T.uổi 20 – 25 là độ t.uổi xáo trộn nhất: Biết cách vượt qua thì ăn sung mặc sướng, còn để mắc kẹt thì sẽ mãi chật vật, khổ cực
Tại sao cần dành nhiều sự quan tâm cho những người trong độ t.uổi từ 20 đến 25?
Chắc chắn một điều rằng, rất nhiều người sẽ tỏ ý không hài lòng sau khi vô tình lướt mắt thấy dòng đầu đề của bài này. Họ sẽ băn khoăn: “Đâu nhất thiết phải từ 20 đến 25, bởi t.uổi nào cũng thế, tiêu cực vẫn sẽ luôn là con quỷ đồng hành và sẵn sàng nuốt chửng bất kì ai không giữ được cho mình một cái tâm mạnh mẽ.”
Nhưng bạn ơi, trong độ t.uổi này, cảm xúc chúng ta phải chịu đựng là mãnh liệt nhất. Và đây cũng là độ t.uổi cần lắm nhiều sự sẻ chia. Những sóng gió cuộc đời sẽ luôn túc trực để xô đẩy, và chúng ta cần thật tỉnh táo để nhận ra điều này: Không chỉ mình bạn ở tầm t.uổi 20 cảm thấy sợ, bất kì ai ở bất kì đâu trên thế giới này đều chia sẻ sự run rẩy và hoang mang đó với bạn. Đồng thời, bạn đừng cho rằng giai đoạn t.uổi 20 là giai đoạn khắc nghiệt và khó khăn nhất của đời người, bởi cho dù là trong mắt của đ.ứa t.rẻ 10 t.uổi hay qua lăng kính trải đời của những người hơn 30 t.uổi, họ lẽ thường cũng đang cảm thấy cuộc sống hiện tại có nhiều điều khó khăn, không vừa ý. Có một sự thực tàn khốc nhưng mang tính bất biến: Trong cuộc sống này, không bao giờ tồn tại hai chữ “dễ dàng”.
Trở ngại, khó khăn chưa bao giờ là nỗi sợ lớn nhất của con người. Nỗi sợ lớn nhất, có lẽ là cảm xúc khi đối diện những trở ngại, khó khăn ấy, mình tự thấy bản thân yếu đuối.
Bạn phải thật “cứng” khi đối diện với những thử thách cuộc đời dành cho bạn. Nếu bạn quá “mềm”, ý chí bạn sẽ nhanh chóng “nhũn”. Khi ấy, bạn chỉ còn cách ngồi đó mà “lạy trời thương xót thân con”.
Không một ai có thể thoải mái ung dung khi bước qua giai đoạn t.uổi 20 – 25. Đi làm chịu nhiều oan ức, áp lực. Cuộc sống tự dưng nảy sinh thêm lắm chuyện phiền phức khiến bạn phải đau đầu suy nghĩ hướng giải quyết. Lúc vui thì bạn bè ở bên. Lúc buồn thì cảm thấy mình đơn độc, lạc lõng trong xã hội này. Nhớ rằng, không chỉ mình bạn, đây là những điều mà ai cũng phải trải qua.
Vì vậy, đừng quá dằn vặt bản thân. Hãy cho phép bạn được mắc sai lầm. Cho phép bạn được làm rối tung một số việc. Học cách chấp nhận và yêu quý bản thân trong giai đoạn mơ hồ lạc lối này. Đồng ý mình tạm thời là một người nghèo, nhưng hãy tự nhủ rằng trạng thái này sẽ không tồn tại mãi mãi, sau đó dũng cảm tiến về phía trước với một trái tim kiên cường, không sợ thất bại.
Nếu bạn đổ lỗi độ t.uổi ẩm ương của bạn cho những cảm giác “kinh khủng” bạn đang có. Nếu bạn cho rằng sau khi qua t.uổi 20, vấn đề này sẽ được giải quyết, bạn sẽ không bị làm phiền bởi những cảm xúc hư hư thực thực này. Khi ấy tôi xin được chúc mừng bạn, bởi cho dù bạn 30 t.uổi, 40 t.uổi hay thậm chí hơn thế nữa, tôi đảm bảo bạn vẫn sẽ cảm thấy mơ hồ, lạc lối với cuộc sống.
Không có vấn đề nào có thể tự dưng biến mất nếu như ta không tìm được cho nó một phương thức để giải quyết.
