Từng yêu say đắm rồi sao anh còn buông tay?
Anh giống như người cứu vớt em từ sự tột cùng của nỗi cô đơn, rồi sau đó lại đột ngột buông tay khi em đang hạnh phúc nhất.
ảnh minh họa
Có một vài người mãi mãi ghi dấu ấn trong cuộc đời bạn,dù cho bạn tin rằng mình đã hoàn toàn quên. Bạn đã thấy mình quên đi giọng nói, quên đi nụ cười hay thậm chí quên cả khuôn mặt của người đó, thế nhưng một lần vô tình chạm mặt, bạn mới phát hiện mọi cảm giác trong tim mình vẫn không hề thay đổi, bất chợt nhận ra mình chưa bao giờ quên, chỉ là mình đã học được cách chấp nhận.
Rất nhiều lần nghĩ lại, em vẫn không ngờ tình cảm 4 năm của chúng ta lại kết thúc chóng vánh đến vậy. Xin lỗi anh vì đã làm anh chán ghét em đến thế, vậy mà em vẫn vô tư không nhận ra, cứ tự ảo tưởng cả đời này anh sẽ mãi mãi yêu em. Nếu biết được tình cảm của anh không còn dành cho em, em đã sớm buông tay chứ không cố chấp bắt anh phải đấu tranh với gia đình vì tình yêu của chúng ta.
Em đã đau tưởng chừng đến không thể chịu đựng nhưng em không hối hận về bản thân mình. Xin lỗi anh vì em không thể thay đổi, không thể biến thành con người khác, trở thành một nửa hoàn hảo như anh mong muốn. Em có vô số tật xấu. Em bướng bỉnh, cố chấp, không bao giờ nói thật những suy nghĩ trong lòng mình nhưng em luôn yêu anh bằng tất cả những gì em có. Em ham chơi, thích làm theo sở thích nhưng em tự chủ, không sống dựa vào người khác. Đôi lúc em vô tâm trong lời nói nhưng luôn hết mực quan tâm anh bằng hành động. Có lẽ những điều đó với anh là chưa đủ. Em luôn tự hỏi: mình làm chưa tốt hay anh yêu em chưa đủ nhiều nên luôn chỉ nhìn thấy những thói xấu mà không nhận ra được bất kỳ điểm tốt nào nơi em???
Em vẫn nhớ như in lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Em là đứa mới ngày đầu đi làm, nhìn thấy anh ở công ty, không hiểu sao em đã thấy… rất chướng mắt. Sự đời luôn là vậy, “Ghét của nào trời trao của đó”, anh và em đã yêu nhau lúc nào không hay.
Video đang HOT
Gia đình em không chấp nhận anh chỉ vì sự khác biệt vùng miền, khác biệt về gia cảnh. Anh không buông tay cũng không đấu tranh. Anh muốn một mình em phải giải quyết mọi mâu thuẫn. Phải chăng anh đã tạo áp lực quá lớn cho em. Xin lỗi anh vì điều duy nhất em có thể làm là lén lút yêu anh.
Anh nghĩ đó là thiệt thòi của anh vậy chẳng lẽ đó không phải là mất mát của em? Là phận con gái, không làm gì sai mà đến tình yêu cũng không được công khai. Cái sai của em có chăng chỉ là đã yêu một chàng trai tỉnh lẻ mà sĩ diện cao hơn tất cả. Cái sai của em là quyết định đi du học với một niềm tin kiên định anh sẽ mãi đợi chờ em. Ở nơi cách xa anh gần nửa vòng trái đất, em vẫn một lòng hướng về anh nhưng có biết đâu anh đã thay lòng.
