Tuổi 19 giữa lưng chừng cuộc sống…
Những con đường của bản thân đang đi, cứ đi! ĐỪNG đem con đường của mình đã đi rồi bắt mọi người phải bước theo.
Người Việt (một số thôi!) và đa số các bạn trẻ bây giờ có cái thói quen rất lạ: xem MỘT hiểu MƯỜI và cuối cùng là phán như thánh. Và cũng mấy bạn cứ phán như kiểu “phán chuẩn rồi, cấm sai”.
Cứ tưởng mình là thánh à!
Xin thưa, mấy bạn đọc có MỘT thôi, thì đừng có bày ra cái dạng ta đã hiểu hết, hiểu tất cả, hiểu ngọn ngành, hiểu không còn sót cái rể cái gốc nào nữa. Chi vậy? Bạn giỏi à? Bạn thông minh ư? Chưa đâu bạn, chưa tới cái trình mà đọc một câu chuyện chỉ mới đọc mở đầu thôi thì bạn đã biết được kết thúc đâu. Về nhà mà đọc rồi nghiền ngẫm vò nát cuốn sách chắc gì đã hiểu hết được nói gì một câu trong hàng nghìn hàng vạn câu chữ (ngôn tình thì khác rồi). Vậy nên dừng đi, dừng cái kiểu thích phán đó đi, đừng nên vạch não ra cho người đời bình phẩm. Chẳng phải mất đi giá trị chính mình à.
Video đang HOT
Lại nói thêm, có mấy anh, mấy chị “bề trên” cứ hay bảo là chúng em nhỏ, chúng em còn non lắm chúng em chưa biết gì đâu, mấy ANH CHỊ đây biết tất. Vâng, mấy anh chị là nhất rồi. Mấy anh chị nhìn con mèo xong chỉ nó và bảo là: “Đấy! thấy gì không, con chó đó!” và y như rằng chúng em phải quay sang:”Vâng, con đấy là con chó, em mới nghe nó sủa gâu gâu”. Mấy anh chị có kinh nghiệm mà, mấy anh chị trải qua rồi, cái gì cũng biết, phải nghe theo chứ. Nhưng em nói này, đâu phải cái gì con người ta cũng trải qua hết đâu chứ! Anh chị dạy bảo điều đúng, Em nghe. Nhưng ở đâu ra cái kiểu đã sai rồi thì quay lại và nói kiểu như rằng chúng em còn nhỏ chúng em không được cải và có các dạng: tại sao lại như vậy? tại sao lại làm thế? tại sao nói mà không nghe? ngày xưa mấy anh chị còn khó hơn mà có than đâu chứ? tụi em bây giờ thì sướng rồi…..pla…plô…các kiểu. Đừng tưởng mình hơn người ở cái tuổi, mà hãy khẳng định mình hơn nhau ở cái tư duy, cấu tạo não chẳng bao giờ xác định được tuổi tác.
Mỗi một người đều trải qua những câu chuyện khác nhau, môi trường sống khác nhau, va chạm khác nhau và cái cách họ đối xử với vấn đề lại khác nhau. Đừng quy tụ chúng lại và dạy bảo theo cái cách mình muốn. Biết rằng có cái gọi là đi trước, nhưng có giống nhau ư? Cuộc sống của mỗi người, những gì mà người ta đã làm, đã khó khăn bước đi, những cách mà họ đã vận dụng…. thì “những ai đó hơn người” hiểu được và có được cơ hội trải nghiệm bao nhiêu mà ngồi đấy khẳng định mình hơn họ. Những con đường của bản thân đang đi, cứ đi! ĐỪNG đem con đường của mình đã đi rồi bắt mọi người phải bước theo. Và thay vì ngồi đấy mà phán xét hơn người thì đứng lên đi, đi nhanh về cái con đường mà mình đang đi đó, nó còn trải dài lắm đấy, đừng để mình bị thụt lùi vì mãi mê “đánh giá” mà tụt lại tận cùng của phía sau thì mất mặt lắm.
Chẳng phải hơn người đâu để nói, đó chỉ là chách nhìn nhận của một con nhỏ lưng chừng 19 biết về “ lưng chừng cuộc sống”.
Theo Guu
Giữa chúng ta chỉ là lưng chừng hạnh phúc...
Anh cũng biết rồi đấy, tất cả cảm xúc của em không thể nào nói hết được, em đành giấu mình để viết vài dòng chia sẻ, anh đọc được mong anh hãy hiểu cho em vì đã không thể đối mặt với anh để nói hết lòng mình.
Em muốn lắm chứ nhưng chẳng thể nào nói khi gặp anh mọi việc em suy nghĩ để nói cho hết nó lại tan biến đi hết, để rồi cảm xúc chỉ còn là nhớ là thương là muốn được quan tâm là muốn chia sẻ chuyện vui chuyện buồn của em và nghe lại những câu chuyện thật hài hước từ anh.
Em đã từng yêu, anh biết đấy, một người con trai không phải anh. Em đã từng có những tháng ngày rong chơi hạnh phúc, e đã tin vào tình yêu ấy, có những hứa hẹn có những ước mơ mà em tự tay vẽ lấy nó, mà nó lại chẳng có hình bóng của anh, chưa từng có bóng dáng anh xuất hiện trong bức tranh tương lai ấy...chưa từng mang tên anh.
Em nhút nhát với chính mình, với mọi người xung quanh, kể cả anh. Em biết chả ai chịu nổi cái tính tình thất thường của em đâu, dễ cáu hay hờn đôi lúc ủy mị, nhõng nhẽo quá đà làm người khác phải bực mình chưa kể đôi khi trầm mặc, suy tư, trơ cảm xúc với mọi thứ.. anh chưa thể hiểu hết con người của em đâu, anh cũng chỉ mới biết em qua những cuộc nói chuyện phiếm chẳng thể hiểu hết con người em.
Đôi khi em đứng dậy, và thách thức bản thân, ừ bỏ mặc quá khứ cũ rích đó đi làm lại, yêu lại từ đầu, sẽ đáp trả tình cảm với anh rồi lại ngồi thụp xuống mà đau. Rồi mọi chuyện sẽ như thế nào đây, nhưng em đoán nó sẽ chẳng thể được bao lâu, rồi e lại trở về như bây giờ, em chẳng thể đánh cược với bản thân được nữa, chẳng thể yêu thêm một ai và đặc biệt chẳng thể là khổ thêm một người là anh. Vậy nên, anh cứ trách mắng, em cứ bơ và ngoảnh mặt đi, mặc kệ để anh chê cười, em sẽ cứ thế đi đi để chấm dứt tất cả.
Em cần khoảng lặng để ngẫm nghĩ và vun đắp cho cái cuộc đời em nó đi về đâu, tình mới chớm nó chỉ nở rồi sẽ tàn nhanh thôi, chỉ lẳng lặng ngoay đi thôi. Giữa chúng ta bây giờ là lưng chừng hạnh phúc.
Chúng ta không phải là của nhau, không dành cho nhau, không đúng lúc cũng không hợp thời. Nếu anh thương em anh hãy là anh, còn em mãi vẫn là em thôi nhé anh!
Theo Guu
"Đừng yêu tôi vì dễ nhào nặn trở thành con búp bê cho anh nghịch!" Nhà văn Tâm Phan đã trả lời một cách thẳng tưng như thế với một bạn gái về băn khoăn là phụ nữ nên chịu đựng, hy sinh hay sống thật với mình... Trong một trích đoạn hỏi - đáp giữa một bạn gái và nữ nhà văn Tâm Phan có đoạn như sau:"Gửi chị Tâm Phan, đầu thư, em xin trình bày...