Tủi nhục khi chịu thân phận ở rể
Lấy vợ và phải ở rể là điểm mốc khởi đầu cho một cuộc chiến ‘ngầm’ giữa tôi và bố mẹ vợ.
Sau khi kết hôn, nhiều người khuyên tôi không nên ở rể vì có quý nhau đến mấy thì trước sau cũng nảy sinh những mối bất hòa không tên trong gia đình. Chứ đừng nói gì đến tôi, một thằng đã chẳng được bố mẹ vợ ưa ngay từ khi bắt đầu làm rể.
Sau khi ra trường tôi kiếm được một công việc với mức lương khá. Nhưng vì sự nghiệp chưa ổn định nên ước muốn mua được nhà Hà Nội là một điều rất xa vời. Cho đến khi tôi yêu và lấy vợ, ai cũng mừng cho tôi là trai tỉnh lẻ lại “vớ bẫm” được cô nàng ở Hà Nội với gia thế giàu có và không phải lo việc nhà cửa nữa.
Dù vậy, ngay từ lúc yêu nhau chúng tôi đã gặp phải sự ngăn cấm của bố mẹ vợ vì chê tôi nghèo và xuất thân quê mùa. Thậm chí, mẹ vợ còn nói thẳng mặt: “Những người như anh tôi nghĩ cũng chẳng làm nên trò trống gì”. Sau câu nói đó, tôi đã từng tuyên bố không bao giờ bước vào căn nhà này nữa. Nhưng rồi, cô ấy mang thai và khi bụng bầu càng lớn bố mẹ vợ đành ngậm ngùi cho cưới. Nhưng vẫn nghĩ tôi là một người “đào mỏ”, “hôi của” thế nên vẫn giữ thái độ dè dặt, bằng mặt không bằng lòng.
Ngay cả trong lễ cưới, không ít lần mẹ vợ tôi chê khéo xuất thân của gia đình khiến mẹ tôi bẽ mặt. Nhưng vì yêu vợ và không muốn mất vui trong ngày đại hỷ này nên tôi đành nín nhịn cho qua chuyện.
Ở rể khiến tôi vô cùng mệt mỏi vì những mối bất hòa nảy sinh trong gia đình
Dù đã có kế hoạch từ trước là sẽ ra ngoài ở riêng, nhưng vợ tôi lại muốn ở nhà vì rộng rãi. Và cô ấy đang bầu bí cần có người chăm sóc trong khi tôi lại đi làm suốt ngày. Bỏ vợ một mình cũng không yên tâm, tôi đành chấp nhận ở rể cho đến khi vợ sinh xong. Nhưng cuộc chiến “ngầm” giữa tôi và bố mẹ vợ vẫn tiếp diễn. Đôi khi chỉ là những bất đồng vụn vặt hay về khẩu vị ăn uống. Cả hai bên đều cố né tránh và chạm mặt ít nhất khi không cần thiết để cho “yên cửa yên nhà”.
Mẹ vợ tôi còn dành thời gian để nói xấu con rể với hàng xóm, rằng tôi ăn bám làm khổ con gái họ, vợ bầu bí mà đi tối ngày. Rồi “cháu bà nội làm tội bà ngoại”, có người sao không lên đây mà chăm. Nghe được những lời xì xào của hàng xóm nhiều lúc làm tôi nóng mặt nhưng đành nín nhịn.
Khi vợ tôi sinh, mẹ tôi từ quê lên chăm sóc con dâu và cháu. Vợ tôi thì mừng ra mặt khi có thêm người đỡ đần lúc con dại. Nhưng mẹ vợ thì lại nghĩ khác, nhiều lúc góp ý thẳng với hai vợ chồng: “Thế anh chị định đưa cả dòng họ lên định cư ở nhà tôi đấy à”. Sau nhiều lần nín nhịn tôi quyết định phản bác lại. Nhưng lời qua tiếng lại làm cho mẹ tôi nghe thấy. Bà bỏ về quê ngay trong đêm khiến tôi vô cùng ân hận. Tôi quyết định sẽ thuê nhà để có thể tự lập về cuộc sống hơn là phụ thuộc và bị mang tiếng như sống trong căn nhà xa hoa này. Đúng như các cụ nói “dâu con rể khách” trước sau cũng nảy sinh mâu thuẫn.
