Tủi hờn với những đêm trả bài trách nhiệm của chồng
Tôi cảm thấy cả hai vợ chồng tôi gần gũi nhau bây giờ đúng theo kiểu “trách nhiệm”, vì chẳng có cảm giác ngọt ngào như trước.
Ảnh minh họa
Vợ chồng tôi yêu nhau hơn 1 năm thì làm đám cưới. Chúng tôi đã vượt rào trước hôn nhân, thời gian đó chuyện ấy tuyệt vời và ngọt ngào vô cùng. Hai đứa cảm thấy vô cùng hòa hợp. Phải nói thực, đây cũng chính là một trong những lý do khiến chúng tôi say nhau, mê nhau như điếu đổ.
Tôi là phụ nữ nhưng cũng rất hưng thú và say mệ chuyện ấy. Nhưng phụ nữ không nói thì ai cũng biết, cái gì cũng cần phải nhẹ nhàng, từng chút một, không phải cứ độp một cái mà nhập cuộc được ngay. Chồng thì ngược lại, ngày trước ân cần bao nhiêu, dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ anh mạnh bạo, vội vã bấy nhiêu. Có lúc cứ hùng hục đi vào tôi, chẳng cần quan tâm tôi thấy thế nào. Có khi tôi chưa kịp có cảm giác gì thì chồng đã xong và vật ra ngủ. Nói thật, cảm giác lúc đó trong tôi chỉ toàn là hụt hẫng. Toàn thân đang căng ra chờ đợi một đợt cảm xúc mãnh liệt thì bỗng dưng tắt lịm khiến tôi khó chịu vô cùng.
Nhiều lần, tôi chia sẻ với chồng cảm giác thật sự của mình. Anh cũng gật gù nhưng chỉ được 3 bữa rồi đâu lại đóng đấy. Mà ngày trước, mỗi lần vợ chồng gần gũi nhau anh đều sạch sẽ, thơm tho. Giờ có khi ăn uống, bia rượu, thuốc lá xong chả cần đánh răng cứ thế lên giường đi ngủ. Tôi bị ám ảnh kinh khủng. Nói thì anh bảo vợ chê chồng.
Cứ như thế dần dần, tôi mất hết cảm giác ham muốn, yêu thương, thay vào đó chỉ như trách nhiệm phải làm mà thôi. Vì không đáp ứng được nên tôi thấy ấm ức, bứt rứt, khó chịu vô cùng. Tự dưng thấy chán chồng và thấy chuyện vợ chồng như một gánh nặng khiến tôi chán nản và mệt mỏi. Tôi không biết phải làm sao bây giờ nữa…
Theo Phunutoday
Vợ đèn đỏ tới cả tháng, tôi bứt rứt không chịu được đành lợi dụng lúc vợ ngủ say để...
Để rồi tối hôm đó, đi liên hoan về có chút men trong người, dưới ánh đèn phòng ngủ mờ ảo, em lại quá quyến rũ trong giấc ngủ. Tim tôi đập loạn, máu sôi lên làm mồ hôi vã ra như tắm. Tôi không nhịn được nữa rồi...
Video đang HOT
Người con gái tôi yêu tại sao lại có thể lừa gạt, dối trá được như thế cơ chứ. (Ảnh minh họa)
Nói thực thì nếu em không thất tình, không bị gã đó đá thì chắc tôi chẳng bao giờ có cơ hội lấy được em làm vợ. Em là hoa khôi của trường, xinh đẹp, giỏi giang, con trai trong trường trồng cây si cứ phải gọi là cả cây số. Gã em yêu thì không khác gì hotboy, có điều kiện vật chất, học hành cũng rất tốt. Trong khi tôi, ngoài cái mác học hành như con mọt sách ra thì chẳng có gì hơn được. Ngoại hình thì nhìn thôi là phát chán như mấy tên bạn tôi vẫn hay nói ấy. Đấy, như thế thì làm sao mà em để mắt cho được.
Tôi vẫn biết là như thế nhưng mà không thể nào ngăn mình thôi để ý tới em. Tôi tự ôm tình yêu đơn phương ấy của mình đi hết 4 năm đại học và tự nhủ rằng, nụ cười vui vẻ của em chính là hạnh phúc của mình.
2 năm sau khi ra trường, tôi đã tự gây dựng được sự nghiệp cho mình. Sự nghiệp ổn định, có điều kiện hơn, ngoại hình của tôi cũng được thay đổi, nhìn sáng láng hơn hẳn. Cũng có vài cô gái ngỏ lời nhưng tôi, chẳng hiểu vì lý do gì vẫn không thể quên được em. Hình bóng em chưa khi nào bị mờ nhạt trong tâm trí tôi. Tôi vẫn luôn âm thầm dõi theo từng bước chân của em, mỉm cười với hạnh phúc của em. Em biết điều ấy và thẳng thừng nói:
- Em chỉ coi anh là bạn tốt. Em cảm ơn tình cảm anh dành cho em, sẽ xin trân trọng nó nhưng không thể nhận nó được. Anh hãy đi tìm hạnh phúc cho mình đi nhé! Đừng đợi em nữa.
