Câu chuyện buồn nó cứ ám ảnh tâm trí Mèo. Đêm đêm Mèo vừa nói chuyện với cậu bạn vừa nghe những giai điệu du dương của Secret Garden. Hình ảnh của cậu bạn hiện lên trong Mèo huyền ảo, đầy mê hoặc. Một ngày không thấy cậu bạn online, Mèo bắt đầu thấy nhớ và khó chịu. Mèo muốn được nói chuyện, muốn được nghe kể chuyện, muốn được giới thiệu thêm những bản nhạc mới...
Một ngày, cậu bạn hẹn gặp Mèo. Lần đầu tiên gặp nhau, Mèo đâu ngờ cũng là lần cuối... Một cuộc nói chuyện vội vã. Rồi cậu ta biến mất, dù Mèo có nhắn tin bao nhiêu đi chăng nữa. Mèo đếm từng ngày, từng ngày không được nói chuyện với cậu bạn. Mèo ngơ ngẩn. Tha thẩn đi tìm cỏ bốn lá - vì Mèo nghĩ, có khi tìm được cỏ bốn lá, Mèo lại được gặp lại cậu bạn kia. Từng ngày trôi qua, mênh mang, hờ hững. Những bản nhạc buồn vẫn vang lên trong căn phòng trọ chật chội của Mèo. Mèo chờ một tin nhắn thôi, nhưng mãi mãi chẳng bao giờ có.
Qua mai mối, qua mạng Internet hay qua tình cờ, Mèo đi qua nhiều người. Một anh chàng Tân Tiến sĩ mà ngay sau khi được giới thiệu Mèo đã quên mất tên, một anh chàng Nhà thơ, một anh chàng Kỹ sư công nghệ thông tin, một anh chàng Kế toán, một anh chàng Giảng viên... Tất cả trôi qua nhạt nhẽo, không thiết tha. Mèo không tìm thấy được cảm giác rung động thực sự.
Nhưng trong trái tim của Mèo, sự khát khao được yêu thương khiến Mèo cảm thấy nỗi cô đơn thấm đẫm. Mèo mua một chiếc máy ảnh, rong ruổi trên những nẻo đường chụp lại những thứ Mèo thích. Mèo thích chụp cây cối, hoa lá cành, cuộc sống bình dị của con người.
Cuộc sống trôi đi. Sau ngày làm việc mệt nhoài, Mèo hòa vào dòng người tan tầm đông đúc, đi về hướng mặt trời đang lặn. Ra đến bờ sông, Mèo dừng lại, lặng lẽ ngắm nhìn mặt trời đang chìm dần xuống sau những tòa nhà cao tầng. Những cơn gió phóng khoáng thổi tràn căng lồng ngực, trái tim Mèo được xoa dịu sau những cơn đau.
Lại thêm hai năm đã trôi qua. Mèo vẫn cứ tha thẩn bên bờ sông chiều. Ngắm nhìn hoàng hôn phủ lớp đỏ nhàn nhạt lên thành phố. Lặng ngắm những cặp tình nhân trao nhau những cử chỉ âu yếm. Cũng chính những con đường trước đây Mèo thấy như mê cung, cứ hễ đi là lạc đường thì nay đã trở nên quá que thuộc. Có những khi Mèo chạy vô định, chỉ là để cho gió và tiếng ồn của đường phố xua tan đi cảm giác cô đơn và trống rỗng trong trái tim.
Mối tình của Gió
Tết năm Mèo 27 tuổi, đang đi chơi với cậu bạn hồi cấp ba, Mèo nhận được một cuộc điện thoại của chị gái. Mèo đâu biết cuộc điện đó bắt đầu cho Mèo thêm một nỗi đau mới. Đau gấp trăm lần những lần đau trước cộng lại...
Chị nói có anh bạn của anh rể muốn làm quen và tìm hiểu nghiêm túc với Mèo. Khi nghe đến tên anh - Mèo đã bắt đầu mường tượng lại một gương mặt sáng, toát lên sự chững chạc. Mèo đã gặp anh trước đây - ở cùng xóm trọ, nhưng ít khi chào hỏi. Mèo còn nhớ, hồi đó đôi ba lần thấy anh chở người yêu về xóm trọ và đi chơi.
Một cảm giác ấm áp như cơn gió miền Nam thổi vào trái tim của Mèo, xua tan đi sự lạnh ngắt của gió mùa Đông Bắc. Mèo hồi hộp chờ đợi ngày trở lại thành phố. Anh chủ động nhắn tin cho Mèo, hai người nói chuyện, cảm giác hạnh phúc bắt đầu xuất hiện. Mèo cũng chẳng hiểu sao Mèo có cảm giác yên tâm và an toàn nơi anh. Ngày Mèo vào lại thành phố, anh cùng anh rể ra đón Mèo.
Giây phút ngượng ngùng khi chạm mặt. Đúng là anh - người Mèo đã có ấn tượng tốt trước đây. Cả hai bối rối, không dám nhìn kỹ anh khi đối diện, Mèo ngồi sau xe anh rể tranh thủ nhìn anh - người đàn ông mang tên của Gió. Mèo mỉm cười, anh đang rất gần.
Anh thường hay xuống chở Mèo đi chơi. Một tuần đôi ba lần. Giờ đây, những buổi tan tầm Mèo không còn cô đơn, tha thẩn ra bờ sông nữa. Thay vì đó, Mèo ngồi sau xe anh. Có hôm Mèo rủ anh ra bờ sông, bắt anh làm mẫu ảnh bất đắc dĩ. Mèo nâng niu những bức hình đó, muốn được khoe với cả thế giới rằng đó là người yêu của mình.
