Tủi nhục phận bồ nhí không có quyền làm mẹ
Dằn vặt, đau khổ, Thùy không biết tỏ cùng ai. Và thế Thùy cứ lún sâu vào cuộc tình không lối thoát.
Thùy vốn là một cô gái xinh đẹp, lớn lên trong sự chiều chuộng của bố mẹ nơi Phố núi. Bố mẹ Thùy là công nhân viên chức nhà nước tuy không tới mức giàu có nhưng bố mẹ Thùy thừa sức mua cho cô trang sức, xe tay ga. Ở trường Đại học, Thùy là một hot girl có tiếng và cô lọt vào tầm ngắm của Hùng – một đại gia trẻ tuổi trong một cuộc thi người đẹp của trường.
Cặp kè được gần 1 năm Thùy mới phát hiện Hùng đã có vợ và một cô con gái. Dù rất giận Hùng nhưng Thùy biết cô không có lựa chọn nào khác là im lặng chấp nhận làm “bồ nhí” và tìm mọi cách giành Hùng về phía mình. Không ngại tiêu tiền vào làm đẹp Thùy còn nhờ thầy lấy bùa ngải hòng làm đại gia trẻ tuổi điêu đứng. Hùng cũng không ngại vung tiền chiều lòng người đẹp miễn là cô cho anh thỏa mãn sự thèm khát cơ thể đang căng tràn sức sống tuổi đôi mươi của Thùy.
Sau một thời gian ngắn, Thùy được đại gia trẻ mua cho một căn chung cư cùng với xe hơi để đi lại. Nhiều bạn cùng lớp không khỏi ngưỡng mộ và ghen tị với cô. Tuy được trang bị đầy đủ, nhưng lòng Thùy không ngừng day dứt bởi mỗi đêm vắng Hùng cô nghĩ ngay tới anh đang ở nhà vui vẻ cùng vợ. Thùy không cam lòng, vì cô biết vợ anh không đẹp và quyến rũ bằng cô.
Sau nhiều lần thuê thám tử theo dõi, Thùy đã có được số điện thoại của vợ Hùng. Và phải khó khăn lắm cô mới gặp được vợ của đại gia trẻ.
Nhìn Thùy với ánh mắt lạnh nhạt Lan không có biểu cảm gì tức giận hay bất ngờ: “Cô nói đi, có việc gì mà cô hẹn tôi ra đây. Nếu gọi tôi ra để kể cô đã làm gì trên giường với chồng tôi thì tôi chẳng có thời gian nghe đâu”.
Thùy nghe thế điên tiết, cô không ngờ mụ đàn bà này lại coi thường cô đến vậy. Thùy định hỏi một câu cho ra nhẽ là “Cô không sợ tôi cướp mất chồng sao” nhưng nghĩ bụng Thùy cứ từ từ. Thùy nói vòng vo chuyện Hùng yêu cô thế nào, hứa hẹn ra làm sao để xem phản ứng của Lan nhưng kết quả Lan ngồi bấm điện thoại như chẳng nghe thấy gì.
Vòng vo suốt 30 phút Thùy không nói được câu nào ra hồn khiến Lan chú ý. Quá mệt mỏi Lan gọi người tới đón mình về. Trước khi về cô không quên nói với Thùy những lời điếng người: “Cô cứ làm những gì cô thích. Ở đời người ta phải biết đúng biết sai, cô có giỏi đến mấy cũng chỉ là phận bồ nhí phục vụ chồng tôi những lúc thiếu thốn. Ngoài ra cô chẳng có gì cả. Vật chất ư, vật chất có đổi lấy hạnh phúc và một người đàn ông bên cạnh cô không. Là phụ nữ với nhau tôi khuyên chân thành, cô hãy tìm lấy một người đàn ông của riêng mình. Cô đẹp, cớ sao cô phải chung chạ, hưởng xái của người khác”.
