Từng bước từng một, đi chậm mà chắc
Rồi sẽ có một ngày, bạn sẽ cảm ơn những vất vả, những nỗ lực và kiên trì mà bạn bỏ ra khi còn trẻ.
“Cũng từng bơ vơ, hoang mang, không tìm thấy lối ra”: Tôi luôn luôn tin vào ý nghĩa của sự nỗ lực phấn đấu. Đôi khi, tôi rơi vào những giấc mơ bất tận, quá khứ đó luôn khiến tôi đẫm nước mắt, tôi an ủi bản thân: cứ phải vấp ngã vài lần rồi mới trưởng thành lên được.
Trong cái xã hội xô bồ này, tôi chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ hiền lành, luôn nỗ lực sống dựa vào chính mình…
Một mình xông pha nhiều năm trời, mới biết, chỉ trưởng thành sao cho tốt thôi, cái chuyện này, thì ra lại lấy đi của tôi nhiều dũng khí tới như vậy.
Thanh xuân, cơn mưa to này, mưa gió bão bùng, nhưng luôn có người không muốn cầm ô
Tôi ngắm nhìn bầu trời đêm nơi phố thị, từ trong đêm tối cho tới khi bình minh, cả thành phố thức dậy sau ánh đèn neon…
Khoảnh khắc nhận được tin nhắn từ bạn bè, khi đó đã tờ mờ sáng, tôi vẫn đang ở văn phòng chỉnh sửa tài liệu, vì quá bận bịu với công việc mà tôi gần đây quên chăm chút cho cả bản thân. Buổi sáng ra ngoài trông như tiên nữ, gần sáng sớm thì tóc tai bù xù quay về nhà trọ, lớp make up đã trôi hết, cả người mệt mỏi, chẳng còn tâm trạng để ý xem mình có giống người hay không.
Tôi đọc tin nhắn của bạn:
“Năm nay quả thực là một năm thất bại mà bạn ơi…”
Tôi như bị đâm trúng tim đen, đâu phải tôi chưa từng trải qua cảm giác này!
Đối với tôi, 2019 là năm tối tăm nhất trong hai mấy năm cuộc đời, tôi dồn hết mọi sức lực cho nó, nhưng nội tâm vẫn nặng trĩu, đến nỗi mà ngay cả bản thân tôi cũng không biết là tại sao tôi lại không lựa chọn rời đi.
Tôi từng đọc qua một câu nói thế này, “Thanh xuân, cơn mưa to này, mưa gió bão bùng, nhưng luôn có người không muốn đem theo ô”, tôi nghĩ, mình chính là cái người không muốn mang theo ô đó. Tôi không biết, bạn đã bao giờ trải qua cảm giác hay thời khắc ấy chưa, nhưng tôi đã từng, và còn thậm chí khóc nức nở lên tới đỏ hoe cả đôi mắt.
Giây phút ấy, tôi nhìn vào gương, tôi chỉ thấy một cô gái bé nhỏ, mỏng manh, tôi cũng không rõ là cái sự bi thương ấy nó tới từ đâu, từ công việc, áp lực cuộc sống hay đời sống tình cảm…
Tsangyang Gyatso nói:
“Một người phải giấu đi biết bao nhiêu bí mật mới có thể khéo léo mà sống hết một cuộc đời. Cao nguyên Phật quang này, chỉ cách 2,3 bước nữa là tới được Thiên đường, nhưng có quá nhiều người, vì trong lòng chất chứa quá nhiều chuyện mà không bước qua nổi.”
Video đang HOT
Có một điều mà bạn cần phải hiểu đó là, trên đời này, ngoài chuyện sống chết ra, chuyện nào mà chẳng là chuyện tào lao. Ai chẳng có lúc thế nọ thế kia, quan trọng là hãy lựa chọn sống đơn giản thôi, bớt nghĩ nhiều lại, vất vả của trưởng thành, nó tự đến rồi cũng sẽ tự đi.
Sẽ luôn có giai đoạn, bạn luôn phải một mình trải qua những đêm dài đằng đẵng
Lưu Đồng nói:
“Có một kiểu cô đơn, đó là bạn cùng người đồng chí hướng vạch ra mục tiêu, cùng nhau xông về phía trước, đợi tới khi cách vạch đích không xa, bạn ngoảnh đầu lại, phát hiện ra người đồng hành đã không còn ở đó nữa.”
