Từng suy sụp vì bị bồ nhí của chồng ghen ngược, cuối cùng vợ trẻ đã có cách xử lý khiến ai cũng thán phục
Trước khi ly hôn, tôi đã tìm đến nhà cô bồ nhí của chồng và nói rằng: “Cháu chấp nhận nhường chồng cháu cho con gái bác. Nhưng tiện đây cháu cũng nói luôn về cách chia tài sản chung mà 2 vợ chồng đã thống nhất.”
Năm 23 tuổi, tôi lên xe hoa về nhà chồng, đối tượng là một người bạn cùng quê và học cùng thời cấp 3 với tôi. Chúng tôi yêu nhau và đến với nhau bằng tình cảm chân thành nhưng lại vấp phải sự phản đối không nhỏ đến từ bố mẹ anh.
Lý do đến từ sự chênh lệch về hoàn cảnh cũng như kinh tế của gia đình 2 bên. Trong khi bố mẹ là dân kinh doanh còn bố mẹ tôi chỉ là nông dân bình thường. Không ngăn cản được con trai nên họ đành phải chấp nhận chuyện cưới xin nhưng ông bà coi thường và khinh ghét ra mặt từ ngày đầu tiên tôi về làm dâu.
Có lẽ là không nói quá khi bà chính là mẹ chồng quá quắt nhất mà tôi từng biết. Vì chính chồng tôi cũng không chịu nổi mẹ mình nên chỉ một thời gian ngắn sau, vợ chồng tôi khăn gói lên thành phố lập nghiệp. Nhờ tu chí làm ăn lại nhanh nhạy nên 10 năm sau, chúng tôi đã có kinh tế khá ổn định, có nhà ở thành phố và mua được xe ô tô.
Sau khi không còn phải lo lắng chuyện tiền bạc nữa, tôi để chồng phụ trách việc kinh doanh còn mình thì xin đi làm một việc hành chính nhỏ. Cuộc sống kinh tế dư giả, chồng giỏi, con ngoan, tôi cứ ngỡ như thế là hạnh phúc viên mãn rồi. Nhưng không, tôi phát hiện chồng có bồ bên ngoài. Đó là một nhân viên dưới quyền chồng tôi.
(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Khi biết chuyện, tôi ghen tuông, giận dỗi, thậm chí còn đánh ghen. Ban đầu chồng tôi còn tỏ ra hối hận và xin tha thứ nhưng sau đó thì anh mặc kệ. Vì vậy mà cô gái kia lại càng được nước, xưng hô vợ – chồng với chồng tôi. Mỗi khi chồng tôi về nhà là cô ta lại gửi hình ảnh ân ái của 2 người cho tôi.
Suốt 1 năm trời, tôi sống trong đau khổ và tìm cách hành bản thân để dọa dẫm chồng. Cứ như thế, tôi gần như biến thành con người khác, già nua, xấu xí, mệt mỏi. Tuy nhiên tôi vẫn không đủ can đảm để bỏ chồng. Ai cũng bảo tôi ly hôn đi nhưng vì thương con nên tôi không đồng ý.
Tuy nhiên, một ngày về thăm trường cũ, tôi chợt nhận ra tất cả những tình cảm dành cho chồng với tôi bây giờ chỉ còn là kỷ niệm chứ chẳng phải là tình yêu nữa. Vì vậy tôi về nhà và đưa tờ đơn ly hôn cho chồng ký vào. Tôi sẽ giải thoát cho anh tự do đến với người phụ nữ kia.
Nhưng tôi có một điều kiện cho anh lúc đó là, đến ngày sinh nhật tôi, anh sẽ phải làm tròn trách nhiệm của một người chồng tốt nhất trên đời. Cụ thể, anh phải tặng tôi một bó hoa hồng đỏ thắm và tổ chức cho tôi một bữa tiệc lãng mạn trước mặt các con.
(Ảnh minh họa)
Sau khi bữa tiệc tổ chức, tôi tìm đến nhà và nói rằng với bố mẹ cô gái đó rằng: “Cháu chấp nhận nhường chồng cháu cho con gái bác. Nhưng tiện đây cháu cũng nói luôn về cách chia tài sản chung mà 2 vợ chồng đã thống nhất trước khi ly hôn.
