Từng bị người yêu ruồng rẫy khi mang bầu, người phụ nữ một mình nuôi con vẫn không quên cố gắng và cuộc hội ngộ ở vị thế khác
Câu chuyện về người phụ nữ mất đi tình yêu nhưng không mất đi nghị lực khiến người dùng MXH cảm phục, ngưỡng mộ nhiều hơn thương xót…
Người ta thường khuyên các cô gái trẻ chớ dại dột đem hết những gì mình có cho một người đàn ông bởi chẳng ai biết được ngày sau anh ta sẽ trở thành người thế nào. Nhưng khuyên là một chuyện, trái tim yêu của phụ nữ dường như chẳng có chỗ cho những lý lẽ đó.
Người phụ nữ trong câu chuyện dưới đây cũng đã từng như vậy. Chị đem câu chuyện đẫm nước mắt của mình thổ lộ trên fanpage NEU Confessions – “thánh địa” của những tâm sự thầm kín khó nói.
Câu chuyện của chị lẽ ra sẽ chỉ nhận về những phản hồi xót xa thương cảm, hay bình luận trách móc như những cô gái từng một thời ngô nghê khờ dại khác. Nhưng không, bài viết của chị dù giấu tên nhưng đã nhận về cả ngàn phản hồi tích cực. Lý do bởi chị không phải một cô gái bình thường chỉ biết cam chịu, ôm xót xa sau khi bị phản bội. Chị cũng không chọn cách trả thù mà chỉ lặng lẽ hoàn thiện bản thân mỗi ngày. Để rồi một ngày khi gặp lại người đàn ông đã phản bội mình khi xưa, chị có thể ngẩng cao đầu bởi hai người nay đã ở hai vị thế hoàn toàn khác.
Quay trở lại những tháng ngày thanh xuân ấy, chị và anh gặp nhau trong một buổi chiều mưa cùng ngồi trên một chuyến xe bus. Hai người trò chuyện hợp đến lạ thường. Anh hơn chị 4 tuổi, là sinh viên trường Y. Chị 1 cô gái vừa tròn 18, lên thành phố mưu sinh, phụ giúp mẹ nuôi mấy em ăn học. Chị cũng từng trúng tuyển vào 1 trường đại học nhưng gia đình quá nghèo nên việc học hành đành dang dở.
Rồi giống như rất nhiều cô gái khác từng gửi tâm sự giấu tên về fanpage này, chị cũng trở thành bạn gái của anh. Vì quá yêu thương anh, chị đi làm để phụ giúp người yêu đi học mà không mảy may so đo. “Chị làm tất cả mọi nghề, ô sin cũng có, nuôi bệnh mướn cũng có, mua ve chai cũng có. Nói chung những việc gì làm ra tiền chị đều trải qua hết. Mọi điều tốt lành chị dành cho anh hết, bệnh cũng không dám uống thuốc, sợ ko đủ tiền phụ đóng tiền học cho anh vì nhà anh cũng nghèo. Chị nhịn ăn sáng để dành phần cho anh. Chị đi làm, chủ cho món gì ngon, người đầu tiên chị nhớ đến là anh”, chị kể về chính mình năm ấy.
Câu chuyện với mô-típ quen thuộc cứ thế tiếp diễn. Anh ra trường, đi làm và trái tim lẫn con người anh thay đổi: “Một ngày, anh nói anh không còn hợp với chị nữa. Anh là bác sĩ còn chị chỉ là 1 đứa nhà quê dốt nát, không xứng với anh. Anh rất xấu hổ khi giới thiệu chị với bạn bè. Và đó cũng là lúc chị phát hiện ra rằng chị mang trong mình giọt máu của anh đã được 3 tháng. Chị hết lời van xin, lạy lục, năn nỉ anh đừng bỏ chị. Rồi lúc đó chị nhớ anh có nói 1 câu: ‘Cái bào thai kia đã chắc gì là con anh’. Lúc đó quả thật chị rất sốc”.
Ảnh minh họa
21 tuổi, một mình bơ vơ giữa Sài Gòn, chị bị mẹ cấm về nhà khi hay tin, họ hàng cô bác cười chê – đó là khoảng thời gian khó khăn nhất cuộc đời chị. Nhiều lúc chị muốn chết phứt cho xong nhưng nghĩ tới con, chị lại gắng gượng.