Em từ chối tất cả cơ hội đến với mình để về bên anh thì sau câu nói: “Anh xin lỗi”. Anh đã ra đi như thể chưa từng có cuộc tình nào gắn kết hai đứa mình. Hơn 4 năm yêu nhau bỗng chốc trở thành làn khói lãng đãng rơi vào trong không gian. Anh từ bỏ vì không vượt qua được rào cản, những toan tính của đời thường. Anh cần một cuộc sống bình yên và an nhàn mà em không có được. Vậy là mình chia tay…
Em không có cớ gì để níu giữ anh thêm nữa. Em không ngờ mình trở thành gánh nặng của anh đến vậy. Có những chuyện tưởng chừng hời hợt, những say mê tưởng chừng ngắn ngủi nhưng lại đeo mang suốt cả cuộc đời, huống chi tình yêu 4 năm. Nhưng anh yên tâm nhé, giờ em đã có thể tạo cho chính mình một chiếc mặt nạ che giấu cảm xúc bản thân, để mọi người thấy em ổn. Em đang tập cho mình cách nuốt ngược nước mắt vào trong, bởi em tin rằng mình đã lớn, em chịu trách nhiệm với cuộc sống và những suy nghĩ của mình, không được phép buồn bã, ủ rũ quá nhiều, vì có thể điều ấy sẽ gây phiền hà cho người khác.
Lỗi của anh không phải là bỏ em mà là đã yêu em quá nhiều rồi mới từ bỏ. Nếu có ngày anh hèn nhát đầu hàng trước những khó khăn thì trước kia anh đừng yêu em nhiều tới vậy. Hãy vô tâm, hãy ích kỉ để ngày hôm nay em có thể đón nhận sự ra đi của anh nhẹ nhàng hơn. Nhưng anh lại yêu thương, trân trọng em quá nhiều. Anh giống như người cứu vớt em từ sự tột cùng của nỗi cô đơn rồi sau đó lại đột ngột buông tay khi em đang hạnh phúc nhất.
Ngày chia tay, em không khóc, không giận hờn hay oán trách nhưng em không còn là mình nữa. Tình yêu lớn lao mà em trao tặng cho anh đâu còn được vẹn nguyên? Niềm tin dành cho anh đâu có đong đầy? Tương lai của hai đứa mình cũng đã quá xa xôi… Dù anh muốn em đối diện với nỗi đau này dũng cảm tới đâu thì sự thật là nó làm em đau đớn.
Là con gái, thật khó để nói ra rằng mình khổ tâm thế nào khi bị người yêu bỏ. Nhưng em dám thừa nhận điều đó vì nó là sự thật. Những ngày tới, em sẽ sống không có anh như những năm tháng trước đây nhưng với một trái tim đầy thương tổn mà anh để lại. Giờ em chỉ còn đành nghĩ, dù sao chúng ta đã từng cùng nhau bước chung một khoảng thời gian khá dài, đó mãi là một kỷ niệm em sẽ luôn luôn trân trọng. Xin lỗi anh và yêu anh.
Theo VNE
Tôi yêu say đắm người đàn ông có vợ và con
Tôi nhớ anh lắm, nhớ đến phát điên, chỉ muốn gặp anh và òa khóc.
Cách đây 8 hay 9 tháng gì đó, lần đầu tiên tôi gặp anh trên chuyến xe bus của ca đêm. Mặc dù chúng tôi ở cùng khu nhà trọ hơn nửa năm rồi nhưng đó mới là lần đầu tiên gặp anh (tôi nhớ là như vậy). Ấn tượng ban đầu là 1 anh chàng với vẻ mặt lạnh như tiền và mùi nước hoa không lẫn vào đâu được.
Tôi là 1 đứa trầm tính, ít nói, chỉ biết nhìn mà không bao giờ nói chuyện, chỉ nhìn từ xa để quan sát con người lạ lùng đó cho đến khi anh vô tình thấy nick của tôi trên mạng. Vì là hàng xóm mà, cũng có đôi lần cười chào nên chắc anh nhớ được. Rồi chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau. Hai đứa cũng khá hợp, nói rất nhiều chuyện. Lâu lắm rồi tôi mới vui như vậy. Thấy tay anh đeo nhẫn cưới, tôi thầm nghĩ rằng anh chàng này chắc có vợ rồi. Tôi tự nhủ: "Vậy cố gắng chỉ làm bạn thôi nhé". Cũng vô tình, tôi thấy nick anh trên facebook. Hay thật! Nickname là seven seven, avatar là hình chiếc xe exciter, thế mà tôi vẫn nhận ra, đơn giản vì đó là xe của anh mà, tôi phải nhớ chứ. Rồi facebook trở thành cầu nối của chúng tôi.