Ngày Valentine, anh tặng Mèo quà. Chở Mèo đi được nửa đường, thì anh dừng lại. Anh bảo quay về, mua đồ ăn rồi về nhà cùng ăn chung với chị gái Mèo, để chị ở nhà một mình với cháu tội lắm. Mèo tự nhận mình là một người ích kỷ vì đã buồn khi anh nói thế.
Sau ngày đó, Mèo để ý hơn... Mèo nhận ra anh hay so sánh Mèo với chị gái Mèo. Đương nhiên - sự so sánh luôn là Mèo thua. Chị gái Mèo luôn vui vẻ, vô tư, xinh xắn. Mèo thì không được như thế. Mèo hay buồn, ít nói, không được xinh. Mà anh hay nói Mèo "Người gì được có chút éc". Mèo buồn buồn. Rồi lại nghe chị kể ngày trước, khi mới gặp nhóm bạn của anh rể, người mà chị có ấn tượng ban đầu không phải là anh rể mà là Gió - người đàn ông bây giờ đang tìm hiểu Mèo. Câu chuyện chị kể khiến tim Mèo bỗng đau. Mèo sợ. Có lẽ nào... Mèo bắt đầu để ý thái độ của hai người khi gặp mặt. Khi ngồi lại, Mèo tự sỉ vả mình vì đã nghĩ như thế về chính chị gái và người yêu. Nhưng Mèo không thôi nghĩ về chuyện đó được...
Rồi Mèo ghen. Giận. Không nói năng. Thực sự Mèo sợ mất anh lắm. Mèo đã tin anh, Mèo muốn được làm vợ anh. Anh đã ngỏ ý với Mèo về nhà anh ra mắt. Đối với Mèo, đó như một lời cầu hôn. Nhưng rồi, chuyện chẳng suôn sẻ với Mèo. Vì sự giận dỗi của Mèo khiến anh khó chịu và bực bội vì anh không thể biết được Mèo đang giận vì điều gì. Cũng đêm đó, là đêm đáng sợ nhất trong cuộc đời của Mèo, anh nhắn tin chia tay Mèo.
Mèo không chuẩn bị tinh thần cho chuyện này. Mèo đã quá tin vào tương lai của anh và Mèo. Tin vào một kết quả tốt đẹp. Mèo đã quá yêu anh. Lời chia tay như một cú trời giáng, mèo choáng váng, hoang mang, ngã khuỵu. Mèo khóc cả đêm đó và cả những đêm sau này nữa. Mèo muốn được cứu vớt... Mèo nhờ cậy anh rể nhưng anh rể cũng không làm được gì. Anh nói, Gió bảo "Hết cảm xúc rồi". Mèo níu kéo anh trong vô vọng. Càng níu kéo, càng yếu đuối, anh càng ghét Mèo và coi thường Mèo hơn. Công việc Mèo xuống dốc. Mèo bị nhắc nhở khiển trách. Nhưng Mèo không tự vực dậy được khi trái tim Mèo cứ thắt cơn từng hồi. Một tháng u ám trôi qua, Mèo xơ xác. Không ăn uống, chỉ biết khóc. Chị gái Mèo phải đưa Mèo đi bệnh viện. Nằm trong phòng bệnh, Mèo vẫn chưa thể nguôi hết những cơn đau. Nhưng Mèo nhận ra cần phải trân trọng cuộc sống của bản thân hơn. Mèo gắng gượng.
Thời gian lại trôi đi. Mèo lại quay về thói quen cũ: đi về hướng mặt trời lặn. Chỉ có bờ sông, cơn gió, ánh chiều tà mới hiền từ với Mèo. Mèo cố gắng nhận lời làm quen của người khác. Nhưng càng quen người khác thì lại càng nhớ Gió nhiều hơn. Mèo lại liên lạc với Gió nhưng anh im lặng. Mèo vô vọng, cắt đứt liên lạc luôn với tất cả những gã trai đang theo đuổi Mèo. Tất cả đàn ông - Mèo không còn muốn bị họ làm phiền nữa.
Tuổi 29 tới. Mèo không còn muốn nghĩ đến chuyện yêu đương và chồng con. Mèo đã phải khóc quá nhiều. Ai đến bên Mèo cũng chỉ là tạm bợ, rồi họ ra đi, để mình Mèo ở lại với nỗi đau của sự mất mát.
Hình ảnh Mèo một mình ngồi trên chiếc xe dựng bên bờ sông, hướng mắt về nơi mặt trời đang lặn trở nên quen thộc với người bán hàng rong. Có lần bà hỏi "Sao con cứ ra đây một mình hoài vậy?". Mèo nhìn bà cười "Dạ, tại không có ai đi với con hết đó bà". Rồi cô lại hướng mắt ra nơi mặt trời đang xuống thấp dần sau những tòa nhà cao ngút...
Theo Guu
Anh không thể ở bên em... Tôi đã như chết đi vào cái buổi sáng thấy em bước ra khỏi nhà Lâm. Đó là lí do tôi quyết định đi xa nơi đó. Còn em hỏi tại sao ư? Vì em là cô gái luôn xuất hiện với những nỗi đau và làm đau người khác... Tôi là một đứa con gái ít được lòng mọi người, đúng hơn...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Con dâu vừa về nhà vào đêm muộn, bố chồng U80 liền gõ cửa phòng và nói một điều khó tin