Video đang HOT
Sau những biến cố xảy ra trong gia đình, cả hai bên không thể ở với nhau thêm một phút nào nữa. Vợ tôi đành chấp nhận ra ngoài ở nhà thuê. Ngày đi khỏi nhà vợ, tôi thấy thanh thản hẳn. Và không còn cảm giác luồn cúi và mang tiếng như trước.
Theo Ngoisao
Giật chồng chớ có giết người đâu mà làm dữ vậy!
Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Trời ơi, tại sao lại cảm ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy!
Khi gặp Tuấn lần đầu trong lễ ký kết đối tác chiến lược giữa hai công ty, tôi nói với chị sếp của mình: "Em sẽ cua ông này". Chị sếp dí ngón tay vô trán tôi đe: "Đừng có lộn xộn, người ta có vợ con rồi".
Tôi lơ đễnh hỏi lại "Vậy hả?" nhưng trong tâm trí thì đặc biệt lưu ý người đàn ông có những ngón tay rất dài như tay nghệ sĩ chơi đàn ấy. Chẳng biết sao tôi đặc biệt thích những người đàn ông như vậy.
Khi công ty chiêu đãi, vô tình tôi ngồi cạnh Tuấn. Cơ hội tự đến và tôi cảm thấy ông trời đã có sự sắp đặt khi cho tôi gặp anh, thích anh và lại được ngồi gần anh.
Chiến lợi phẩm đầu tiên tôi mang về hôm đó là số điện thoại của anh để rồi buổi tối rất muộn, tôi nhắn "chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp".
Không thấy anh trả lời. Tôi trằn trọc suy nghĩ lung tung. Anh đã ngủ nên không thấy hay vợ anh bắt gặp tin nhắn đã làm khó cho anh? Hay anh không thích làm bạn với tôi? Không có lẽ vì buổi chiều anh nói chuyện rất vui kia mà?
Sáng hôm sau anh gọi lại. Tôi thở phào. Ra là hôm đó anh mệt vì tiệc tùng nên ngủ sớm. Anh chúc tôi ngày mới vui vẻ. Giọng anh thật ấm. Cả ngày hôm đó tôi làm việc không biết mệt. Tôi mong cho mau đến tối để được nhắn tin chúc anh ngủ ngon...
Cuối cùng thì cái gì phải đến đã đến. Tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi anh. Tuy không nói ra nhưng trong lòng tôi rất mãn nguyện. Phải nói rằng, tôi chưa bao giờ thất bại trong những "ca" như thế này. Tuấn không phải là người đàn ông đầu tiên bị tôi giành khỏi gia đình.
Giật chồng chớ có giết người đâu mà làm dữ vậy!
Tôi có một sự hứng thú đặc biệt đối với những người đàn ông đã có vợ, đặc biệt tôi rất ghét những người phụ nữ của họ. Tại sao họ có mà tôi thì không? Vì vậy, tôi phải giằng lấy người đàn ông của họ dù sau đó có khi mối quan hệ chẳng kéo dài bởi tôi là người cả thèm, chóng chán.
Nhưng với Tuấn thì khác. Tôi cảm thấy anh có sức quyến rũ đặc biệt. Hình như tôi yêu anh chứ không đơn giản là sự thèm muốn sở hữu như với những người đàn ông trước đó. Bằng chứng là tôi đã có anh nhưng vẫn khao khát được có và sẽ có anh mãi mãi.
"Anh có lấy em không?"- có lần tôi hỏi Tuấn. Anh nhìn tôi hồi lâu rồi lắc đầu: "Không, vì anh đã có vợ. Tuy cô ấy bệnh, anh không thể gần gũi nhưng anh yêu mẹ của các con anh". Câu trả lời của Tuấn khiến tôi nổi điên. Tôi túm áo anh: "Vậy còn em? Em thì sao?". Rất chậm rãi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em là bạn tình, một người bạn tình tâm đầu ý hợp". Tôi xô anh ra thở dốc. Có cái gì đó chèn lên ngực khiến tôi không thở nổi.
Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi bắt đầu đổi chiến thuật. Tôi nhắn tin cho vợ anh, ban đầu thì vờ làm như mình là một người tốt bụng, tôi báo cho vợ Tuấn biết anh có người đàn bà khác bên ngoài. Câu trả lời mà tôi nhận được sau rất nhiều tin nhắn là: "Xin cảm ơn".