Cụ thể cháu và chồng cháu đã quyết định chia tài sản chung làm bốn phần: 1 cho cháu, 1 cho chồng cháu và 2 phần cho 2 con trai. Nhưng hiện tại cháu đang nuôi cả 2 con nên tạm thời sẽ quản lý tài sản của các con. Ngoài ra mỗi tháng chồng cháu sẽ có trách nhiệm chu cấp tiền nuôi con, hàng tuần sẽ đến đón con đi chơi và hàng năm sẽ đưa con đi du lịch ít nhất 1 lần.”
Nghe đến đây, bố mẹ cô gái kia bất ngờ xin lỗi tôi. Họ đảm bảo sẽ thuyết phục con gái không qua lại với chồng tôi và làm phiền gia đình tôi nữa. Về phần chồng tôi, mấy hôm sau anh quỳ xuống xin lỗi tôi và mong tôi và con sẽ cho cơ hội sửa sai.
Không còn tình thì cũng còn nghĩa nên tôi đồng ý mong muốn của chồng, nhưng cũng từ đó tôi sống cho mình nhiều hơn, tự chăm sóc bản thân nhiều hơn. Tôi nhận ra rằng mình đã bỏ bê bản thân quá lâu, hy sinh bản thân quá lâu nên chồng tôi mới có thể chà đạp lên tình cảm của tôi như vậy.
Theo tintuconline.com.vn
Tưởng cưới được hiền thê, không ngờ đến khi mẹ tôi đổ bệnh cô ta lại nhẫn tâm làm việc này khiến tôi chỉ muốn ly dị ngay lập tức
Là vợ chồng bao nhiêu năm nay, nhưng khi tôi nghe vợ buông những lời ấy với mẹ đẻ của mình, tôi vừa đau lòng vì giận bản thân, hóa ra tôi là đứa con bất hiếu như thế sao.
Tôi là đứa con trai một trong gia đình nông thôn. Dù gia cảnh không khá giả nhưng bố mẹ luôn yêu thương tôi vô điều kiện. Năm tôi học lớp 9, gia đình tôi phải đối mặt với sự mất mát to lớn vì bố tôi bất ngờ bị ung thư giai đoạn cuối và qua đời sau 2 tuần. Lúc đó, chỉ có mình bố là trụ cột gia đình, mẹ tôi ở nhà làm nội trợ nên khi ông ra đi hai mẹ con tôi như mất phương hướng. Tôi nói với mẹ hay con bỏ học để đi làm kiếm tiền nuôi mẹ nhưng mẹ nhất quyết ngăn cản. Cuối cùng, bà đành phải một mình ra chợ bán rau bươn chãi, nuôi tôi ăn học. Tôi nhớ mãi câu nói này của mẹ: "Mẹ sẽ không để con thua kém bạn bè, chữ nghĩa sẽ giúp con xóa nghèo, mẹ hy sinh bao nhiêu cũng không sao, quan trọng là con thành tài". Thấy mẹ cực khổ, tôi tự nhủ sẽ cố gắng nên người, thay bố chăm sóc cho mẹ suốt quãng đời còn lại.
Thời gian trôi đi, tôi đã trưởng thành và đậu vào trường Đại học ở thành phố. Tôi có ngỏ ý muốn mẹ lên thành phố sống cùng, tôi vừa làm vừa học kiếm thêm tiền, hai mẹ con sống nương tựa qua ngày cũng được, chỉ cần không phải chia xa thì cực khổ mấy tôi cũng chấp nhận. Mẹ nói rằng, con trai phải có chí lớn, không nên dựa dẫm mẹ với lại mẹ không quen cuộc sống ở thành phố nên bảo tôi cứ làm cứ học, khi nào rảnh rỗi về thăm mẹ là mẹ đã hạnh phúc rồi. Tôi cứ thế mà học xong Đai học rồi đi làm, cuối cùng tôi cũng quen được với một cô gái và kết hôn với cô ấy. Ban đầu tôi có chút tự ti về bản thân mình vì cô là con nhà khá giả, nhưng tính cách hiền lành của cô ấy đã giúp tôi trút bỏ gánh nặng đó và chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân. Thời điểm đó, tôi cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời khi cưới được người vợ tốt người tốt nết như thế.