Thùy đứng im như trời trồng, trong quán mọi người quay lại nhìn cô. Quá phẫn uất Thùy tự nhủ “Rồi tôi sẽ cướp chồng bà cho biết tay. Tôi cần gì phải chung chạ với ai”.
Sợ Hùng biết Thùy chủ động gặp Lan sẽ nổi nóng nên Thùy giả vờ ngã xe, nằm liên mấy hôm ở nhà. Hùng bận việc nên tuần này cũng chẳng qua mà chỉ gọi điện bảo cô ăn uống nghỉ ngơi cho lại sức. Cho tới một hôm anh xuất hiện trước mặt cô với vẻ mặt tức giận, anh cằn nhằn chuyện cô dấu anh tới gặp Lan.
Video đang HOT
Nghĩ thế Thùy ức không chịu nổi, cô nói giọng nũng nịu như mọi hôm “Vì em là người anh yêu duy nhất, anh nói vậy mà. Với cả em mới là người được tức mới đúng. Anh lừa dối cuộc đời trinh trắng của em đổi lại, em được gì nào. Em chỉ là một cô bồ nhí. Mọi người mà biết sẽ cười vào mặt em”.
Có lẽ giờ cô ân hận cũng đã muộn màng bởi đời con gái của cô đã cho đi một cách cay đắng (Ảnh minh họa)
Hùng giải thích cô yêu anh cô được những gì và cô mất những gì. Nhưng Thùy vẫn một mực trách cứ Hùng, cô còn bắt anh lựa chọn “Một là anh về với vợ chúng ta chia tay, còn không anh hãy bỏ vợ đến với em. Anh nghĩ xem, anh được gì nào?”
Hùng điên tiết anh nói “Cô không có quyền bắt tôi lựa chọn”.
Thùy cương quyết: “Vì sao? Anh thích chia tay đúng không? Anh tưởng chỉ có mình anh yêu tôi sao, mình anh nhà giàu theo đuổi tôi sao? Anh sẽ phải hối tiếc”.
Hùng nhẹ nhàng đáp trả: “Cô không có quyền bởi đơn giản cô chỉ là bồ nhí của tôi mà thôi. Sao cô dám động vào gia đình tôi, cô có quyền gì mà gặp vợ tôi. Và tôi cho cô biết, nếu cô đồng ý tiếp tục là bồ của tôi cô có nhà, có xe. Chỉ cần cô im lặng tôi sẽ chỉ có mình cô là bồ và vợ tôi. Còn không hãy biến khỏi đây ngay ngày mai”. Nói xong Hùng đóng cửa đi về để mặc cô trong đau khổ.
Thùy biết, mình đã đi một nước cờ sai lầm. Cô khóc như mưa, chưa bao giờ cô cảm thấy trái tim mình đau đớn vậy. Đêm hôm đó, cô lại tới bar nơi lần đầu tiên cô gặp Hùng, cô hi vọng sẽ tìm được một người đàn ông giàu có khác để cô dựa dẫm thay Hùng. Nhưng có lẽ, người ta ai cũng biết cô là “bồ nhí” của đại gia có tiếng ở đây, nên chẳng ai đụng vào cô cả. Quá thất vọng, Thùy lết về nhà sau cơn say.
Trong căn phòng vắng đó, hôm nay chỉ có mình Thùy, không có người đàn ông thường đến đây ân ái cùng cô sau mỗi đêm. Thùy khóc, có lẽ cô đang sống chung chạ với một người chẳng thuộc về mình. Sau cơn say tình, khi đã thỏa mãn anh ta lại về ôm ấp vợ. Một người đàn ông quá tham lam.
Bẵng đi một tuần Hùng không đến Thùy nhớ da diết, có lẽ cô đã quen với mùi thơm của người đàn ông đó, quen những đêm ân ái mặn nồng. Thùy chủ động hẹn gặp và quyết định làm “bồ nhí” của Hùng với hi vọng sẽ là cô bồ nhí duy nhất. Hùng không dại gì từ chối điều đó, anh vui vẻ bởi anh được cả hai vừa vợ vừa bồ nhí. Cứ thế, tuần anh đến với cô 2-3 lần.