Hừ, chị ta là thứ gì vậy? Biết có người khác giật chồng mình mà sao thản nhiên đến lạ. Tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Tôi chính thức nhắn tin, sau đó gọi điện cho vợ Tuấn biết, tôi chính là người yêu của anh. Tôi nghe giọng chị ta hình như rung rung: "Cám ơn cô".
Trời ơi, tại sao lại cám ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy? Tôi hét lên trong điện thoại: "Chị có khùng không? Tôi giật chồng chị, sao chị lại cảm ơn? Đúng là dở hơi". Giọng người phụ nữ kia vẫn từ tốn: "Vì cô đã cho anh ấy điều mà tôi không thể cho...".
Giật chồng chớ có giết người đâu mà làm dữ vậy!
Tôi thở dài. Còn chị ta sau một hồi im lặng lại lên tiếng: "Tôi chưa thấy mặt cô nhưng tôi nghĩ chắc là cô đẹp lắm. Và cô giỏi nữa, nếu không thì anh Tuấn sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi biết tính chồng tôi mà".
Lần này, tôi thấy hoang mang thật sự. Tôi mong gặp một người phụ nữ dữ dằn, chanh chua, nói những lời khó nghe để tôi có thể củng cố niềm tin, có thêm động lực để không buông tha người đàn ông của họ. Thế nhưng chị ta làm tôi thất vọng hoàn toàn. Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Chắc là chẳng có mấy người.
Sau cuộc nói chuyện với vợ Tuấn, tôi bức bối quá nên nói với chị sếp: "Theo chị thì em có nên tiếp tục chiếm giữ người đàn ông đó không?". Chị sếp mở to mắt nhìn tôi: "Em vừa nói cái gì?". "Ý em là em có nên xúi Tuấn ly dị để cưới em hay không? Em đã nói chuyện với vợ anh ấy...".
Rồi tôi kể cho chị sếp nghe câu chuyện mà tôi đã giấu chị hơn 1 năm qua. Nghe xong, chị nhìn tôi lom lom: "Cô thật quá đáng. Sướng ích gì mà giật chồng người ta như vậy? Gia đình người ta đang êm ấm, cô lại muốn phá tan là sao? Chị ấy hiền lành, chớ không thì cô ăn axit rồi. Không thấy báo đăng nhan nhản hằng ngày à? Dừng lại đi".
Cứ tưởng kể ra để được chị chia sẻ cho nhẹ lòng, nào ngờ chị nói như tạt nước sôi vô mặt. Bực quá, tôi sẵng giọng: "Giật chồng chớ có phải giết người đâu mà làm dữ vậy?". Nói rồi tôi bỏ ra khỏi phòng chị sếp với tâm trạng chới với, hoang mang, không định hướng.
Tôi gọi cho Tuấn, nói cho anh biết là tôi đã gọi cho vợ anh, nói rõ sự thật. "Em có bị làm sao không? Em làm như vậy là giết cô ấy rồi, biết không?"- giọng Tuấn bỗng rung lên.
Có lẽ anh không ngờ tôi lại làm như thế bởi tôi đã thề thốt với anh là sẽ giữ kín mọi chuyện. Vậy mà bây giờ, vì quá yêu anh mà tôi đã không giữ lời. Thế nhưng anh phải biết điều đó chớ sao lại giận giữ với tôi? Bất giác, tôi lặp lại những lời đã nói với chị sếp: "Giật chồng chớ giết người sao mà làm dữ vậy? Anh đừng có quá đáng với em".
Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. Còn lần này, tại sao tôi lại quyến luyến, khổ đau với một người đàn ông đã mất tự do như vậy?
Nhưng tôi yêu Tuấn thật lòng. Tôi muốn được có anh mãi mãi. Chẳng lẽ mong ước chính đáng ấy lại khó thực hiện đến vậy sao? Hạnh phúc là đấu tranh mà. Nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng để giành lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Như vậy có gì sai đâu mà sao tôi cứ dằn vặt mãi thế này?
Theo VNE
Chồng ngố trên giường Khốn khổ vì đêm tân hôn, chồng thủ thỉ: "Bây giờ làm thế nào nhỉ, em chỉ giúp anh với..." Chốn phòng the, người đàn ông thường được biết đến với vai trò "dẫn dắt" cuộc "yêu", tuy nhiên không phải lúc nào mọi việc cũng diễn ra theo vai trò như vậy. Đôi khi những người vợ lại phải trở thành người...