Từng làm gái, liệu tôi có tìm được hạnh phúc?
Bạn bè bảo tôi quen anh, anh biết quá khứ tôi từng làm gái như thế, chắc gì đã muốn cưới, có khi lại còn bị xem thường.
Tôi sinh ra trong gia đình có hai chị em, chị gái yếu đuối và nhỏ người, tôi lại mạnh mẽ. Cha mẹ cũng là người lo làm ăn nhưng cuộc đời không như ý muốn. Lúc tôi đang học lớp 4 phải nghỉ học theo cha mẹ lên vùng xa lập nghiệp, chị được ở với ngoại, học tới lớp 12.
Mấy năm theo gia đình lập nghiệp nghèo khổ lắm, tôi phải làm những công việc nặng, nhiều khi vác 30 kg đi bộ mấy cây số đất đồi. Có đợt mưa bão cả tháng không có gạo ăn, phải ăn củ mì. Tối đến nghe tiếng thú rừng kêu thật sợ hãi, có cả heo rừng xuống tới nhà tôi. Mấy năm đó cực khổ là vậy mà giá cà phê xuống thấp quá, tiền phân bón với thuốc dưỡng cây tốn kém nên chả ăn thua. Năm đó cha bị bệnh không có tiền đi viện, mẹ bỏ đất về quê mượn tiền lo cha đi viện, tôi cũng theo về.
Liệu tôi có còn tìm được hạnh phúc? Ảnh minh họa.
Hồi đó tôi 16 tuổi, thấy nhà khổ quá tôi mới đi làm cho dì, mỗi tháng được nhận 200 nghìn đồng, việc gì trong nhà dì cũng đến tay tôi. Tôi thật thà, dại khờ nên ngày nào cũng bị dì la mắng, lại không dám nói sợ mẹ buồn. Làm cho dì 2 năm, tôi đi Sài Gòn làm công nhân lương 800 nghìn đồng. Cuộc sống vất vả túng thiếu cứ thế trôi đi.
Năm 24 tuổi, mẹ thấy tôi từ nhỏ tới lớn khổ nhiều quá nên cho học một nghề để sau này đỡ khổ. Năm đó chị gái cũng lấy chồng, vợ chồng đều làm công nhân nhưng hạnh phúc. Tôi về quê học nghề tóc, có đứa bạn học chung làm mai anh họ nó cho tôi. Từ đó tôi với anh thường xuyên gặp gỡ, tôi cũng có tình cảm. Vì nhìn nhầm người nên tôi đã bị anh lấy mất đời con gái. Rồi lại phát hiện anh có quá nhiều tật xấu, tứ đổ tường cái gì cũng có. Nghe lời mấy người bạn khuyên nhủ, tôi chia tay anh.
Cuộc đời tôi sang một trang mới, tôi thấy chán đàn ông lắm, lại nghĩ chẳng còn gì để mất, giờ chỉ muốn có tiền để đỡ khổ, tôi xin làm ở một tiệm gội đầu nam. Do không biết đường đi nên ngày nào cũng lạc, làm được mấy tháng có đứa bạn rủ tôi đi chỗ khác. Từ đó tôi làm một công việc mạt hạng nhất xã hội nhưng bù lại thu nhập rất cao. Những người khách tôi biết họ là những người thành đạt giàu có, có chức quyền, địa vị xã hội.
Video đang HOT
Tôi không đẹp sắc sảo nhưng dễ thương, làm công việc không tốt nhưng cũng có mấy người thương, còn lòng tin tôi không hề có. Rồi tôi gặp anh, một Việt kiều cũng là khách hàng của tôi. Với anh, tôi lại có niềm tin. Anh lớn hơn tôi 30 tuổi, vợ mất cách đây mấy năm, con cái thành đạt hết rồi. Anh nói sống ở nước ngoài nên tư tưởng thoáng, không quan trọng việc tôi đang làm.
Tôi làm khoảng 9 tháng, Tết anh về nước thì chúng tôi chính thức quen nhau. Anh không cho tôi làm công việc đó nữa, giúp cho tôi một số vốn để về quê làm ăn, mở một cửa tiệm khoảng 300 triệu đồng. Tôi không có kinh nghiệm nên việc làm không được tốt, không bằng người ta. Tôi muốn anh vui nên hứa không liên lạc với bạn trên Sài Gòn nữa.