Chẳng ai dự liệu được mình sẽ gặp được người ra sao, vào giây phút nào, nhưng tôi luôn tin rằng, mọi sự gặp gỡ trên thế gian, đều có ý nghĩa của nó.
Không biết bạn đã bao giờ thích một người vô điều kiện và hết mình?
Tôi nghĩ trong lòng chúng ta, đều đã từng tồn tại một người như vậy, bạn thậm chí còn không nhớ, lần trái tim loạn nhịp đầu tiên là khi nào, giống như một trận pháo hoa, rực rỡ tới mức khiến người ta phải rơi lệ.
Trong một buổi giao lưu về văn hóa trà, tôi gặp được một người chị, khí chất rất tao nhã. Khi đang cùng thưởng thức tiết mục trên sân khấu với nhau, chị ấy bất ngờ hỏi tôi chiếc vòng bạc mà tôi đeo trên tay tới từ đâu vì chị ấy thấy nó rất đẹp.
Tôi nói là của một người bạn cũ tặng trong một dịp lễ, thiết kế của chiếc vòng khá độc đáo, nhưng tôi không hiểu ý nghĩa của nó. Chị ấy nói rằng chị ấy biết, là dải Mobius, do nhà toán August Ferdinand Mbius phát hiện ra, một dải băng có hai mặt, sau khi được lật ngược lại, nó trở thành một mặt phẳng, một mặt phẳng không có bắt đầu và kết thúc, tuần hoàn lặp lại, vô tận, không có điểm dừng, tượng trưng cho sự vĩnh hằng.
Sau đó, vào một buổi chiều nọ, tôi chăm chăm dán mắt vào Google trên màn hình của chiếc Macbook pro, khóc không thành tiếng, tôi không biết mình có đủ may mắn để gặp được đúng người hay không, nhưng tôi biết, người như cậu ấy, có lẽ cả đời này cũng sẽ không gặp lại được nữa.
Nhớ lại khi đó, khi cậu ấy vẫn ở bên tôi, có một buổi tối, cậu ấy đưa tôi tới cổng kí túc xá, tôi hỏi cậu ấy, sau này, cậu có yên tâm giao tôi cho người khác hay không?
Cậu ấy nói, chỉ mong tôi gặp được anh hùng của đời mình, rồi sau đó vui vẻ hạnh phúc mãi mãi về sau. Cuối cùng tôi không trở thành vợ của cậu ấy, cũng chẳng thể cùng cậu ấy trải qua cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc mãi mãi về sau.
Bạn bè xung quanh, người đã làm cha, người đã làm mẹ, còn tôi, vẫn bơ vơ một mình, cô đơn giữa biển người.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, tôi vẫn chỉ là cô gái một mình về nhà giữa màn đêm tăm tối.
Có những người, xuất hiện trong cuộc sống của bạn, nếu cuối cùng họ vẫn phải ra đi, vậy thì bạn cuối cùng cũng sẽ chẳng thể giữ được họ.
Tôi biết bạn cũng từng giống như tôi, giống như ngôi sao lạc đường, cố gắng thắp sáng màn đêm, rõ ràng là cũng chẳng có ai trông thấy, nhưng vẫn một mình dũng cảm tiến về phía trước.
Chỉ mong bạn, dù đã từng rất thích rất thích một ai đó, dù kết quả cuối cùng không được trọn vẹn, vẫn luôn tràn đầy năng lượng, không ngừng tiến về phía trước.
Tôi luôn tin tưởng vào ý nghĩa của sự nỗ lực phấn đấu
Bạn có thể trông thấy tôi xinh đẹp, khí chất mỗi khi đi làm, nhưng bạn không biết tôi có thể “dày vò” mình tới cùng cực ra sao, lúc “ác” nhất, tôi thậm chí từng thức khuya tới tận sáng, giống như đổi cảnh trong các trò chơi vậy, tôi chỉnh đốn lại mình rồi tiếp tục tới nơi tổ chức sự kiện, tiến hành hoạt động, một bên cầm bình nước bổ, một bên hùng hục làm việc.
Khi ấy, tôi luôn nói với mình rằng:
Nói năng phải lễ phép, gặp người khác phải cười tươi, làm việc phải dùng tâm, bình tĩnh, không vội vàng, hấp tấp.