Chưa thỏa mãn được khả năng đàn ông của mình Hùng còn dấu Thùy đi cặp kè với những người phụ nữ khác. Dần dà Thùy thấy Hùng ít đưa mình đi “bàn công việc” với đối tác nhưng cô không mảy may suy nghĩ gì tới chuyện đó. Điều mà Thùy nghĩ lúc này, cô bằng mọi cách dành lấy Hùng về phía mình, và cô nảy ra ý định mang thai để có lý do chính đáng níu giữ anh lại.
Cuối cùng Thùy cũng thỏa được ước nguyện khi cô mang thai một bé trai gần 13 tuần tuổi. Thùy nghĩ Hùng sẽ mừng ra mặt, nhưng ngược lại với suy nghĩ đó của cô. Hùng nổi điên và đánh vào mặt cô liên hồi mặc cho cô đang mang thai. Anh ta chửi rủa cô là đồ lăng loàn không biết suy nghĩ, đồ bồ nhí chỉ biết nằm ngửa phục vụ đàn ông mà không có óc.
Và cuối cùng hắn tuyên bố: “Dù trai hay gái tôi cũng không cho phép cô giữ nó lại, nếu cô kiên quyết giữ để uy hiếp tôi, cô sẽ phải hối tiếc. Cô nên nhớ cô là bồ nhí của tôi và cô không có quyền làm mẹ”. Hùng ném xuống bàn một xấp 500 nghìn và tuyên bố nếu tháng sau quay lại mà Thùy chưa giải quyết xong hắn sẽ cho người tới đưa cô đi. “Cô nên nhớ một là cô có nhà có xe, có tiền ăn chơi. Hai là cô sẽ chẳng có gì cả”.
Thùy như điên dại, cô đến gặp Lan. Nghe câu chuyện của Thùy người đàn bà này chỉ biết lắc đầu thương cảm “Cũng là một kiếp làm phụ nữ như nhau, sao cô lại đánh mất mình vì những điều mù quáng như vậy. Đàn ông họ chỉ xem đàn bà là đồ chơi. Cô không phải là bồ duy nhất của chồng tôi. Nơi cô đang ở có biết bao người phụ nữ đã nằm đó, đã cống hiến cho chồng tôi. Nhưng điều họ nhận được là gì? Chỉ là sự đau khổ, khinh bỉ. Khi đã chán rồi, anh ta cũng sẽ bỏ cô thôi. Nói là cho cô, nhà cửa xe hơi đều đứng tên chồng tôi và cô chẳng có gì cả”.
Lan cũng nói cho Thùy biết, Hùng sẽ chẳng bao giờ bỏ cô, bởi anh ta chẳng có lý do gì để bỏ một người phụ nữ đoan chính như cô. Cô ta biết cách làm cho chồng dù bồ bịch nhưng không bao giờ to tiếng với vợ, về nhà anh ta vẫn phải cung phụng vợ như bà hoàng. Với lại những gì anh ta đang sở hữu cũng là tài sản thuộc sở hữu của gia đình cô ta.
Quá ghê tởm Hùng và nghĩ tới lời Lan nói, Thùy chỉ còn biết khóc. Cô như mù quáng trong cuộc tình này. Dằn vặt, đau khổ, Thùy không biết tỏ cùng ai. Và thế Thùy cứ lún sâu vào cuộc tình không lối thoát.
Thùy bỏ đi đứa con đầu đời của mình, nhưng cô không ngờ nó đau đến vậy. Nằm phòng 06 cùng các chị em đi “phá thai” tại bệnh viện thành phố, Thùy đã được lắng nghe những câu chuyện đau đớn của người phụ nữ khi lầm lỡ. Khi có người hỏi “vì sao em lại làm thế”, Thùy đã khóc, cô không thể kể ra rằng “vì tôi là bồ nhí, và tôi không có quyền làm mẹ”.