Mang thai ở tháng thứ bảy, cô gái trẻ năm ấy đi bán bánh tráng, cóc ỏi, đậu phộng cho mấy quán nhậu để kiếm tiền. Rồi chị gặp lại anh đi cùng cô bạn gái giàu sang. “Chị cũng không biết tại sao lúc đó giữa chốn đông người chị lại quỳ lạy, van xin anh quay về. Và bạn gái anh có hỏi anh chị này là ai. Chị nhớ mãi câu nói của anh: “Bà này điên chắc nhầm người rồi em”. Cảm giác lúc đó tồi tệ lắm”, chị đau xót kể lại.
Video đang HOT
Những ngày sau đó, khỏi phải nói cũng biết chị khổ sở, vất vả thế nào. May mắn lớn nhất của chị khi đó có lẽ là được bà chủ nơi lấy mối đậu phộng cho tá túc.
Khi cuộc sống ổn định hơn, cô gái nghị lực năm ấy quyết định ôn thi vào Đại học Y ở tuổi 23. Năm đó, chị đậu luôn rồi vừa học, vừa làm, vừa nuôi con. Thời gian trôi qua, mẹ chị bớt giận và đã nhận cháu khiến chị hạnh phúc vô cùng.
Đến thời điểm hiện tại, theo lời kể của chị, cô gái trẻ từng bị người yêu bỏ rơi khi đang mang bầu ngày đó đã trở thành một bác sĩ. Chị đã gặp lại anh bởi cả hai cùng công tác tại một bệnh viện ở TP.HCM.
“Có người hỏi chị có hận anh không, chị nói là không. Chị chỉ giận anh sao lại tàn nhẫn với chị như thế. Còn bé Bo sau này lớn lên, chị sẽ kể cho nó nghe về cha của nó. Trong cuộc sống này đôi khi ta phải đối diện với sự thật và chấp nhận nó, không nên oán hận làm gì, vì chị tin rằng có luật nhân quả”, chị viết.
Ảnh minh họa
Cuối những dòng tâm sự, chị cũng gửi kèm một lời nhắn nhủ nhẹ nhàng đến “ba thằng Bo” nếu anh đọc được: “Những gì anh còn nợ em, anh không cần trả mà hãy đối xử thật tốt với vợ anh, con anh nhé. Em vẫn kể về anh cho Bo nó nghe rằng nó còn có một người cha rất tốt. Vì em không muốn sau này Bo nó lớn nó trách anh, anh à!”.
Trước tâm thư dài rất dài của người phụ nữ này, một số người dùng mạng cho rằng câu chuyện không có thật bởi nó có những bước ngoặt quá khó tin. Thế nhưng ngay bên dưới bài viết, rất nhiều người đã để lại bình luận khẳng định rằng câu chuyện cũng như người phụ nữ nghị lực này hoàn toàn có thật. Theo lời họ, vị nữ bác sĩ này hiện đang công tác tại một BV ở TP.HCM và được nhiều người biết đến, yêu quý bởi cái tài và cái tâm của mình.
Dù câu chuyện có thật của vị nữ bác sĩ kia hay không thì nó cũng đáng suy ngẫm với nhiều cô gái trẻ. Cái đáng nói không phải ở chỗ “chọn người mà yêu” hay “khi yêu đừng trao đi tất cả”, bởi rõ ràng là lý trí hoàn toàn thừa thãi khi người ta thực sự chìm đắm trong mật ngọt tình yêu. Chỉ khi hạnh phúc tan nát rồi, con người ta mới tìm lại được sự tỉnh táo.
Điều đáng chú ý ở đây là cách một người phụ nữ vươn lên sau đổ vỡ tình yêu. Ông trời không thể tuyệt đường sống của bất kỳ ai trừ khi người đó cho phép. Tình yêu với phụ nữ quan trọng nhưng không có nghĩa đó là tất cả trong cuộc sống này. Chia tay một người đàn ông không có nghĩa cuộc đời tươi đẹp khép lại. Phụ nữ khi yêu, ai chẳng từng một lần ôm nỗi đau ra đi. Nhưng chỉ có người phụ nữ bản lĩnh, biết tự tìm lối thoát và vươn mình về phía trước như đóa hướng dương mới đủ sức khiến người đàn ông năm xưa phải hối hận.