Khi ấy, tôi rất ngưỡng mộ các đồng nghiệp khác vì sau khi kết thúc hoạt động, họ sẽ được nghỉ ngơi, còn tôi lại như này:
Hoàn thành nhiệm vụ, dù cả người mệt nhừ rồi vẫn phải trong thời gian nhanh nhất viết tin về sự kiện, cứ như vậy, viết bài, chỉnh sửa, biên tập rà soát, chọn ảnh, gửi duyệt…
Tôi là một người như này, nếu công việc chiếm quá nhiều thời gian của mình, khiến tôi không có thời gian để hoàn thành kế hoạch học tập mà mình đã đề ra, tôi sẽ cảm thấy rất bứt rứt, chẳng hạn như nói là hôm nay phải đọc cuốn sách này, phải ghi chép nội dung này, hay gửi đề tài này để xét duyệt, nhưng vì công việc nên không thể làm được, vậy thì tôi sẽ lại “dày vò” mình tới khuya cho tới khi hoàn thành mọi việc thì thôi.
Tôi luôn cảm thấy không muốn để thời gian trôi qua nhanh như vậy, hoặc là cảm thấy nếu không hoàn thành việc của mình, có nghĩa là ngày hôm đó tôi không hề dành ra thời gian cho bản thân.
Cứ như vậy, tôi phát hiện ra, mình luôn không ngừng kiên trì và phấn đấu, từng bước từng một, đi chậm mà chắc.
Có thể có nhiều người cảm thấy có phải tôi đã quá nghiêm khắc, quá “ác” với mình không, nhưng tôi thì luôn cho rằng, thanh xuân không có nhiều, không có thời gian để đi lãng phí, thanh xuân là để phấn đấu cho một cuộc sống mà mình ước ao, cho một tương lai tốt đẹp sau này. Rồi sẽ có một ngày, bạn sẽ cảm ơn những vất vả, những nỗ lực và kiên trì mà bạn bỏ ra khi còn trẻ.
Đang yên lành chồng bỗng tát tôi cháy má, lôi xềnh xệch vào phòng tiết lộ điều kinh khủng
Ngày ra mắt nhà trai, tôi mới biết nhà Nam còn mỗi bố. Hoàn cảnh nhà anh cũng thật khổ cực, vì bố anh bị khiếm thính, chỉ còn một mình ở quê.
Dù hay được gọi là tiểu thư "sinh ra trong nhung lụa" nhưng tôi cũng chẳng phải kiểu con gái kiêu chảnh như người ta vẫn thường nghĩ. Có khi còn ngược lại ấy chứ. Tôi tự thấy mình chăm chỉ, sống gọn gàng và thân thiện với mọi người. Nói chung là tôi không kén tiếp xúc với người khác.
Cũng có lẽ vì thế mà tôi đã sa vào lưới tình với một anh đồng nghiệp từ dưới quê lên, tên là Nam. Ban đầu tôi còn không nghĩ là Nam có gốc gác ở xa xôi, còn tưởng anh là người thành phố vì độ chịu chơi như kiểu rủ tôi ăn ở những nhà hàng sang trọng, đưa tôi đi chơi những nơi sang chảnh... Mãi sau này khi yêu nhau lâu, Nam mới nói anh không phải người thành phố.
Hương, bạn thân của tôi, luôn cằn nhằn bảo tôi khờ quá, rõ ràng Nam không xứng với tôi. Rồi còn cái gì mà chịu chơi chỉ là vỏ bọc, anh là thằng đểu,... Tôi nhiều lần cáu quá đã cãi nhau với Hương, vì dù sao cũng là chuyện tình yêu của tôi cơ mà? Đáng nhẽ nó không nên nói những câu khiếm nhã, xúc phạm như thế. Tôi nghĩ là Hương ghen tỵ, xấu tính, rồi tôi cũng nghỉ chơi với loại bạn đó luôn.
Ban đầu tôi còn không nghĩ là Nam có gốc gác ở xa xôi, còn tưởng anh là người thành phố vì độ chịu chơi của anh. Ảnh minh họa.
Càng ngày tình cảm của tôi và Nam càng bền chặt hơn. Được cái Nam lại rất giỏi nói, nên tôi cũng khó giận dỗi anh điều gì. Cuộc sống hạnh phúc cứ thế diễn ra, được nước đẩy thuyền cũng đến ngày chúng tôi ăn nằm cùng nhau. Đều là hai bên tự nguyện, nên đến lúc tôi nói mình có thai với anh, chúng tôi liền lên kế hoạch tổ chức đám cưới.
