Tuổi 22, thật vui vẻ và xinh đẹp nhé!
22 – nói gì về tuổi này nhỉ? Cái tuổi 22 lưng chừng ương dở – cái tuổi không còn cảm giác bị khủng hoảng tuổi trưởng thành
- ” Hôm nay con muốn ăn gì?
- Con muốn ăn như bình thường thôi mẹ ạ.
- Hôm nay là sinh nhật Hương mà, ai trong nhà mình sinh nhật thì cũng không có bánh,chỉ ăn mặn bình thường thôi.
- Sinh nhật của bố mẹ, bố mẹ còn quên, con chỉ cần ngày nào cũng thấy mọi người vui vẻ, con cảm thấy con vui vẻ là được rồi.
- Tối nay ăn gà nhé!
- Vâng ạ.”
22 – kỷ niệm ngày tôi ra đời nó nhẹ nhàng như thế. Tôi vốn là đứa cầu toàn, làm việc gì hay đơn thuần chỉ là nghĩ đến thôi tôi cũng không muốn cẩu thả hay qua loa. Nhưng với ngày sinh nhật của mình, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ phô trương nó. Nói trắng ra, tôi ghét sự phô trương, không thích đao to búa lớn, và tất nhiên tôi cũng chẳng cần ai phải làm quan trọng hóa nó.
Video đang HOT
Mặc dù tôi không thể phủ nhận rằng cái cảm giác được mọi người quan tâm và nhớ đến nó rất hạnh phúc, đó là khi trước sinh nhật tôi một ngày thì thầy cô, bạn bè, người thân đã “rầm rầm” gọi điện, nhắn tin rồi inbox chúc mừng sinh nhật tôi. Tôi cố tình khóa wall Facebook từ sáng mùng 4, phần vì không muốn để trôi một số thứ, phần vì tôi chỉ hy vọng nhận được những lời chúc sinh nhật mình từ những người thật sự quan tâm đến mình.
Thật lòng mà nói, ngày tháng với tôi chẳng quan trọng, quan trọng là người ta đối với mình ra sao , mình yêu mến người ta như thế nào, chỉ cần ngày nào bản thân cũng cảm thấy vui vẻ là được.
Lại sinh nhật, lại là mùng 6.4,lại là cái ngày khiến tôi già đi một tuổi. Có gì đáng để háo hức đâu chứ? Thêm một tuổi, thêm già nua, xấu xí. Thêm một tuổi, thêm một lần cảm thấy bản thân mình thật vô dụng. Thêm một tuổi, lo lắng lại chất chồng thêm vì tương lai phía trước, rồi thì chẳng mấy lại kết thúc năm Ba, rồi thì tốt nghiệp, đi làm. Trời ơi, thêm một tuổi, tôi tưởng chừng như là “cột mốc” của những khó khăn vậy. Chưa bao giờ tôi có cảm giác lo sợ tương lai như thế này.
22 – nói gì về tuổi này nhỉ? Cái tuổi 22 lưng chừng ương dở – cái tuổi không còn cảm giác bị khủng hoảng tuổi trưởng thành như khi 20, cũng chưa đủ bản lĩnh để có thể đương đầu với sóng gió cuộc đời khi 26.
22 – trông chờ gì ở tuổi này nhỉ? Trăm phần trăm đầu tiên là phải luôn vui vẻ và xinh đẹp. Tiếp theo là mong rằng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với gia đình lớn của mình, với bạn bè của mình. Và còn nữa, hy vọng nửa còn lại của mình sẽ luôn bên mình, yêu thương mình hơn, trân trọng mình hơn, có thể cùng mình cảm nhận hạnh phúc hay trượt dài trong nỗi thất vọng.
22 – tặng gì cho tuổi này nhỉ? Ôi, quên đi, thanh xuân của tôi, ANH đã “vô tình” gõ cửa và “cướp” đi rồi, chẳng lẽ đến gương mặt già nua, buồn khổ này tôi cũng phải tặng nốt cho ANH sao?
Kể ra cũng thật buồn cười, mới ngày nào hặm hụi viết về tuổi 20 – cái lúc còn ngây thơ suy nghĩ về cuộc đời và bản thân mình, năm nay đã 22 rồi, mặc dù vẫn thơ ngây nhưng đã có thêm chút kinh nghiệm nên bắt đầu thích lải nhải và dài dòng hơn. Thôi nào, gạt những suy tư đi cô gái, 22 của những thách thức đã đến rồi, mong sao những người đã bên ta suốt thời gian qua sẽ cùng nắm tay ta đi xa hơn nữa nhé.
