Túi thức ăn và bí mật của vị giám đốc ‘lạnh lùng’
Anh mở cửa xe và chào ông mỗi ngày, nhưng chưa một lần được đáp lại. Khi ông mất, anh mới tình cờ phát hiện ra bí mật của vị giám đốc đáng kính.
Giám đốc di chuyển trên chiếc ô tô sang trọng hàng ngày, còn anh là người bảo vệ chịu trách nhiệm mở cửa xe tại biệt thự của ông. Anh luôn chào ông niềm nở, nhưng ông chưa bao giờ đáp lại. Tương phản với bộ đồng phục lịch sự, cuộc sống của gia đình anh ngày càng khó khăn… Nhưng với anh, nhận được công việc này đã là một hạnh phúc.
Một ngày nọ, khi trở về nhà, anh đã lục qua một thùng rác ở gần căn biệt thự. Tình cờ, giám đốc nhìn thấy anh, nhưng ông ta vờ như không thấy – vẫn chỉ là cái vẻ lạnh lùng đó. May mắn đến ngày hôm sau, anh có thể tìm thấy một túi thức ăn sạch sẽ, còn nguyên vẹn gần thùng rác này. Túi thức ăncòn rất tươi, như là có người vừa mua từ siêu thị vậy.
Mỗi ngày đi làm về anh đều tìm được túi thức ăn để quên trong thùng rác.
Cuộc sống quá khốn khó đến nỗi anh chẳng thể quan tâm đến người để quên đồ ăn. Anh vội vàng cầm túi và hạnh phúc mang về nhà. Ngày hôm sau, anh lại tìm thấy một túi thức ăn tương tự, và cả ngày hôm sau nữa… Dần dần, túi thức ăn đã trở thành một phần không thể thiếu nuôi sống gia đình. Đôi lúc anh cũng thắc mắc rằng ai đã ngu ngốc để quên thức ăn tại đó, nhưng đây cũng chỉ là những ý nghĩ thoáng qua trong cuộc đời quá mệt mỏi.
Rồi vị giám đốc qua đời. Sau những ngày tang lễ bận rộn, anh quay lại chỗ cũ để lấy túi thức ăn. Nhưng không có gì ở đó. Những ngày hôm sau, anh tiếp tục hy vọng để rồi thất vọng. Một thời gian sau đó, anh không còn đủ khả năng nuôi sống gia đình vốn đã quen thuộc với túi thức ăn anh mang về hàng ngày. Anh quyết định xin vợ giám đốc tăng lương hoặc tìm một công việc khác.
Video đang HOT
Khi anh đặt vấn đề, bà chủ đã rất ngạc nhiên. Anh đã làm việc ở đây nhiều năm, nhưng chưa bao giờ phàn nàn về đồng lương của mình. Tại sao đột nhiên anh lại nói, mức lương hiện tại hoàn toàn không thể đủ sống? Anh đã đưa ra rất nhiều lý do, nhưng không thể thuyết phục được bà chủ. Cuối cùng, anh quyết định nói sự thực, và kể về túi thức ăn anh lấy mỗi ngày.
Bà chủ run run hỏi anh rằng từ bao giờ anh không nhận được túi thức ăn nữa. Im lặng – Anh chợt nhận ra rằng đó là sau khi giám đốc qua đời. Bà chủbật khóc. Bối rối và bất ngờ, anh tự hỏi: Tại sao lại như vậy? Tại sao một con người lạnh lùng lại có thể đối xử tốt với anh như thế? Anh cảm thấy vô cùng xấu hổ và thầm quyết định mình sẽ tiếp tục làm dù không được tăng lương. Bà chủ dần trấn tĩnh lại và nói, “Thật mừng vì đã tìm thấy anh. Tôi biết chồng mình đã mua thức ăn cho bảy gia đình khác hàng ngày. Tôi đã tìm thấy sáu người, và anh là người cuối cùng mà tôi luôn tìm kiếm.”
Kể từ ngày hôm đó, anh đều được nhận một túi thức ăn – Tại nhà mình – Con trai giám đốc đã trao tận tay anh. Nhưng bất cứ khi nào anh cám ơn, cậu đều không trả lời, giống hệt giám đốc. Thế rồi một ngày, anh đã nói “cám ơn” thật to. Cậu quay lại nhìn anh, và nói: “Khi tôi không trả lời, xin đừng để bụng, vì thính lực của tôi không tốt”. Cậu bị suy giảm thính lực giống hệt cha mình.
Đôi khi, có phải chúng ta đã quá vội vàng khi phán xét người khác?
Theo Afamily
Sau 10 năm, tôi vẫn chỉ là một kẻ thứ 3 khốn khổ
Có lần tôi nói với anh tiết lộ chuyện tình yêu này với vợ anh nhưng anh gạt đi bảo đó là điều độc ác. Sự từ chối của anh khiến tôi bật khóc.
