Tuổ.i 18 gửi Tuổ.i 20 !
Xin chào, Tôi – cô gái 20 đằm thắm trẻ trung và xinh đẹp. “Tôi” này, khi ở tuổ.i 20 cô phải ghi nhớ trong đầu rằng : Dù cho giông bão kéo đến cuồn cuộn, cuốn hết thảy những thứ vật chất đi, cô vẫn còn gia đình, vẫn còn bạn bè, vẫn còn người để yêu…biết chứ?
Tôi biết, khi cô bước hết 1/3 của quãng đời,chắc là cô sẽ nuối tiếc những tháng ngày rong chơi, cắp sách đến trường, nuối tiếc những tháng ngày vùi đầu vào ngôn tình và đi khắp phố phường khi buồn chán, đúng không ?
Nhưng đừng vội, cô còn cả con đường dài cơ mà ! Còn những ngõ ngách Sài Gòn chưa khám phá, còn những miền đất giấc mơ chưa đặt chân, còn những món ngon chưa được nếm, còn những buồn vui chưa trải nghiệm, còn chút tuổ.i trẻ..chưa đi qua.
Tôi biết, nếu như cô còn đi học,thì có thể cô sẽ học đại học hoặc cao đẳng gì đó rồi. Mà nếu như cô đã tạm ngưng khoảnh khắc làm sinh viên thì chắc giờ cô đang bù đầu với cuộc sống lo toan và những khoản chi tiêu cho bản thân phía trước. Cô có là sinh viên hay là người bươn chải, dù là ai, tôi biết cô vẫn hằng ngày cố gắng phấn đấu cho cuộc sống tốt đẹp hơn. Đừng ngừng nâng cao chất lượng cuộc sống, quan trọng nhất vẫn là đừng bao giờ nản lòng, cô hãy tin và phải tin mình làm được.
Cô thuộc cung Cự Giải, cho nên yếu mềm vô cùng, dễ bị tổn thương và luôn ghi nhớ tổn thương sâu sắc, những khoảnh khắc với niềm đau nó cứ chạy mãi chạy mãi như một thước phim ở trong tim vậy. Nếu như ở tuổ.i 20 và đang có người để yêu, cho dù có chịu bao nhiêu tổn thương, cô hãy cứ yêu đi, vì yêu là không giới hạn, là sự hi sinh không tính toán.Hãy cứ yêu trong khi còn trẻ, để khi làm vợ, làm mẹ tình yêu ấy đủ lớn sẽ hoá thành trách nhiệm và tình thương.
Tôi ơi, cô đừng ngại cho đi lòng nhân ái, đừng ngại rằng người ta sẽ hãm hại hay dùng những thủ đoạn với mình, luôn truyền đạt tình thương với những người khốn khổ, giúp họ bằng cách này hay cách khác. Vẫn phải giữ ” thú vui ” nuôi chó, cho dù người yêu không có nhưng chó là phải có một con, bởi vì những khi cô buồn, chúng sẽ biết cách an ủi cô, chẳng hạn như dụi đầu vào lòng cô chỉ để nói rằng chúng đói, như thế thôi đã đủ ấm áp rồi, phải không ?
Tôi à, cuộc sống không bao giờ là muôn màu cả, cũng chẳng phải con đường bằng phẳng trải đầy hoa đâu, cuộc sống là những chuyến đi, những trải nghiệm thú vị, hãy biết tận hưởng từng trang giấy, viết nên bao uớc mơ và sứ mệnh, hãy sống đúng ở tuổ.i 20 – đầy nhiệt huyết năng động, đừng vùi mình vào những khoản tối, nếu có vấp ngã, phải biết tự mình mà đứng lên, tránh phụ thuộc vào người khác nhiều quá, để rồi sau này phải tự hào với chính bản thân, cô đã hoàn thành đúng cuộc sống của chính mình.
Video đang HOT
Đừng bao giờ phán xét người khác khi chưa biết nguyên do, hãy nhìn sự việc cũng như cuộc sống bằng cặp mắt sáng suốt và tinh anh, đừng đặt chiếc kính cận vào đôi mắt, như thế sẽ không xinh đâu, ví như đã đeo một chiếc kính vào đôi mắt phải biết chọn kính không mờ ảo, vẫn đủ ánh sáng để nhìn đường đi, đeo nhầm kính, đi nhầm đường. Cô chỉ có một cuộc đời để sống, chỉ có duy nhất một lần tuổ.i 20, hãy tận hưởng những gì là tuổ.i trẻ, ưu phiền hay vui sướng, bay nhảy hay đứng yên, miễn sao làm những gì mình thích là được.