Khi bạn 20 t.uổi, bạn cảm thấy những kiến thức học được trong nhà trường rất khó để đem ra áp dụng vào thực tế. Trong khi nhiều người khác đang cố gắng tìm việc làm, phấn đấu để chứng tỏ mình là người phù hợp hơn cho vị trí tuyển dụng, bạn tung tăng trở về nhà sau khi tan học, hoặc đi tìm một công việc mức thu nhập thấp nhưng khiến bạn cảm thấy “nhàn”, “vui”. Với bạn, đây là cuộc đời đáng sống. Ngay cả khi bạn thoáng cảm thấy điều gì đó không ổn, bạn sẽ cho rằng ấy là vì bạn đang chán, bạn lại tự an ủi bản thân: Chờ một thời gian nữa, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Một thời gian sau, trong khi bạn bè đang thăng tiến vùn vụt, bạn vẫn là bạn của ngày hôm qua. Bạn có thể cảm thấy trong lòng một chút ghen tị, một chút đố kỵ với họ, bạn muốn phấn đấu để như họ. Nhưng khi bắt tay vào thực hiện, bạn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản chút nào, bởi khoảng thời gian lãng phí đã chơi bạn một vố đau.
Đường đời yêu cầu đi bao nhiêu bước, bạn phải đi bấy nhiêu bước, không được phép bỏ lỡ bất kì bước nào.
Bạn cho rằng khi bạn già đi, mọi nỗi ưu tư, sầu muộn sẽ tự biến mất. Nhưng sự thực, ngoài bạn ra, không một ai hay bất kì một yếu tố nào như t.uổi tác, vật chất,…có khả năng “tẩy trắng” những cảm xúc hoang mang, bối rối của bạn.
Đa số chúng ta giai đoạn 20 – 25 t.uổi cảm thấy lạc lõng, bối rối là do chúng ta cứ mải nhìn vào người khác. Ta thấy:
Người vừa ra trường lương tháng hơn chục triệu.
Video đang HOT
Người vừa ra trường đã mở một công ty riêng.
Người mới làm thời gian ngắn đã được bổ nhiệm vào vị trí quan trọng.
…
Thật ra, những việc này không liên quan một chút nào đến bạn.
Bạn có chí tiến thủ là tốt, nhưng đừng để chí tiến thủ trở thành gánh nặng trách nhiệm và khiến bạn cảm thấy áp lực.
Trong trường hợp của tôi và bạn tôi, mỗi người làm ở một nơi, mỗi người đều có những lựa chọn của riêng mình. Tôi thăng tiến nhanh, bạn tôi cũng không vì thế mà ghen tị. Bởi họ hơn ai hết hiểu rằng, để có được ngày hôm nay, hàng ngày tôi đã phải chịu nhiều áp lực thế nào: Thường xuyên phải thức làm việc đến 2-3 giờ sáng, sau khi tan làm không nghỉ ngơi mà phải cắm đầu đi tìm hiểu, nghiên cứu biết bao đầu sách, cường độ làm việc cao khiến tôi từ bỏ việc yêu thương, hàng ngày về nhà phải cố quen với sự cô đơn lẻ bóng, lúc có thời gian rảnh không rủ được ai đi xem phim, không mời được ai đi ăn đi uống,…
Tôi cũng ngưỡng mộ bạn tôi, sẵn sàng vì tình yêu mà từ bỏ sự nghiệp. Nhưng tôi không hề đố kỵ với bạn tôi, bởi tôi biết, không bao giờ tôi có thể đặt tình yêu lên trên sự nghiệp.
Tôi cũng khâm phục bạn tôi, ngày ngày đúng 8 giờ đến công ty làm, chuẩn 5 rưỡi chiều về. Nhưng tôi không hề đố kỵ với bạn tôi, bởi tôi biết, không bao giờ tôi đủ khả năng để sống cuộc sống đó.
Mỗi người đều đưa ra những lựa chọn phù hợp với bản thân họ, nhưng điều đó không có nghĩa những lựa chọn đó sẽ phù hợp với bạn.
Mỗi người có một cách khác nhau để hưởng thụ cuộc sống. Cuộc sống một người cho rằng ổn, với bạn chưa chắc đã ổn và ngược lại, cuộc sống bạn cho rằng ổn, với họ chưa hẳn đã là hạnh phúc. Vì vậy đừng nhìn cuộc sống của người khác rồi ngậm ngùi, tự ti với hoàn cảnh của mình hiện tại.
Cuộc sống không bao giờ hoàn mỹ, chúng ta cần vui vẻ tận hưởng bất kì lựa chọn nào của chúng ta, những mặt tốt cũng như những mặt xấu mà nó đem lại.