Chồng mất việc nhưng vẫn không chịu bán ô tô trả nợ

Em chồng mua thêm nhà hỏi vay tiền tôi trong khi nợ mua căn nhà trước chưa trả

Bị mẹ chồng rêu rao lười chảy thây, nàng dâu cao tay đáp trả khiến bà tức điên

Món quà lúc nửa đêm từ mẹ chồng cũ khiến tôi bật khóc

Mẹ chồng đã làm điều không thể tin nổi và tôi buộc phải quay về nhà mẹ đẻ trong sự cay đắng vô cùng dù mới vừa sinh con

Mẹ chồng bệnh, tôi đến thăm thì chứng kiến cảnh bà ân cần cho tiền con dâu cũ, còn nhắc một chuyện khiến tôi tức nghẹn họng

Xem phim "Sex Education", người đàn ông cứng rắn như tôi đã rơi nước mắt, nhận ra mình là một ông bố THẤT BẠI chỉ vì sai lầm này

Con trai đòi cưới bạn gái bị trọng bệnh, tôi có nên ngăn cản?

Bố chồng đòi mua riêng điều hòa để lắp trong cái bếp bé xíu, tôi phản đối liền bị "dằn mặt" theo cách không ngờ

Thấy con rể vào nhà nghỉ với người phụ nữ lạ, tôi mừng rỡ cho ngay 50 triệu nhưng câu nói của con khiến ý định của tôi sụp đổ

Dâu trưởng chăm sóc bố chồng ròng rã cả tháng, ngày ông xuất viện liền sang sổ đỏ nhà cửa cho con út: Sự thật bất ngờ
Có thể bạn quan tâm

Không thời gian - Tập 53: Tài lừa bắt cô giáo Tâm
Phim việt
15:21:21 04/03/2025
Cà Mau: 4 người nhập viện cấp cứu vì ăn cá nóc
Tin nổi bật
15:16:06 04/03/2025
Ảnh chụp từ camera trong biệt thự vào nửa đêm hé lộ cuộc sống không như tưởng tượng của nàng dâu hào môn
Netizen
15:01:18 04/03/2025
Vai trò của BRICS trong chính sách đối ngoại của Trung Quốc
Thế giới
14:40:57 04/03/2025
Mạc Anh Thư gặp sự cố hậu ly hôn Huy Khánh
Sao việt
14:03:29 04/03/2025
"Rosé (BLACKPINK) tự nhiên bao nhiêu Lisa lại giả tạo bấy nhiêu"
Sao châu á
13:43:00 04/03/2025
Bắt 4 người trong vụ cầm hung khí chém thực khách ở quán nhậu TPHCM
Pháp luật
13:23:07 04/03/2025
Ngôi sao đang thực sự thống trị màn ảnh Trung Quốc hiện tại: Cái tên gây sốc với nhiều người
Hậu trường phim
13:21:57 04/03/2025
Cô trợ lý đẹp nhất Trung Quốc hiện tại: Nhan sắc đỉnh cao ở phim mới, càng nhìn càng thấy yêu
Phim châu á
13:19:18 04/03/2025
Lý Nhã Kỳ sang trọng, tỏa sáng khi 'dát' kim cương dự sự kiện
Phong cách sao
12:56:24 04/03/2025