À, còn nữa, cảm ơn mày nhé, 22 – chào thân ái và quyết thắng!
Theo Guu
Viết cho tuổi 22: 'Đứng dậy và đi thôi cô gái!'
22 là tuổi cho những ước mơ và dự định còn dang dở. Nếu bạn đang bị nhấn chìm bởi thứ mang tên là thất bại thì hãy: 'Đứng dậy và đi thôi cô gái!'.
Nhiều lúc, tôi thở dài khi nhận ra mình đã 22 tuổi. Giật mình vì tuổi trẻ trôi nhanh quá không đợi tâm hồn kịp lớn. Tôi chập chững đi từng bước một trên con đường đời nhiều chông gai. Có những lúc vấp ngã, tôi òa khóc như một con mèo nhỏ bị thương. Tôi khép mình trong một cái bao vô hình để không ai có thể làm phiền được nữa.
Nhưng rồi, tôi nhận ra mình không thể nằm ngoài quy luật của cuộc sống. Bởi, tôi không phải là người có quyền năng khiến thời gian dừng lại. Vì vậy, ích kỷ, sống thu mình càng khiến tôi yếu mềm thêm mà thôi. Tôi hít một hơi thật sâu, tự dặn lòng: "Đứng dậy và đi thôi cô gái đã 22 tuổi rồi...".
Viết cho tuổi 22: "Đứng dậy và đi thôi cô gái!" (Ảnh minh họa)
22 tuổi, tôi đã bước qua vài mối tình chẳng đi đến đâu. Sau một thời gian yêu, tôi thấy tất cả họ đều nhạt nhẽo. Qua một thời gian gắn bó, tôi làm tổn thương họ và tự làm đau mình. Những lời ước hẹn, thề thốt hòa vào gió cuốn theo những ước mơ chung đôi đi rất xa chỉ để lại những vết thương khó lành trong tim. Và rồi, tôi thấy thoải mái hơn với cái thứ gọi là "một mình".
22 tuổi, tôi ra trường. Đối mặt với cảm giác "thất nghiệp". Tôi hối hả để tìm cách thoát ra khỏi tình trạng ấy. Khi đi làm, tôi mới nhận ra rằng những kiến thức trên giấy chỉ là một chiếc vé thông hành để bạn lên chuyến tàu mang tên cuộc sống. Còn có thể phát triển hay không là tùy thuộc vào khả năng và sự nỗ lực của bản thân mình.
22 tuổi và nỗi nhớ về gia đình. Những lúc đau buồn tôi không còn đủ nhỏ để ôm lấy bố mẹ và òa khóc. Giờ đây, gia đình giống như là một bến đỗ để tôi tìm về những lúc vấp ngã và bế tắc. Khi nào nạp đủ năng lượng của tình yêu thương và niềm tin tôi lại tiếp tục những bước đi tiếp theo.
22 tuổi, những va vấp đầu đời. Tôi cũng từng mắc sai lầm hay ảo tưởng về khả năng của mình. Nhưng chỉ đến khi thất bại, tôi mới thấy mình đã sai ở đâu và cần sửa gì. Trong những lúc như thế, tôi luôn tự động viên bản thân là phải đứng dậy vì thời gian không chờ đợi ai. Cuộc sống này cũng giống như một cuộc đua. Chắc chắn sẽ không có những chiếc vé dẫn lối đến hạnh phúc và sung túc dành cho những kẻ bị thứ gọi là thất bại nhấn chìm.
Còn rất nhiều nữa để viết cho tuổi 22 - một trong những chặng đường đời để yêu thương và trưởng thành. Dù bạn có là ai, đang làm gì và ở trong hoàn cảnh nào thì hãy cứ mạnh mẽ bước đi và lựa chọn tương lai cho chính mình. Sau những vấp ngã, hãy nuôi niềm tin rằng mọi thứ tốt đẹp đang ở phía trước. Niềm tin đó cũng giống như ánh sáng nơi cuối đường hầm sẽ dẫn lối bạn đến bến bờ hạnh phúc.
Theo Ngoisao
Anh thế nào? Có sống tốt hay không? Thật sự đối với em, anh luôn là một người đặc biệt, một người đã dịu dàng đến bên em và cho em nếm trải những rung cảm một cách tha thiết, chân thực và ngọt ngào nhất. Dù khi bước qua nhau, anh cũng đã vô tình cho em một nỗi đau quá lớn. Nếu có trách, chỉ trách cho lúc đó...