Anh là người tốt, thương tôi thật lòng, tôi cũng vậy. Ở quê cũng có vài người thích tôi, chẳng hiểu họ thích ở điểm gì nhưng vì tính tôi không muốn lăng nhăng nên cũng chẳng quan tâm để ý qua lại với họ. Quê không ai biết tôi từng làm nghề đó. Lúc tiệm vắng, buồn quá tôi có điện thoại với mấy bạn trên Sài Gòn nói chuyện kinh doanh khó khăn, họ khuyên tôi trẻ đẹp đi làm kiếm số vốn rồi nghỉ lấy ai không biết mình từng làm nghề đó mới hạnh phúc. Bạn bè bảo tôi quen anh, anh biết quá khứ tôi từng làm gái như thế, chắc gì đã muốn cưới, có khi lại còn bị xem thường.
Giờ tôi không biết phải làm sao dù biết anh cũng thương và lo cho tôi lắm. Hiện tại ngoài cái tiệm ra tôi cũng còn một số vốn. Hãy cho tôi lời khuyên, xin cảm ơn.
Theo VNE
Vợ cho tôi tiền đi 'chơi gái'
Chúng tôi lấy nhau vì tình yêu. Mọi thứ tốt đẹp, tình cảm mặn nồng, hai gia đình đồng ý tán thành chuyện chúng tôi ngay từ khi dẫn nhau về ra mắt. Nhưng...
Cuộc sống vợ chồng không màu hồng như tôi nghĩ...
Ban đầu, nói chung, bố mẹ hai bên không phản ứng gì, tất cả đều yêu thương chiều chuộng tôi.
Tôi cũng yêu thương, lo lắng cho vợ rất nhiều. Khi yêu nhau thì tôi chiều chuộng, còn khi về làm vợ chồng, tôi vẫn không hết lãng mạn, lúc nào cũng chiều theo sở thích của vợ.
Vợ tôi là một người rất tốt, hiền lành, ngoan ngoãn. Thú thực là tôi rất mê cô ấy, mê ngay từ cái nhìn đầu, tiên, mê cả ánh mắt, nụ cười và đặc biệt là lối ứng xử của vợ. Là một người học cao nên vợ lúc nào cũng rất điềm tĩnh trong mọi vấn đề. Có nhiều lần tôi nóng giận, vợ từ từ phân bua và biến tôi thành một kẻ thua cuộc tâm đầu ý hợp. Nói chung, tôi không thể không dành những lời có cánh cho vợ.
Hai đứa yêu thương nhau như vậy, lấy nhau về cố gắng đi làm kiếm tiền để không phụ lòng bố mẹ mình. Nói chung, hai vợ chồng tu chí, tính chuyện làm ăn, nhưng thời gian đó, chẳng may vợ lại mang bầu. Nói là chẳng may vì chúng tôi chưa tính chuyện sinh con, đang còn muốn từ từ để xây dựng gia đình, để lo kinh tế. Nhưng trót rồi nên chúng tôi cũng giữ lại để sinh. Và chúng tôi sinh ra một đứa con gái kháu khỉnh, nhìn rất đáng yêu.
Lâu dần, tôi lao vào công việc và đôi khi quên bẵng việc mình có gia đình. (Ảnh minh họa)
Thời gian đó, tôi lao vào làm việc nhiều gấp mấy lần trước với suy nghĩ, cố gắng kiếm thật nhiều tiền cho vợ con đỡ khổ. Tiền bạc tôi đưa hết cho vợ, hàng tháng lương cũng đưa cho vợ để cô ấy tiện chi tiêu. Tôi chỉ giữ lại một chút ít tiêu pha, nhậu nhẹt với anh em mà thôi.
Lâu dần, tôi lao vào công việc và đôi khi quên bẵng việc mình có gia đình. Tôi cứ để mặc vợ con ở nhà, tự lo cho nhau, hàng thán tôi đưa tiền và bảo vợ cần gì thì cứ chi tiêu thoải mái, không phải tiết kiệm. Những lúc như thế vợ tôi chỉ cười mà không nói gì. Tôi còn tưởng vợ thích như thế. Vì kinh nghiệm của mấy ông bạn đi trước truyền lại rằng, đàn bà thích quản ví tiền của chồng nên chỉ cần đưa tiền đầy đủ cho họ hàng tháng thì không phải lo gì chuyện khác bên ngoài cả.