Tôi biết, để có thể không đứng núi này trông núi nọ, hoàn toàn rũ bỏ được sự mặc cảm, ghen ghét, đố kỵ khi nhìn người khác có cuộc đời tốt hơn mình là một việc rất khó. Nhưng xin các bạn hãy nhớ rằng, giai đoạn t.uổi 20 – 25 giống như cục đất sét, bằng sự nỗ lực cố gắng, chúng ta hoàn toàn có thể chủ động nặn ra những hình thù cuộc sống chúng ta mong muốn sau này. 20 t.uổi mới là điểm khởi đầu, chưa phải điểm kết thúc, vì vậy bạn không cần giam mình trong những suy nghĩ tiêu cực, hãm mình trong những sự băn khoăn, bối rối, lạc lối, mặc cảm…
Giai đoạn này, những suy nghĩ, những ám ảnh bạn đang có là chuyện bình thường. Bạn hoàn toàn có thể thoát ra khỏi vòng xoáy luẩn quẩn, bằng cách chấp nhận và hết mình cho những lựa chọn bạn theo đuổi. Chỉ khi ấy, tâm trạng của bạn mới dần dần khá lên, bạn mới có thể rũ bỏ được hết những nỗi phiền muộn mình đang có.
Đình Trọng
Theo guu.vn
Con trai 3 t.uổi ngất lịm trước cái tát của bố chỉ vì: "Con không yêu ông bà nội"
Nhìn cảnh chồng dang thẳng cánh tay vạm vỡ, tát vào mặt con, ruột gan tôi như có ai xát muối. Thấy tôi bênh con, chồng còn c.hửi bới: "Nó như thế này cũng tại cô mà ra đó".
Tôi đã cân nhắc rất nhiều và quyết định viết đơn ly hôn. Hiện tại, tôi đang về bên ngoại sống. Nhiều người bảo tôi cứ bình tĩnh, vợ chồng sống với nhau, sao để chỉ vì một chuyện nhỏ mà rời bỏ.
Nhưng chỉ có tôi mới hiểu, bản chất của vấn đề không hề nhỏ, khi mà người đàn ông ấy vốn dĩ không hề coi trọng vợ con. Với anh ta, chỉ có bố mẹ, có gia đình anh ta là nhất.
Tôi về làm dâu nhà anh đến giờ được 4 năm. Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi luôn cố gắng làm tròn bổn phận dâu con của mình. Vợ chồng tôi sống ngay cạnh nhà ông bà nội, tuy khác nhà nhưng chung một sân. Ấy vậy mà, kể từ khi tôi mang bầu cho đến lúc sinh con, bố mẹ chồng hầu như rất ít khi sang chơi.
Kể từ khi tôi mang bầu cho đến lúc sinh con, bố mẹ chồng rất ít khi sang chơi với cháu. (Ảnh minh họa)
Ngày tôi sinh con, mặc dù mẹ chồng ở ngay nhà bên cạnh nhưng bà lấy lý do mệt, không thể phụ tôi chăm con được. Không còn cách nào khác, tôi phải đón mẹ ruột tới dù quê ngoại ở cách đó cả trăm cây số.
Tôi không thể về bên ngoại ở cữ vì nhà tôi kinh doanh, cần có người trông cửa hàng. Chồng tôi đi nhập hàng suốt ngày, nên tôi buộc phải ở lại để còn giao dịch, mua bán.
Suốt 1 năm đầu, mẹ đẻ tôi phải bỏ công, bỏ việc qua đây trông con cho tôi. Dù vất vả là vậy nhưng mẹ tôi còn khổ tâm khi bố mẹ chồng cứ để ý từ nồi cơm bà nấu cho tới cái sân bà quét. Mẹ tôi đi trông cháu giúp mà cứ như người ở vậy.
Có lần thậm chí tôi còn nghe rõ mẹ chồng nhắc nhở chồng tôi: "Mày đi làm cả ngày, cũng phải lưu ý, giờ mẹ con nó sống kè kè với nhau thế, rồi có bao nhiêu của cải, nó dấm dúi cho mẹ nó hết thì công cốc đấy con ạ". Tôi nghe mà giận sôi m.áu.
Và rồi, đúng theo những gì mẹ dặn, từ sau hôm đó, chồng tôi không còn dám để t.iền nhiều ở nhà nữa. Sáng nào trước khi đi, anh cũng mở hòm t.iền cầm đi gần hết, chỉ để lại vài đồng t.iền lẻ để tôi trả lại khách khi mua hàng mà thôi. Tôi căm giận lắm, nhưng nghĩ vì con, vì cái, nín nhịn đi cho xong.
Tôi căm giận lắm, nhưng nghĩ vì con, vì cái, nín nhịn cho xong. (Ảnh minh họa)
Hết 1 năm, con cứng cáp, mẹ tôi về. Những ngày sau đó là cảnh hai mẹ con tôi tự vật lộn với nhau. Nhiều hôm khách khứa đông, con tôi chơi lê la ở ngoài sân, sợ con nghịch cái gì đó nguy hiểm, tôi chạy sang gửi ông bà nội. Nhưng rồi bán hàng bên này, tôi nghe thấy tiếng quát tháo xoe xóe nhà bên, tiếng bà mắng c.hửi thằng bé vì tội nghịch.
