Tủi phận vì lấy chồng nghèo
Tôi mới lấy chồng được hơn một năm và giờ cảm thấy vô cùng ân hận vì đã lấy chồng nghèo…
ảnh minh họa
Năm nay tôi 25 tuổi, tôi mới lấy chồng được một năm, đang mang thai. Ngày con gái, tôi khá xinh đẹp, dáng người cao dáo, da trắng, lại tốt nghiệp một trường đại học lớn nên không ít người để ý. Nhưng do nghĩ về hôn nhân quá đơn giản, chỉ cần có tình yêu, có niềm tin là có thể vượt qua tất cả, nên tôi đã bỏ qua những người đàn ông giàu có, lấy một người đàn ông “tay trắng” làm chồng. Mặc bố mẹ và bạn bè khuyên can.
Chồng tôi xuất thân từ quê, ra thành phố học và lập nghiệp tại đó. Tôi cũng có cùng hoàn cảnh giống chồng, nên khi gặp chồng tôi, chúng tôi sớm tìm thấy sự đồng cảm rồi yêu nhau, và làm đám cưới khi cả 2 mới 24 tuổi đầu.
Video đang HOT
Công việc chưa ổn định, nhà vẫn đi thuê, bố mẹ hai bên thì không thể giúp đỡ được. Cưới xong, tôi lại bụng mang dạ chửa, thu nhập mỗi tháng chỉ hơn 5 triệu đồng, đủ lo cho bản thân, chồng tôi thu nhập khá hơn, được khoảng 7 triệu đồng, nhưng hai vợ chồng cộng lại cũng chỉ đủ xoay sở thuê nhà trọ, xăng xe, điện nước giá cao, đi lại, ăn uống và thi thoảng về quê thăm nội ngoại.
Làm được đâu tiêu hết đến đấy, không có tích lũy, trong khi chỉ còn vài tháng nữa là tôi sinh con, nên tâm trạng tôi lúc nào cũng lo lắng, bất an về cuộc sống, về hôn nhân và tương lai.
Bụng mang dạ chửa, nhưng vì không có tiền nên tôi luôn phải chi tiêu tiết kiệm, kể cả việc ăn uống hàng ngày. Nhiều khi ghén, thèm ăn quả ổi, quả táo nhưng cũng phải nhịn miệng vì sợ tốn kém. Đi làm cả tuần có ngày cuối tuần thi thoảng cùng chồng tôi đi đến các siêu thị, trung tâm thương mại để chơi, nhưng hai vợ chồng chỉ dám đứng ngắm đồ từ xa chứ không dám bỏ tiền mua thứ gì, kể cả những thứ thiết yếu cho cuộc sống cũng phải hạn chế tối đa.
Hoàn cảnh của mình thì thế, trong khi bạn bè tôi, nhiều đứa ngày xưa kém tôi về đủ thứ, nhưng do khôn ngoan, chỉ lấy những người chồng có điều kiện kinh tế, nhà cửa đoàng hoàng, nên giờ chẳng thiếu thứ gì. Ngày sinh nhật, có đứa còn khoe với tôi chồng tặng cho hẳn cái xe SH để đi, còn tôi vẫn trung thành với chiếc xe số cọc cạnh không biết đến bao giờ mới thay được.
So với bạn bè, tôi cảm thấy buồn, thấy tủi cho bản thân mình, có phải tôi đã sai lầm khi chọn chồng?.
Theo VNE
"Tại vì anh không có nhiều tiền!"
Đó là câu Mai đã nói khi tôi hỏi lý do tại sao cô lại thường xuyên bỏ hẹn với tôi để đi chơi cùng với người đàn ông đó.
Mai nói rất nhỏ nhẹ, không quát tháo cũng chẳng đay nghiến, nhưng trái tim tôi rã rời như có bàn tay khổng lồ nào đó đã bóp vụn vỡ.
Tôi với Mai yêu nhau từ thời còn là những cô cậu sinh viên ngây thơ và mơ mộng. Thời đó chỉ biết yêu là yêu, không nghĩ nhiều về hoàn cảnh gia đình cũng như những điều kiện kèm theo mà thiên hạ vẫn hay so đo, tính toán khi nghĩ đến chuyện lâu dài với một ai đó. Tốt nghiệp ra trường, rồi đi làm gần 2 năm nay, mối tình "già nua" của chúng tôi có sự xen lẫn giữa nghĩa và tình. Số lần cãi nhau, bỏ nhau không đếm xuể, nhưng rồi tôi và Mai cứ lủi thủi trở về, làm lành rồi yêu tiếp. Chúng tôi cứ tìm đến nhau, ở cạnh nhau như một thói quen.
Xét lại những lần cãi vã, nguyên nhân chủ yếu là do mâu thuẫn xuất phát từ sự eo hẹp về kinh tế của hai đứa. Lương của Mai thấp, âu là con gái thì cũng đành. Nhưng thu nhập của tôi cũng chẳng khá khẩm gì hơn, dù phải chạy ngược chạy xuôi kiếm việc làm thêm liên tục. Trả xong các khoản chi tiêu, mỗi tháng hai đứa chẳng dành dụm được bao nhiêu, có tháng phải đi tiệc tùng bạn bè, đồng nghiệp nhiều thì chuyện thiếu hụt là tất yếu. Chuyện cưới hỏi cũng theo đó mà trở nên xa vời hơn. Ở nhà thuê, trong tay dư không quá chục triệu, hai gia đình cũng chẳng khá giả gì, coi như đám cưới hai đứa tự lo, thế thì làm sao đủ tự tin để làm đám cưới. Đó cũng là một lý do để phát sinh xung đột giữa tôi và Mai.