Nhớ đấy, cô gái tuổ.i 20, lúc này phải biết chín chắn hơn tôi bây giờ, phải biết suy nghĩ cho mai này, không được lêu lổng rong chơi, tháng ngày này là để trải nghiệm,tích cóp chút kinh nghiệm vào vốn sống nhỏ bé của mình.
Đừng tự ti vì vẫn còn béo, vì béo tròn khoẻ mạnh thì vẫn xinh, nhưng nếu đã mi nhon hơn một chút, phải biết chăm sóc bản thân hơn, thân thể này cha mẹ cho, có hi sinh thì cũng trả cha mẹ, chớ hàn.h h.ạ mình vì những người không đâu.
Nếu như cô vẫn còn hay mít ướt, thì đừng lo, hãy cứ mít ướt với bản thân nhưng đừng yếu đuối để người khác nhìn thấy là được.
” Bản thân buồn để bản thân biết, đừng cho ai biết, họ cười .”
Tôi dành tặng cô những lời này, cốt cũng chỉ muốn cô yêu đời lên, đừng suy nghĩ nông cạn, cuộc đời còn dài, còn những đường đi gập ghềnh chưa bước tới, hãy cố gắng tiến lên mà sống, chớ gục ngã … ” tôi ” ơi !
Thân gửi cô ( 20 tuổ.i ).
Kí tên :
Tôi béo ( 18 tuổ.i )
Theo iblog
Sau l.y hô.n, tôi hạnh phúc khi sống cùng con
Hạnh phúc của tôi bây giờ là hàng ngày chở con đi học sau đó đi làm, tối về mẹ con nói chuyện, cùng nhau học bài và đi dạo mát.
ảnh minh họa
Khi ngồi viết những dòng này lòng tôi đã an nhiên hơn rất nhiều. Bao sân si thù hận dường như biến mất và tôi cảm thấy có lỗi với những ai bản thân từng làm tổn thương họ sâu sắc. Trải qua bao sóng gió, đôi chân này vững vàng hơn sau những tổn thương mà chồng dành cho tôi. Giờ tôi vẫn mỉm cười chấp nhận, thay vì trốn tránh đau khổ tôi bình yên đối diện. Tôi hiểu ra tham sân si không mang lại được gì, chỉ để lại nỗi nặng nề trong lòng của chính mình.
Tôi được ba mẹ nuôi ăn học và tự lập từ rất sớm nên có thể hình thành sự sân si suốt thời gian dài, tôi quen anh khi kết thúc mối tình sinh viên một cách nhẹ nhàng mà không ai hiểu lý do. Anh săn sóc và chiều chuộng làm bản tính ích kỷ trong tôi trượt dài mà không nhận ra được. Chúng tôi lấy nhau trong sự chúc phúc của bạn bè và những người yêu thương. Anh đẹp trai, hào hoa và có việc làm ổn định, tôi nghĩ mình viên mãn và luôn tự hào vì những gì đạt được nên luôn co.i thườn.g người thấp bé hơn mình.
Về chồng tôi, anh rất hào hoa nên có những mối quan hệ ngoài luồng mà tôi không biết được. Bằng trực giác của người phụ nữ tôi hiểu anh có mối quan hệ bên ngoài nhưng vì anh quá khéo léo nên tôi chẳng thể nào tìm ra và cũng sợ tổn thương. Chúng tôi sống với nhau nhưng anh không có tình thương cho vợ vì tôi thất bại trong sự nghiệp, không mang lại điều kiện kinh tế cho anh như trước đây. Tôi thấy trong mắt anh sự khao khát làm giàu nhưng không giúp anh được. Nhà chồng cũng vì thế mà lại càng không thích tôi, chúng tôi ở riêng và có nuôi em gái anh ăn học. Bản tính sân si của tôi tụt giảm vì hiểu không gì hơn hạnh phúc gia đình nhưng nhà chồng thì không nghĩ vậy. Mặc nhiên nghĩ rằng tôi phải cung phụng và hầu hạ, dù làm gì thì tôi cũng sai.
Tôi sinh b.é tra.i, con là tất cả niềm hạnh phúc của tôi từ khi lấy anh. Tôi tập dần quen với việc con ốm thì tự chăm, mình bệnh thì tự lo uống thuố.c, đi làm về có té xe cũng tự ra viện băng bó, anh hỏi thăm tôi sẽ trả lời còn không thì thôi. Vì tôi biết khi mình trông mong, hy vọng, có thể sẽ thất vọng nhiều hơn khi không được đáp lại.