Tôi cũng nghe theo lời họ nên cứ lao vào công việc và vẫn nhớ đưa tiền cho vợ đều đặn. Tôi quên hết tất cả những gì tôi cần làm cho vợ từ trước đến giờ. Tôi thậm chí còn lao vào gái gú, ngoại tình. Tôi nuôi hẳn cô bồ nhí theo kế sách của mấy anh em cùng làm.
Mấy ông này bảo, đời là mấy tí, có vợ rồi thì không thể chấm dứt được, nhất định phải chơi. Làm đàn ông là phải thế mới gọi là có bản lĩnh. Tôi cũng nghe theo lời họ thể hiện tí 'bản lĩnh' của mình. Tôi lao vào ăn chơi, gái gú liên miên và một lần, vợ tôi bắt gặp khi chúng tôi cùng nhau cười nói, ôm vai bá cổ vào nhà hàng nơi mà vợ tôi cũng ngồi tiếp khách ở đó. Tôi thật không ngờ là lại có sự trùng hợp như vậy dù tôi đã tìm một nhà hàng khá xa, để tránh tai mắt.
Sau lần ấy, vợ tôi bắt đầu trở thành con người khác. Vợ không còn bận tâm tới tôi nữa, đặc biệt là không đả động gì đến tôi, lãnh cảm với tôi, chỉ biết chăm chăm vào đứa con gái nhỏ. Tôi có nói gì, có làm gì vợ cũng mặc kệ, coi như không biết. Có hôm tôi cố tình đi tối ngày, thậm chí là tối không về nhà, thế mà vợ không thèm gọi cho tôi một cuộc điện thoại. Sáng hôm sau tôi thảng thốt vì chuyện đó. Về nhà hỏi vợ tại sao thì cô ấy bảo: "Anh muốn đi đâu em cũng không quản được anh, nên tốt nhất là không nên quản".
Nghe vợ nói vậy, tôi choáng. Bây giờ vợ còn đưa cả tiền cho tôi đi chơi gái, không lẽ ngoại tình một lần giờ lại có tội vậy sao? (Ảnh minh họa)
Lấy nhau mới được 2 năm, tôi không ngờ tình cảm vợ chồng mình lại đến lúc như thế này. Bây giờ, sau khi phát hiện tôi ngoại tình một lần, vợ càng ngày càng lạnh nhạt với tôi. Vợ sống như một cái bóng trong nhà, chỉ làm việc nhà nấu cơm nấu nước cho tôi rồi lại đi làm, tối về thì chơi với con nhỏ. Vợ chẳng màng gì tới người chồng như tôi cả.
Tôi vẫn đưa tiền cho vợ như trước, không rút bớt, không tăng lên vì mức lương của tôi cũng không tăng lên được nữa. Có hôm, tôi đi chơi bảo nhậu với anh em, phải đi khao mọi người, tôi bảo vợ đưa thêm tiền mà cô ấy vỗ vào tay tôi mà bảo: "Anh cầm lấy mà còn bo cho các em, thêm cái khoản ấy khá tốn kém đấy".
Nghe vợ nói vậy, tôi choáng. Bây giờ vợ còn đưa cả tiền cho tôi đi chơi gái, không lẽ ngoại tình một lần giờ lại có tội vậy sao? Trước đây, tôi đâu phải là hạng lăng nhăng gì, chỉ là lầm lỡ nhưng tôi đã thôi rồi, vậy tại sao vợ cứ thù hằn mãi, cứ đay nghiến tôi. Sống thế này thì nào giống vợ chồng. Biết rõ tất cả mọi chuyện là do tôi gây ra nhưng tôi đâu nghĩ vợ lại khiến tôi khó xử như vậy. Bây giờ tôi phải làm sao đây, thật tình tôi đau khổ lắm rồi. Tôi đã mong vợ tha thứ mà không được, vậy tôi phải làm gì đây?
Theo VNE
Gã chồng mạt hạng Chị cay đắng khi có một người chồng đốn mạt như vậy, thế mà trước đây chị từng tự hào có một người chồng hào hoa, phong độ... Thấy hắn đưa điện thoại cho cô con gái 12 tuổi nói: "Con bảo với bác Hà là bố đi ra ngoài bỏ điện thoại ở nhà nhé", chị không giữ được bình tĩnh quát...