Một vấn đề khiến Mai thường hay tủi thân nữa là tất cả mấy đứa con gái trong nhóm bạn thân của Mai đều có người yêu rất giàu có. Bởi vậy, tụi bạn thường xuyên được đi mua sắm, xem phim, hát hò, ăn uống, du lịch nơi này nơi kia, suốt ngày khoe hình trên facebook, còn Mai chỉ thỉnh thoảng đưa lên facebook những câu than thở, kể lể chất chứa nỗi buồn. Bạn bè vì thế nhìn Mai bằng ánh mắt ái ngại. Nhưng bạn bè càng thương Mai thì cô càng thêm bực bội và tự ái. Tất cả sự khó chịu đó hiển nhiên Mai lại đổ lên đầu tôi - anh chàng người yêu chẳng có gì nổi bật, ngoại trừ sự nghèo khó.
Những lời giải thích ấy tất nhiên không thuyết phục được tôi. Vì tôi là người yêu của Mai. (ảnh minh họa)
Thế rồi sau những lần buồn phiền vì cãi nhau với tôi, Mai đã quen biết và thỉnh thoảng đi chơi với Tuấn. Tuấn là một người đàn ông đã có vợ, nhưng không hạnh phúc trong cuộc sống riêng nên hai vợ chồng anh ta đang "mạnh ai nấy sống". Tôi không biết Tuấn có thích Mai thật không, nhưng anh ta rất nhiều chuộng và quan tâm đến cô. Anh sẵn sàng dẫn cô đi ăn những món ngon nhất ở những nhà hàng đắt nhất nếu Mai muốn. Dù Mai từ chối, Tuấn vẫn sẽ khéo léo để mỗi tháng đều dẫn Mai đi mua sắm vài lần, khi thì cái váy, khi cái túi xách, có lúc là chai nước hoa đắt tiền,...
Ban đầu Mai giấu tôi, nhưng đến khi tôi nắm trong tay những bằng chứng rõ ràng về Tuấn thì cô đâm ra dửng dưng và lì lợm. Mai giải thích, Tuấn đã có vợ, Mai đã có người yêu, họ chỉ là bạn bè thân thiết để "tâm sự", chia sẻ với nhau những chuyện không vui trong cuộc sống, và an ủi cho nhau như những người bạn đặc biệt của nhau. Tuấn tặng quà cho Mai là bình thường, vì những thứ đó thật ra chẳng đáng giá gì so với sự giàu có của anh ta, còn Mai đi chơi với anh ta cũng chẳng có gì phi lý.
Những lời giải thích ấy tất nhiên không thuyết phục được tôi. Vì tôi là người yêu của Mai. Có gã đàn ông nào lại vui vẻ đồng ý để bồ của mình đi chơi, đi ăn và nhận những món quà đắt tiền từ một thằng đàn ông khác? Nhưng rồi qua những lần trách móc, giận dỗi, rồi giải thích, nịnh nọt cho đến quát tháo, hạnh họe, tôi vẫn không thể làm Mai thay đổi. Những cuộc gặp gỡ của Mai và người đàn ông đó vẫn diễn ra.
Vừa rồi, sau một tuần giận nhau, tôi đến tìm Mai để làm lành, định bụng sẽ dẫn cô đi ăn món gì đó thật ngon, đắt bao nhiêu cũng được, miễn sao Mai vui. Nhưng khi gần đến cổng nhà trọ của Mai, tôi thấy có chiếc xe SH vụt qua và Mai đang ngồi trên đó, tay khẽ khàng đặt lên eo của người đàn ông ăn mặc bảnh bao phía trước. Vừa tức giận, vừa buồn tủi, vừa tự ái nhưng tôi cũng chẳng biết làm gì. Tôi lủi thủi ra quán nhậu cạnh nhà trọ của Mai ngồi uống bia và đợi. Đến khi tôi say khướt thì Mai trở về. Thấy tôi trong bộ dạng lôi thôi của một thẳng xỉn, Mai lườm một cái rồi lạnh lùng đi vào. Tôi kéo lại, hỏi: "Em muốn chia tay với anh không?". Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, Mai trả lời ngắn gọn: "Không". Tôi hỏi: "Vậy em đừng đi với hắn nữa, được không?". Mai lại: "Không". Tôi hỏi: "Tại sao". Mai dịu dàng: "Tại vì anh ta có nhiều tiền, và không đòi hỏi gì ở em cả".
Đến lúc này thì tôi bỗng dưng tỉnh táo hơn bao giờ hết. Hóa ra Mai cũng chỉ là một cô gái đam mê vật chất. Cô không yêu Tuấn nhưng vẫn hẹn hò vì muốn lợi dụng sự giàu có của anh ta mà thôi. Khoan hãy phân tích về con người Tuấn, rằng anh ta có giữ mãi sự trong sáng với Mai hay không. Nhưng chỉ cần nghĩ về bản chất thật của Mai thì tôi đã không thể chịu đựng được nữa. Tôi bỏ ra về, không lầm lũi mà ngẩng cao đầu, để mặc cho nước mắt chảy xuống. Kết thúc mối tình dài hơn 6 năm trời không phải dễ dàng, nhưng chắc chắn tôi không thể tiếp tục yêu và lấy một người con gái thích tiền bạc hơn tình nghĩa để làm vợ. Tôi ghét sự nghèo khó của mình, nhưng tôi khinh bỉ những cô gái như thế.
Theo VNE
Vợ chê chồng nhà quê không cho con về nội Quả thực không phải muốn nói xấu vợ, nhưng tôi dường như sắp không chịu đựng được nữa rồi. Khi viết những dòng tâm sự này tôi rất xấu hổ vì phải đưa chuyện gia đình lên báo để xin một lời khuyên. Quả thực không phải muốn nói xấu vợ, mà tôi dường như sắp không chịu đựng được vợ mình nữa...