Tôi tình cờ quen anh trong một lần dự triển lãm tranh. Khi ấy anh đã ngoài 40 tuổi, có một vợ, một con còn tôi mới 20 tuổi, đang học đại học. Anh làm về nghệ thuật nên tính tình rất phóng khoáng, vui vẻ, đặc biệt lãng mạn. Tôi nghĩ chính điều ấy đã khiến tôi bất chấp tất cả, lao vào cuộc tình vụng trộm với người đàn ông đã có gia đình này, dù anh đã nhiều lần từ chối.
Anh nói tôi còn trẻ quá, anh không muốn tôi phải khổ vì tình yêu đầu đời trái ngang. Anh cũng không thể bỏ vợ lấy tôi. Đến với anh tôi chưa từng nghĩ sẽ bắt anh chia tay chị để tôi có một danh phận. Tôi chỉ cần yêu mà thôi. Cứ như thế tình cảm của chúng tôi lớn dần lên, ngày càng sâu đậm.
Anh nói tôi còn trẻ quá, anh không muốn tôi phải khổ vì tình yêu đầu đời trái ngang.
Có điều đặc biệt là chị thường xuyên xuất hiện trong câu chuyện của chúng tôi. Chị khi ấy 32 tuổi, người gầy gò, nước da xám xịt, sức khỏe tệ vì chị bị bệnh tim. Dù biết mình không nên mang thai nhưng chị vẫn cương quyết sinh cho anh một đứa con để tình yêu của hai người được kết tinh vào một mầm sống. Biết về chị, thậm chí còn có lần gặp và trò chuyện với chị, tôi rất thương chị. Nghe có vẻ buồn cười nhưng đó là tình cảm thật lòng. Vì thương nên tôi luôn cảm thấy tội lỗi.
Tôi nói với anh không bao giờ được phép để lộ quan hệ của chúng tôi vì tôi không muốn chị đau khổ. Nếu biết chồng ngoại tình có lẽ trái tim yếu ớt của chị sẽ chẳng thể chịu nổi. Bác sĩ cũng nói thời gian của chị không còn nhiều, chỉ chừng 3 - 5 năm nữa. Việc phẫu thuật gần như không thể vì sức khỏe chị quá yếu.
Tôi chưa bao giờ coi chị là tình địch. Đơn giản chúng tôi chỉ là hai người đàn bà cùng yêu một người đàn ông. Cũng bởi vậy tôi không nghĩ mình là kẻ thứ ba. Tôi quyết định chờ đợi. 5 năm thật dài với tôi nhưng với chị thật ngắn. Chỉ cần đợi đến ngày đó tôi sẽ đường đường chính chính ở bên anh.
Tôi vẫn mong chờ một ngày đường đường chính chính ở bên anh.
Tuy đã xác định như vậy nhưng tình yêu ấy đem đến cho tôi không ít buồn phiền. Anh coi vợ con là tất cả, chỉ dành thời gian cho tôi khi anh đã lo chu đáo việc nhà. Tôi tự an ủi mình rằng anh làm vậy để chuộc lỗi với vợ khi đã yêu một người khác. Hơn nữa điều đó chứng minh anh là người đàn ông có trách nhiệm với gia đình. Tôi tự giải thích những lần anh lỡ hẹn, những lần anh quên đi ngày kỷ niệm của chúng tôi, mà không dám đối diện rằng thực ra tôi là kẻ thua cuộc. Tôi cố sống chết yêu anh và chờ đợi.
Thời gian trôi qua, gia đình gây áp lực bắt tôi kết hôn khiến tôi mệt mỏi. Không ít lần, thú thực tôi mong ngày ra đi của chị, thế nhưng 10 năm trôi qua, điều đó vẫn không thành sự thật trong khi tôi đã 30, quá lứa lỡ thì mà vẫn chưa có người đàn ông của riêng mình. Điều duy nhất là tình yêu của tôi dành cho anh vẫn nguyên vẹn.
Đã bao lần anh muốn chia tay để tôi đi tìm hạnh phúc của mình nhưng tôi vẫn cố chấp. Dù vậy thú thực tôi đã mệt mỏi vì chờ đợi. Tôi không biết mình có nên tiếp tục con đường này hay không.
Có lần tôi nói với anh tiết lộ chuyện tình yêu này với vợ anh nhưng anh gạt đi bảo đó là điều độc ác. Sự từ chối của anh khiến tôi bật khóc. Hình như anh không yêu tôi nhiều như tôi nghĩ. Dường như cuối cùng tôi vẫn chỉ là kẻ thứ ba khốn khổ đem lòng yêu người đàn ông có gia đình...
Theo Phunutoday
Vợ à! Em có thể mạnh mẽ nhưng xin em đừng có lạnh lùng Vợ à, em có thể mạnh mẽ nhưng xin em đừng lạnh lùng, anh yêu vợ và anh muốn em như trước đây, hãy là người vợ hiền dịu, nhẹ nhàng thôi em nhé. Gửi vợ thân yêu! Từ ngày chúng ta lấy nhau về có lẽ đây là lần đầu anh viết thư cho em, vì ngày mai anh đi công tác...