“Phụ nữ giống như trà túi lọc, cho vào nước sôi rồi bạn mới thấy họ mạnh mẽ thế nào”, câu nói này chẳng phải để chỉ những người phụ nữ bản lĩnh vươn lên khi gặp nghịch cảnh trong tình yêu hay sao?
Theo Afamily
Bàn việc trên giường: Nỗi ám ảnh không chỉ của chị em làm nghề báo
Từng là nạn nhân của những kẻ
Sau 10 năm làm việc trong ngành báo - một môi trường đòi hỏi người phụ nữ phải đi sớm về khuya, trực đêm nhiều hơn trực ngày và đi công tác như đi chợ - tôi đã nhận ra được đâu là biểu hiện của những con "sói hoặc dê" ẩn mình. Thế nhưng, nếu như đủ bản lĩnh nhận ra điều đó sớm hơn, tôi đã không đánh mất một quãng thanh xuân trong nỗi ám ảnh bị-lạm-dụng-tình-dục.
Tôi còn chồng con và gia đình, tôi không đủ can đảm để "Me too" như nhiều bạn nữ trên mạng xã hội những ngày qua, nên tôi chọn cách tâm sự để giải tỏa nỗi lòng của chính mình, cũng là để chia sẻ với nỗi đau của những cô gái không may!
Ảnh minh họa
Hơn 10 năm trước, khi tôi tập tễnh bước những bước đầu tiên vào những bài phóng sự hiện trường. Vui lắm, một niềm vui không thể tả khi tự bản thân mình góp phần tạo ra sản phẩm mà mình kỳ vọng nên khi có nguồn tin, tôi xách giỏ lên đi liền. Ngày cũng đi, đêm cũng đi, trong đầu tôi chỉ có khao khát được tiếp tục nhìn thấy những "đứa con tinh thần" của mình ra lò.
Lúc đó, tôi bỏ ngoài tai mọi lời nhắc nhở của người thân, tôi bỏ quên những dè chừng mà tự tôi đúc kết được sau rất nhiều câu chuyện trên báo đài, từ những người quen... Và, cái ngày ấy đã đến! Cái ngày mà bây giờ khi nhắc lại, tôi phải vật vã chọn ra những từ ngữ diễn tả để bạn hiểu, mà tôi thì không run rẩy vì nỗi ám ảnh ùa về.
Có một chuyến công tác Tây Bắc cùng với đoàn cán bộ cấp cao tỉnh X, viết về đề tài rất nóng vào thập niên trước. Thế nhưng các anh chị đồng nghiệp đều từ chối, tôi mừng rỡ nhận ngay lấy cơ hội ấy mà không biết mình sắp đối mặt với nguy hiểm.
Tôi không phải là đứa con gái quá xinh đẹp, nhưng cũng dễ nhìn và mọi người thường nói tôi vui vẻ, dễ gần. Thế nên trong cuộc rượu làm quen nhau ở Tây Bắc, tôi trò chuyện được với nhiều người. Một phần vì không khí trò chuyện rất vui vẻ nên tôi vui lầy, một phần cũng vì tôi muốn kết thân với mọi người để việc khai thác thông tin thuận lợi hơn.
Cuộc vui cứ thế mà già đêm, nhìn đồng hồ 11g, tôi cũng thấm mệt vì đường xa và chất cồn đang ngấm dần trong người. Tôi về phòng trước. Khi nửa mê ngủ nửa tỉnh, tôi nhớ lúc ấy tầm khoảng hơn 12g, có tiếng gõ cửa phòng. Nghĩ là chị cán bộ tỉnh vào ngủ cùng mình, vì khuya quá chị không về được, tôi ra mở cửa.
Nào ngờ, tôi bị tấn vào trong phòng một cách đột ngột, tôi nhận ra đó là một trong số những "ông anh" trên bàn rượu vừa rất tử tế với tôi. Tôi hét lên nhưng cửa phòng bì khóa chặt, gã lưu manh đội lốt ấy đã lộ hẳn thú tính, hắn đè nghiến tôi xuống một cách thô bạo. Tôi hoảng sợ đến mức không còn suy nghĩ được gì. Và rồi... chuyện gì đến đã đến. No say, hắn thản nhiên nói "Tố cáo anh là sự nghiệp cả đời em tàn, nhớ chưa".