Tiếp xúc nhiều rồi sẽ hiểu nhau, đơn giản là vậy. Tôi biết anh có rất nhiều chuyện chưa bao giờ kể, và anh rất hay buồn. Những lúc anh buồn, tôi chỉ muốn được ở cạnh anh chia sẻ mọi thứ, để anh có thể khóc nếu anh muốn. Những chuyện dù nhỏ nhặt nhất về anh tôi vẫn nhớ, những chuyện anh kể tôi vẫn không quên. Tôi còn hay lo lắng lúc anh đau ốm hay nói chuyện lúc anh buồn, vui... Tôi về đây làm việc hơn 1 năm mà chẳng có được 1 người bạn nào ngoài bộ phận, trừ anh.
Sau nhiều lần nói chuyện, anh nói anh chưa có vợ, còn chiếc nhẫn anh đeo hình như là từ một mối tình nào đó mà anh chưa quên được. Chẳng sao cả, ai cũng có những khoảng riêng trong tim dành cho người nào đó mà mình đã từng rất yêu. Tôi cũng vậy nên tôi cho đó là chuyện bình thường và chưa bao giờ tôi hỏi về những chuyện riêng tư đó, chỉ nghĩ là đến 1 lúc nào đó rồi anh sẽ kể cho tôi nghe.
Rồi chẳng biết tôi đã yêu anh từ lúc nào. Dần dần, tôi có thói quen đi làm về là nhìn vào chỗ để xe hay nhìn vào phòng anh để đoán xem anh có ở nhà hay không, có ai tới chơi hay không... Nhiều lúc, thấy có cô gái nào đó ở trong phòng là suốt ngày hôm đó tôi chỉ suy nghĩ xem đó là ai, nếu có vô tình gặp anh thì 1 nụ cười xã giao cũng không làm được, bởi vì ghen, mà lúc đó lại quên mất rằng tôi đâu có cái quyền đó chứ. Thật nực cười.
Tôi yêu anh đến nỗi ngày đầu năm đi chùa cầu an, tôi cũng chỉ cầu cho anh. Trời đất, tôi đã quên ba mẹ, gia đình và cả bản thân tôi rồi, tôi bất hiếu và điên quá. Rồi cái ngày đó cũng đến: "Chắc có tình cảm với R. rồi phải không?","Yêu nhau nhé!", "Thử nhé!". Rồi thì thử, thử yêu nhau, không lãng mạn, không nồng cháy nhưng vẫn cảm nhận được yêu thương. Đơn giản chỉ là yêu, vậy thôi.
Tình yêu có lúc này lúc khác, nhưng 2 con người lạnh lùng yêu nhau đúng là quá khó. Đôi khi chẳng hề liên lạc, chẳng nói những lời yêu hay lời ngọt ngào, chẳng hứa hẹn, chẳng biểu lộ tình cảm, chẳng muốn làm nũng hay là ghen, chỉ muốn nghe, nhìn, hiểu và cảm nhận. Có những lúc, tôi muốn buông nhưng rồi thầm nghĩ: "Mình đã cố gắng hết sức chưa?". Ừ rồi thì quan tâm anh nhiều hơn, cố gắng để anh thấy tình yêu tôi dành cho anh nhiều như thế nào, dù đôi khi cảm thấy bất lực vì cố gắng mà chẳng có kết quả, nhưng tôi vẫn tiếp tục. Rồi tôi cũng nhận ra những thay đổi nhỏ trong tình cảm của anh dành cho tôi, tôi vui lắm!