Anh lại càng thấy thoải mái khi tôi như vậy. Sau vài lần cãi nhau anh tát tôi, chử.i bới nhụ.c m.ạ rồi tôi thấy bình thường, hóa thành vô cảm. Một lần đỉnh điểm anh đán.h đuổi tôi ra khỏi nhà và còn lăn.g m.ạ gia đình tôi thì sức chịu đựng không còn nữa. Sự tổn thương, hận thù dâng đến cao trào khi tôi biết anh còn có mối quan hệ với người khác và làm nhiều việc trái lương tâm so với đạo đức nghề nghiệp anh đang làm.
Tôi ôm con rời nhà ngay sau đó, thời gian đầu chuyển ra ngoài còn dày vò đau khổ, hận thù xâm chiếm hết đầu óc. Tôi không còn đủ sức chăm lo cho con, cho chính bản thân mình. Thời gian sau nhìn mình trong gương không còn nhận ra, tôi bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện, suy nghĩ về chồng, về mình và về mọi thứ. Tôi tìm đến kinh Phật, đến những người lớn tuổ.i để chia sẻ học hỏi kinh nghiệm cuộc sống, tập buông bỏ, bớt hận thù, bớt sân si, hiểu nhiều hơn về duyên nợ, đạo lý luân hồi. Tôi nhận ra mình từng sống quá ích kỷ, chỉ biết bản thân và không hề nghĩ đến người khác, chợt thấy không hạnh phúc nào bằng cái tâm mình an nhiên và tâm hồn thư thái.
Hàng ngày chứng kiến sự ra đi của người quen, người lạ dù tuổ.i đời của họ còn rất trẻ, tôi hiểu không ai nắm tay được cả ngày. Và khi chúng ta ra đi về với cát bụi, cái nhận được chính là điều mình đã cho đi. Tôi tâm đắc câu nói "Khi ta nắm tay lại sẽ không có gì, khi mở tay ra tất cả là của ta". Giờ tôi đã sống an nhiên và nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều. Khi nghĩ về anh tôi không còn căm ghét hay hận thù nữa mà cho rằng kiếp này nếu đã được làm vợ chồng của nhau cũng do duyên nợ rồi. Duyên nợ ngắn thì thôi đành chấp nhận. Mọi thứ đều có sự tác động từ hai phía anh hay tôi, trở thành xấu hay tốt cũng do cách cư xử của cả hai người. Tôi luôn mong anh sống tốt để tâm hồn thư thái.
Hạnh phúc của tôi bây giờ là hàng ngày chở con đi học sau đó đi làm, tối về mẹ con nói chuyện, cùng nhau học bài và đi dạo mát. Tôi vẫn kể con nghe về ba của bé, vui mừng vì tâm mình an khi nói những điều không xấu về chồng cũ. Ngày cuối tuần mẹ và con chăm chút cho căn phòng nhỏ, nuôi cá trồng cây, dán tường. Tôi thấy hạnh phúc bình dị, chan hòa. Từ trước tôi nghĩ hạnh phúc là phải giàu có, ngồi xe hơi, ăn tối nhà hàng sang trọng, giờ tôi hiểu nếu tâm không an lòng thì khi ngủ sẽ không sâu, không có nụ cười sảng khoái nhất.
Nói chuyện với sư thầy, thầy mừng vì tôi đã nhận ra được nhiều điều, tôi hy vọng nếu sau này có cơ hội gặp lại những người tôi từng làm tổn thương thì vẫn muốn cúi đầu xin lỗi. Chồng cũ sau này có gặp anh tôi vẫn cười và chúc anh hạnh phúc. Tôi hiểu hạnh phúc là những điều giản dị lắm, bản thân bình yên đón nhận những gì đang đến. Chuyện gì đến nhất định nó sẽ đến, còn hiện tại cố gắng sống tốt để không hối hận về sau. Khi bước qua giông bão, lòng rồi sẽ bình an. Cảm ơn mọi người đã đọc chia sẻ của tôi.
Theo VNE
Hãy cứ an nhiên vượt qua mọi nỗi buồn, em nhé! Tâm an thì mọi chuyện đều an, yên hay phiền đều từ tâm mà ra, quá khứ chỉ để ngắm nhìn còn hiện tại và tương lai mới là để sống và ước mơ. Hãy cứ an nhiên nhé cô gái của tôi! Mỗi người trong chúng ta, hẳn ai cũng trải qua những giai đoạn khó khăn sau một thời gian ngọt...