Thời gian đầu cưới nhau, vợ tôi hay chủ động nhắc tôi về thăm mẹ vì mẹ ở nhà một mình nên mình phải dành thời gian nhiều hơn. Lúc đó, vợ trong mắt tôi như một nàng tiên. Mỗi lần về thăm mẹ, vợ đều mua quà cho bà và họ rất hòa thuận với nhau. Không lâu sau, vợ tôi mang thai, lúc này mẹ nói rằng mẹ muốn lên thành phố ở với chúng tôi, một phần muốn chăm sóc con dâu, một phần muốn gần vợ chồng chúng tôi. Tôi rất vui, vì sau bao năm mẹ cũng chịu thay đổi ý định. Nhưng đột nhiên vợ tôi lại không đồng ý. Cô ấy nói rằng sợ cách sống của mẹ không phù hợp, gây ảnh hưởng đến sự dưỡng thai của cô, hơn nữa lỡ mâu thuẫn thì sẽ gây nhiều phiền phức. Tôi nghe thấy thế cũng xuôi tai, cũng cố gắng nói khéo để mẹ và vợ thoải mái hơn.
Hai tháng sau, tôi nghe tin sức khỏe mẹ yếu dần và không thể tự chăm sóc bản thân mình. Cuối cùng tôi không còn cách nào khác nên quyết định đưa mẹ lên thành phố ở, bất chấp sự phản đối của vợ. Lúc này, tôi đã ngồi lại nói chuyện với vợ và hy vọng cô sẽ hiểu, mẹ già sức yếu cũng là người sinh ra tôi, nên tôi không thể bất hiếu mà để bà sống cô độc như thế. Nhưng đến một ngày nọ, khi tôi đi làm về lại không thấy mẹ đâu. Tôi hỏi vợ, vợ bảo rằng mẹ khăng khăng đòi về quê vì ở đây mẹ thấy khó chịu quá. Ban đầu tôi nghe cũng tin rằng có lẽ mẹ thật sự không thoải mái thật. Nhưng sau đó tôi quyết định quay về quê để tìm hiểu vấn đề.
Vừa về đến nhà mẹ ôm tôi và khóc nức nở nhưng mẹ vẫn không nói gì. Tôi hỏi mẹ tại sao lại về quê, mẹ còn không thể tự chăm sóc bản thân mình mà. Mẹ tiếp tục giữ im lặng và nói rằng tôi quay về nhà đi, mẹ muốn được nghỉ ngơi. Thấy sự việc có vấn đề, tôi quyết định hỏi vợ cho ra lẽ. Không ngờ vừa hỏi đến, vợ tôi đã giận dữ: "Đúng đó, là em đuổi mẹ về đó. Mẹ không sinh ra em, không nuôi em, lại còn không thể giúp em làm việc gì. Ngôi nhà này là nhà bố mẹ cho em, từ đầu em đã nói với anh rằng không thể sống chung rồi, sao lại cứ cố chấp như vậy". Nghe những lời này từ người vợ mà tôi hết mực yêu thương, tôi như hoàn toàn suy sụp. Tôi nổi điên: "Bà ấy không liên quan đến em nhưng bà ấy mà mẹ anh, người sinh ra anh - chồng của em này. Anh không ngờ em lại xử sự như thế. Chúng ta ly hôn đi". Nói thật tôi rất yêu cô ấy, tôi không muốn ly hôn nhưng không thể chấp nhận được sự thật này. Mọi người bảo tôi phải làm gì đây?
Theo afamily.vn
Tôi sợ mất bạn gái vì gánh nặng tài chính của gia đình em Nhà em nợ 200 triệu, có người thích em đã trả hộ số tiền đó. Giờ em muốn chia tay để khỏi áy náy với cả tôi và người đó. Hình ảnh minh họa Tôi 27 tuổi, mới nghỉ làm, đang tìm công việc phù hợp. Tôi yêu em được chừng 6 tháng, bản thân không đẹp trai, chỉ ưa nhìn thôi. Tôi...