Rồi chuyện không mong muốn cũng xảy đến. Buổi sáng vẫn vui vẻ, anh chia sẻ về đứa cháu trai nhà anh, nói chuyện vu vơ. Tôi vui lắm, nghĩ rằng hôm nay trời đẹp thật. Rồi tôi đến công ty, rồi nghe những chuyện không hề mong muốn: anh đã có vợ, có 1 đứa con 2 tuổi, là 1 kẻ lăng nhăng... Sao chứ, ai mà bịa chuyện ác thế? Những chuyện đó sao tôi lại không biết được? Tôi cố gắng suy nghĩ liệu có nên hỏi anh hay không, phải làm sao chứ?
Suốt buổi chiều, nước mắt tôi cứ chảy, chỉ mong đó không phải sự thật. Rồi tôi cũng hỏi anh xem đứa nhỏ trên desktop là ai. "Con", câu trả lời ngay sau đó 1 cách dứt khoát. Tôi biết làm sao đây? Đúng là anh có 1 đứa con mà anh chưa hề được gặp mặt một lần. Sao anh đáng thương vậy? Biết mình có con mà không được gặp mặt. Tôi thấy thương anh, rồi thương cả mình khi gặp phải tình huống này. Nhưng anh chỉ muốn tìm ra ai đã nói với tôi mà không hề nghĩ tôi đang thế nào. Anh chẳng biết là tôi đau như thế nào. Lúc này, tôi chỉ cần 1 câu: "Xin lỗi vì R đã không nói cho H biết", chỉ cần như vậy thôi, tôi sẽ không thấy đau nữa. Anh nói anh thương tôi nhưng anh chẳng hiểu cho cái tình huống mà tôi đang gặp phải.
Một đêm, tôi chẳng thể nào ngủ được chỉ vì sợ anh đang say rồi lỡ anh đi đập phá gì đó bị thương, tôi lo cho anh còn hơn lo cho vết thương trong lòng mình, chỉ hi vọng ngày mai lúc anh tỉnh táo 2 đứa có thể nói chuyện rõ ràng. Ừ thì câu chuyện rõ ràng lắm! Anh lạnh lùng như chẳng có chuyện gì xảy ra, hay anh mới lấy trái tim anh gửi trong tủ lạnh để nói chuyện với tôi. Anh lạnh lùng, vô cảm, không hề quan tâm tới tình cảm của tôi dành cho anh, bảo tôi muốn nghe ai thì nghe, lại tùy tôi quyết định. Tôi sẽ quyết định, nhưng tôi chỉ muốn biết rõ anh có yêu tôi hay không, chỉ cần nghe câu trả lời rồi tôi sẽ cho anh biết quyết định của mình. Vậy mà anh không có câu trả lời nào cả, chỉ trốn tránh. Anh sợ níu kéo tôi hay sợ tôi thất vọng vì anh không hề yêu tôi?
Rồi tôi cũng quyết định không làm phiền anh nữa. Nhưng giờ tôi lại hối hận. Tôi nhớ anh lắm, nhớ đến phát điên, chỉ muốn gặp anh và òa khóc, chỉ muốn gặp anh. Bây giờ anh đang làm gì vậy? Liệu anh có đang suy nghĩ về tôi không? Tôi đang đau lắm, nỗi đau này tôi không vượt qua được. Có thể 1 tháng, nửa năm, 2 năm hay 3 năm gì đó rồi sẽ quên được, nhưng lúc này đây tôi không quên được. Anh có hiểu tôi không? Anh có từng khi nào yêu tôi không? Anh có muốn níu kéo tôi không? Hàng vạn câu hỏi nhưng tôi chỉ cần 1 câu trả lời: "R cần H, R yêu H" là tôi sẽ vượt qua được.
Theo VNE
Bỏ lỡ cuộc yêu Đang say đắm, ngây ngất trong cơn yêu đương cuồng nhiệt, bất chợt cô thảng thốt đẩy anh ra... Chúng mình đã xa nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Chính cô cũng không nhớ rõ lần cuối cùng cô được yêu thương là khi nào? Đứng dậy sau một tình yêu và niềm tin tan vỡ, cô mang theo vết thương rất sâu...