Nghe tiếng con khóc ré lên vì sợ hãi, tôi lại hớt hải sang đón con về. Từ đó, tôi tự dặn lòng, thà bán ít hàng đi một tí, còn tự trông con chứ tuyệt nhiên không dám nhờ ông bà nội.
Mang tiếng là cháu nội nhưng với bố mẹ chồng tôi, tôi không thấy họ yêu quý gì cháu cả. Chưa bao giờ ông bà mua cho cháu một món quà, dù nhỏ thôi. Đó là chưa kể, ông bà còn quát tháo, mắng mỏ nó suốt ngày. Trẻ con rất nhạy cảm, không quý nó là nó tự động không thân thiện.
Ấy vậy mà chồng tôi lại không ở nhà nên không hiểu. Tối nào về anh cũng phàn nàn, bảo tôi phải năng cho con sang chơi với ông bà nội. Tôi nói thì chồng gạt toẹt đi: "Tôi còn lạ gì, mấy nàng dâu như các cô lúc nào cũng ác cảm với bố mẹ chồng. Nhưng nó là m.áu mủ nhà này đấy, cô có cấm cũng không được đâu. Đừng để con nó không gần gũi ông bà".
Mẹ chồng không gần gũi cháu nội nhưng chồng lại không hiểu cho điều đó (Ảnh minh họa)
Thấy chồng nói vậy, tôi lại cố phải cho con sang chơi. Nhưng chỉ được hơn 1 tuần, mẹ chồng tôi lại phàn nàn với chồng:
"Vợ mày ở nhà không phải làm gì, thế mà tối ngày nó ném con sang đây. Ông bà thì già rồi, hơi sức đâu mà trông, nó nghịch như quỷ ấy. Đã xác định đẻ con ra thì phải trông nom nó, đây cứ vất văng vật như thế, ai rảnh mà gánh cho".
Một lần nữa, chồng lại c.hửi tôi. Với anh ta, bố mẹ như một thứ gì đó không thể nào động vào. Tôi biết thân biết phận, từ đó, không bao giờ cho con tự ý sang nhà ông bà. Mỗi tối, tôi bế con sang ngồi chơi nửa tiếng rồi bế con về.
Mọi chuyện trở nên quá sức chịu đựng của tôi trong một lần đoàn cô dì, chú bác nhà chồng từ tận Sài Gòn ra chơi. Nhà tôi bận túi bụi để chuẩn bị cơm nước tiếp đón mọi người. Sau bữa cơm, ai cũng xúm vào khen con tôi đẹp trai, kháu khỉnh, ngoan ngoãn.
Bố mẹ chồng tôi thấy vậy, mát mày mát mặt lắm, liền ra ôm lấy cháu rồi hỏi:
"Thế con có yêu ông bà nội không?"
Thằng bé mới 3 t.uổi, nó không phải là diễn viên để làm tốt màn kịch ấy. Nó thật thà trả lời:
- "Con không, con chỉ yêu bà ngoại thôi".
Con còn chưa kịp chạy ra khỏi vòng tay bà nội, gương mặt ông bà nội thất sắc, còn chồng tôi thì kéo nó xềnh xệch ra ngoài, dơ cả bàn tay to vạm vỡ lên tát một cái trời giáng vào mặt nó:
Xót xa khi chồng thẳng tay tát con chỉ vì khiến ông bà nội không vui (Ảnh minh họa)
- "Ai dạy mày cái thói mất dạy đấy? Là mẹ mày đúng không? Con với chả cái, hỗn hào?".
Trước cái tát như trời giáng đó, con tôi ngã xuống rồi ngất đi. Tôi bủn rủn chân tay lao tới ôm lấy con. Ơn trời là thằng bé đã tỉnh lại ngay sau đó. Tôi uất nghẹn còn chưa kịp lên tiếng thì chồng tôi đã chỉ thẳng tay vào mặt quát:
- "Tất cả là tại cô hết, đúng là con hư tại mẹ. Cô dạy nó nói những cái kiểu như thế đúng không? Cô định ngăn cản tình cảm giữa nó với gia đình bên nội à?".
Quá uất ức, tôi bế con lên, lao vào nhà cầm theo cái túi xách rồi bắt xe về bên ngoại mặc sự can ngăn của các cô dì. Tối hôm đó, tôi viết đơn ly hôn để giải thoát mình khỏi người chồng tồi tệ.
Theo Khanhvan/Eva
Thương vợ chồng con gái không có chỗ ở, tôi cho chúng sống cùng vậy mà con rể lại trả ơn tôi bằng cơn đau tim phải nhập viện Vừa nói tôi vừa ôm chặt lấy trái tim đang đau rồi ngã quỵ xuống bất tỉnh ngay trên sàn nhà. Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện và con gái ngồi cạnh. Tôi cố thều thào khuyên con gái hãy li dị chồng kẻo hối không kịp. Tôi có 3 đứa con, hai trai 1 gái, tất cả...