Ngày ra mắt nhà trai, tôi mới biết nhà Nam còn mỗi bố. Hoàn cảnh nhà anh cũng thật khổ cực, vì bố anh bị khiếm thính, chỉ còn một mình ở quê. Bác trai cũng chưa điếc hẳn, mà vẫn nghe được nhưng không rõ ràng. Tính tôi vốn hay thương người. Nhìn gia cảnh anh như vậy tôi lại càng thương hơn. Tôi bàn với Nam, để tôi chi tiền mua một căn nhà chung cư trước, đón bác trai lên trên Hà Nội sống cùng còn tiện bề chăm sóc. Từ dạo mua nhà, tôi cũng năng đến thăm và chơi với bác nhiều hơn.
Mọi người xung quanh ai cũng bảo số tôi đen nên mới dính nghiệt duyên với nhà ấy. Tôi mặc kệ! Người ta bao đồng thật sự khi mà cứ soi mói chuyện đời tư của tôi như thế. Nhưng điều khiến tôi hơi buồn là ngay cả bố mẹ tôi cũng không thích nhà trai, vì không môn đăng hộ đối, có lẽ vì tôi đã trót có bầu rồi nên đành chấp nhận. Bố mẹ hai nhà cũng đều đồng ý là sẽ để chúng tôi đăng ký kết hôn luôn cho nhanh rồi chờ sinh xong mới tổ chức đám cưới sau.
Hôm đăng ký kết hôn xong, tôi chuyển đồ về nhà riêng với Nam ở hẳn. Bố của Nam ngỏ ý muốn nói chuyện với tôi ở phòng khách. Bác dặn dò tôi đủ thứ chuyện, từ chuyện nhà cửa bếp núc như thế nào sợ tôi không quen, rồi thông cảm vì nhà cũng không khang trang... Đến cuối cùng bác trai thở dài, nói rằng anh Nam con trai bác tính nết xấu, để tôi gả về đây thật là quá thiệt thòi.
Nhưng cá nhân tôi không thấy vậy. Những lời dặn dò trước tôi chỉ cười trừ, nhưng đến câu nói sau cùng thì tôi phải khẳng định với bác là không phải như thế. Tuy nhiên nói mãi mà bác không nghe thây, lại nghe câu được câu mất. Thành ra tôi hơi mất kiên nhẫn nói to hơn, thế nào lại thành hơi quá đà, nghe ra hơi giống mắng.
Thành ra tôi hơi mất kiên nhẫn nói to hơn, thế nào lại thành hơi quá đà, nghe ra hơi giống mắng. Ảnh minh họa.
Vừa vặn Nam bước vào đúng đoạn đấy. Anh tưởng tôi dọa nạt bố anh hay sao, liền hùng hổ xông vào cho tôi một cái bạt tai. Còn chưa kịp hoàn hồn, Nam lôi tôi lên phòng và sau đó anh liên tiếp đánh mắng tôi.
Chúng tôi cãi nhau to. Sau đó anh bắt đầu nói ra những sự thật khiến tôi liên hoàn sốc. Ban đầu, anh ta tiếp cận tôi chẳng qua chỉ là vì trò cá cược với đám bạn, đến khi tôi có thai thì vừa hay thành miếng mồi béo bở. Nam thú nhận cưới tôi chỉ vì tiền của tôi, kiểu gì bố vợ cũng sẽ chia tài sản và tìm cho anh việc làm tốt. Tôi vừa sốc vừa căm giận, từ trước đến nay tôi chỉ là con rối trong mắt anh ta đấy ư?
Tôi giằng co với Nam một hồi lâu. Tôi đòi ly hôn, nhưng Nam nhất quyết không chịu, không những thế, anh dọa nếu tôi làm căng anh sẽ tung hết hình ảnh 2 đứa chụp lúc "cao hứng" lên mạng cho nhà tôi mất mặt. Bây giờ tôi phải làm sao?
Tại sao phụ nữ mạnh mẽ thường đau khổ? Những người phụ nữ mạnh mẽ tự tạo cho mình một chiếc mặt nạ ở mọi nơi. Nhưng khi họ ở một mình, sự tự vấn lương tâm và sự bất an sẽ quấy rầy họ. Khi chúng ta gặp một người phụ nữ mạnh mẽ, chúng ta thường cảm thấy bị thu hút bởi sự tự tin của họ. Dường như họ...