Những giọt nước mắt đã rơi khi nghĩ về bao năm qua, cô sống trong xa hoa nhưng đâu biết mình chỉ là một cỗ máy, một thứ công cụ làm tình cho đại gia. Chưa kể nhiều lần Thùy còn phải thay Hùng tiếp đối tác này nọ. Cô nghĩ mà cảm thấy ghê tởm cho bản thân. Thùy biết, có lẽ giờ cô ân hận cũng đã muộn màng bởi đời con gái của cô đã cho đi một cách cay đắng.
Theo VNE
Giải nhiệt
Nâng cốc bia, Tú "tâm trạng": "Nói thật với các ông, mấy hôm nay tôi không muốn về nhà sớm. Trời nóng thế này, vợ chồng gặp nhau là gây".
Toàn đồng cảm: "Ông Tú nói đúng. Tôi để ý thấy, bình thường trong một tháng, vợ khó chịu khoảng ba ngày "đèn đỏ", dạo này trời quá nóng, tôi có cảm giác như cô ấy "đèn đỏ" mỗi ngày. Có hôm hai vợ chồng ở nhà, tôi cũng phải chủ động lánh mặt. Vợ ở trên lầu thì tôi xuống trệt, vợ xuống trệt tôi lại lẻn lên lầu".
Khanh ôn tồn: "Nhân trời nóng tôi mới nghiệm ra, hôn nhân cũng có nhiệt độ riêng của nó, mà nhiệt hôn nhân cũng tăng theo nhiệt của thời tiết. Trời nóng bức, quan hệ vợ chồng cứ căng thẳng miết. Riêng chuyện gối chăn cũng giảm sút hẳn vì chẳng ai muốn ôm nhau khi thân thể cứ hầm hập, nhớp nháp mồ hôi...".
Chủ đề "nhiệt hôn nhân" được đưa ra làm "mồi nhắm" cho cả hội. Tú kể, có những lúc nhìn vợ là không muốn gì hết ngoài muốn... gây! Dường như vợ anh cũng vậy, câu trước câu sau là nặng lời, vậy là nhặng hết cả lên. Anh tường thuật lại một buổi gây cãi với lý do chẳng đâu vào đâu mới xảy ra: Trưa thứ Bảy, anh chở vợ đi chợ. Trời nắng, mồ hôi chồng nhễ nhại, nhưng vợ vẫn say sưa cầm lên đặt xuống mớ cá, mớ rau. Anh gồng sức chịu đựng. Cuối cùng, vợ cũng mua xong, anh cố nói nhẹ nhàng: "Lần sau đi chợ, em cần gì mua nấy, đừng xem hết món này qua món nọ như thế, trời thì nóng". Chỉ có vậy mà vợ hét toáng lên: "Anh nóng em không biết nóng à? Anh ngồi đây chờ thì cực hơn hay em phải lội khắp chợ mua đồ cực hơn?". Chồng hằm hằm lái xe, vợ ngồi sau tiếp tục "tua" lại những ý vừa nói.
Về nhà, Tú chủ động giúp vợ lặt rau, bị vợ đá một phát vào đầu gối: "Xích qua một bên đi, có cái lối đi mà ngồi choán hết, vô ý vô tứ". Anh nuốt giận, ngồi xích qua. Một lúc sau, vợ cầm rổ rau, lại hét toáng lên: "Anh có biết bao nhiêu tiền một mớ rau này không? Anh lặt bỏ phí hết, không lẽ em moi trong thùng rác ra lặt lại?". Anh lại dằn lòng, lấy nồi vo gạo bắc cơm. Đầu óc mải suy nghĩ, anh quên bật công tắc nồi cơm. Vợ phát hiện, lại ầm ĩ: "Anh bao nhiêu tuổi rồi mà bắc có nồi cơm cũng không xong? Chẳng biết anh làm được cái gì nữa!".