Tôi run rẩy trên sàn nhà còn vương đầy nỗi đau đớn của chính mình, không thể nói cũng không thể khóc. Tôi sợ! Không thể tin đó là sự thật...
Ngay sáng hôm sau, tôi ra về không một lời từ biệt, tôi viết đơn xin nghỉ việc tại tòa soạn, ai cũng gặng hỏi nhưng tôi không nói được một lời nào. Không chia sẻ được với ai, hay nói đúng hơn là tôi không đủ can đảm để thừa nhận mình bị xâm hại tình dục. Tôi xin phép gia đình đi làm việc ở Đà Lạt một thời gian, nói là để đi học hỏi kinh nghiệm thực tiễn. Tôi phải rời khỏi thành phố, tôi không thể giả vờ bình thản thêm được ngày nào nữa. Vậy là tôi đi, tôi xin một chân phục vụ trong quán cafe, giờ nào rảnh, tôi lại vào nhà thờ ngồi nghe giảng.
Đừng tạo cơ hội cho kẻ bất nhân xúc phạm mình
Không ít đêm, tôi từng nghĩ đến việc tự tử, nhưng cứ mỗi lần như vậy, tôi không dám nằm suy nghĩ thêm mà mở hết đèn, lấy hình mẹ ra xem. Làm mọi cách, làm đủ mọi cách thì sau 2 năm, tinh thần tôi mới có vẻ ổn định trở lại.
Tôi về lại thành phố làm lại cuộc đời, tôi trở lại với công việc của một biên tập viên. Tôi bắt mình phải xếp nỗi ám ảnh đó vào quá khứ để đi tiếp con đường đam mê và sự nghiệp của mình. Tôi không cho phép ai cản trở con đường của mình.
Suốt nhiều năm qua, nhiều lần tôi cũng đã gặp những kẻ muốn "bàn việc trên giường", nhưng khi thấy tôi tỏ thái độ dứt khoát (thậm chí không cần đến phép lịch sự với những kẻ như vậy) thì họ đành bỏ cuộc. Những ca trực đêm hay những chuyến công tác, tôi luôn cẩn trọng hơn, không tạo ra cơ hội để "bị câu".
Có lẽ nhờ vậy mà tôi đã bình yên đi qua những nguy hiểm từ những kẻ nhẫn tâm, bệnh hoạn. Nhưng mãi đến hơn 8 năm sau biến cố đó, tôi mới có thể yêu và gần gũi một người đàn ông - và bây giờ người đó là chồng tôi.
Từ câu chuyện của chính mình, từ những câu chuyện trên mạng xã hội trong thời gian qua, không chỉ riêng ở nước mình mà giới giải trí Hollywood, Hàn Quốc cũng nhiều vụ việc chấn động liên quan đến nạn lạm dụng tình dục, tôi không đủ thông suốt hết hai chiều câu chuyện nên không phán xét, mà chỉ nghĩ rằng: bảo vệ bản thân, không tạo ra cơ hội cho bất kỳ trường hợp nào có thể dẫn đến lạm dụng là điều quan trọng nhất.
Còn nếu trong trường hợp không may trở thành nạn nhân bị xâm hại/lạm dụng, im lặng hay thẳng thắng tố cáo là phụ thuộc vào bản lĩnh của nạn nhân, thế nhưng, đích đến cuối cùng không phải là ai bị trừng trị, không phải là công bằng hay bất kỳ điều gỉ bằng lý thuyết, mà hãy nghĩ đến bản thân mình. Giải thoát nỗi ám ảnh cho chính mình là điều bạn cần làm nhất, nếu chẳng may trở thành nạn nhân bị xâm hại/lạm dụng tình dục.
Theo Báo Phụ Nữ
6 bí mật mọi đàn ông đều giấu kín, ngay cả vợ cũng không biết Này phụ nữ, bạn đừng vỗ ngực tự hào rằng mình hiểu rõ đàn ông nếu chưa biết những bí mật họ luôn giấu kín này. Đây là những suy nghĩ thầm kín đàn ông hiếm khi nói ra, họ càng sợ người khác biết. Là phụ nữ, muốn hiểu rõ một nửa của mình bạn chỉ cần đọc bài viết này sẽ...