Tú gằn giọng: "Tôi không làm được gì à? Tôi nuôi cả cái nhà này đấy!". Xoảng, anh ném mạnh cái nồi vào góc bếp, hất tung rổ rau, dắt xe đi trong cơn thịnh nộ đỉnh điểm của vợ.
Tú bảo: "Nghĩ lại, thấy vợ chồng mình thật dở hơi, chẳng có chuyện gì nghiêm trọng cả cũng cãi nhau, giận nhau. Nhưng tôi ức quá, không chịu được. Mình đã có thiện chí, vợ không biết điều thì chớ, đụng cái gì cũng la, cũng mắng như thể chồng là một thằng vô tích sự ấy". Nghe chuyện, Khanh bảo: "Tôi có kinh nghiệm rồi. Vợ đang mệt mà gian bếp lại nóng hầm hập, kể gì chồng, mẹ chồng mà lảng vảng ở đó, vợ cũng dễ gây lắm. Tốt nhất là kiếm cớ giữ khoảng cách. Trong hôn nhân, khi "nhiệt" tăng quá cao, việc tách ra khỏi nhau vẫn hay hơn xáp lại gần".
Trong cách nhìn của đàn ông nói chung, quan điểm của Tú là hợp lý. Toàn phân tích thêm: "Một người được xem là hiểu vợ thì phải biết được "nhiệt độ tâm trạng" của vợ. Nếu "nhiệt độ" ấy đang lên cao, tốt nhất là tránh xa, kiểu như "tránh voi chẳng xấu mặt nào". Thực tế, nhiều vụ vợ chồng "choảng" nhau là do vợ nóng sẵn, đang có nhu cầu muốn gây, nhưng chồng lại lấy cái lý và vị thế "trụ cột gia đình" ra để đôi co, cuối cùng là hỏng bét".
Toàn nói thêm: "Mấy ông đừng sợ mình chịu thiệt. Hỏi mấy ông chứ trời nóng thế này, đàn ông ngồi bờ kè Nhiêu Lộc giải nhiệt bằng bia lạnh, còn vợ vẫn một mình vừa chăm con, vừa xoay xở với bếp núc trong "cái hộp bê tông" nóng bức. Vợ có muốn cáu thì để vợ cáu một chút cũng được, hơn thiệt làm gì. Kinh nghiệm cá nhân cho thấy, khi nhác thấy vợ khó chịu trong người rồi, người chồng nên thận trọng trong hành động và lời nói. Tốt nhất là muốn làm gì, cũng nên bàn trước với vợ một tiếng, kể cả chuyện nhỏ nhặt như lặt rau, cũng nên hỏi "anh ngắt đến đây được chưa? Hay ngắt dài hơn?". Vợ được hỏi ý kiến, thấy mình được thể hiện rõ vị thế của bếp trưởng, lòng cũng vui hơn. Nội dung câu chuyện hoặc những lời đối đáp trong lúc vợ đang "nóng trong người", người chồng cũng nên thận trọng suy nghĩ, tránh những cách nói dễ gây gổ".
Khanh lên tiếng phản bác: "Nói như ông Toàn thì cũng đúng, nhưng khổ sở quá. Thế thì chi bằng ta cứ ngồi quán bia, đợi trời hạ nhiệt, vợ qua cơn nóng, rồi mình mò về nhà, chẳng phải lành hơn sao?". Cả hội xúm lại "ném đá" Khanh, bảo làm như Khanh thì tránh được họa này nhưng rước cái họa khác to hơn. Thôi thì cánh đàn ông chịu khó nhịn một chút cho qua mùa nóng. Mùa mưa đến, sẽ khác...
Theo Dantri
Hối hận muộn màng Tôi không phải là một người phụ nữ may mắn, nên đã lấy phải một người chồng vô tâm, vô tình. Anh không bao giờ nghĩ rằng mình phải có trách nhiệm lo cho vợ, cho con. Tất cả mọi thu chi trong gia đình đều một tay tôi lo liệu. Chồng tôi cũng suốt ngày rượu chè, cờ bạc không quan tâm...