Nụ cười vui vẻ của em chính là hạnh phúc của mình. (Ảnh minh họa)
Tôi nghe em nói mà tim vỡ từng mảnh. Tôi biết hết chứ, tôi cũng thử rồi nhưng ông trời cứ trêu ngươi, khiến tôi càng quên lại càng nhớ. Để rồi...
Em gọi điện cho tôi khóc rất nhiều. Gã đàn ông em yêu mấy năm trời đùng một cái ruồng bỏ em để đi với người con gái khác. Đám cưới của gã đã được định rồi. Em khóc, khóc ướt đẫm vai tôi. Mấy ngày liền như thế rồi em đột ngột ôm lấy tôi mà nói:
- Em đồng ý làm vợ anh. Anh có muốn lấy em không?
Tôi sững sờ, ngơ ngác. Gì vậy, tôi đang mơ đấy ư. Một giấc mơ có thật đấy ư? Em nói em muốn lấy tôi. Đây chẳng phải là điều mà bao nhiêu lâu nay tôi luôn trông chờ, mong đợi đó sao. Không ngăn được nỗi vui sướng, tôi gật đầu đồng ý ngay. Càng ngạc nhiên hơn khi em nói em muốn hôn lễ được tổ chức càng sớm càng tốt. Tôi lại càng vui, về nhà thúc giục bố mẹ mang trầu cau sang nhà hỏi cưới em. Nhìn tôi gấp gáp chuẩn bị hôn lễ chỉ trong vòng hai tuần, kẻ cười chê, người thông cảm. Tôi hiểu những gì họ đang nói, nhưng tôi chẳng quan tâm, với tôi, em bây giờ mới là nhất.
Đêm tân hôn...
Nhìn vòng hai có chút nhô lên của em, tôi hơi ngỡ ngàng. Thấy ánh mắt sững sờ của tôi, em lúng túng:
- Tại hồi này em ăn hơi nhiều, mỡ bụng có chút ấy mà. Anh không thích, mai em sẽ giảm ăn.
Câu trả lời của em hết sức thỏa đáng. Tất nhiên, tôi không hề muốn em ăn ít đi rồi. Em gầy thế kia, tôi mong em béo lên còn chẳng được. Bỏ đi cái chuyện vòng hai nhô lên đó, tôi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. Tôi đã có với em một đêm tân hôn cuồng nhiệt không thể tả. Dù cho em không còn trinh trắng, tôi vẫn trân trọng và yêu thương em như ban đầu.
Cuộc hôn nhân của tôi mới diễn ra được 1 tuần nhưng tôi đã thấy sung sướng tột độ. Em quả thực quá tuyệt vời, ai cũng phải hài lòng về em. Tôi tự hào về em lắm, tự nhủ với lòng phải đối xử thật tốt với em. Và rồi...
- Em kẹt đèn đỏ rồi anh ơi.
Tôi theo đúng lịch, định vợ chồng gần gũi thì câu nói của em như gáo nước lạnh, dập tắt hết cả. Tôi quên mất chuyện đến tháng của em. Ngày của em, bây giờ tôi mới được biết. Tôi mỉm cười xin lỗi em vì sự vô tâm của mình, vỗ về em rồi ôm em đi ngủ. Tôi cứ tưởng đèn đỏ của phụ nữ chỉ có nhiều nhất là 1 tuần thôi chứ. Nhưng vợ tôi, em kéo dài đã cả hai tuần nay. Sốt ruột, tôi ngượng ngùng:
- Em nay, sao lâu thế nhỉ?
- À... Em... Bi rong thôi anh. Chắc do căng thẳng quá, nó hơi loạn anh ạ. Phụ nữ chúng em, chuyện này thường lắm.
Câu trả lời của em tôi nghe cũng có lý lắm. Thực thì mấy chuyện này tôi ngu ngơ lắm nên chỉ biết chờ thôi chứ làm sao được. Rồi 1 tháng...
Em đèn đỏ 1 tháng rồi, tôi thực sự thấy bứt dứt, khóc chịu lắm. Vợ chồng mới gần gũi được dăm bữa đã phải nhịn cả tháng thế này, tôi tự thấy là mình chịu đựng giỏi đấy. Để rồi tối hôm đó, đi liên hoan về có chút men trong người, dưới ánh đèn phòng ngủ mờ ảo, em lại quá quyến rũ trong giấc ngủ. Tim tôi đập loạn, máu sôi lên làm mồ hôi vã ra như tắm. Tôi không nhịn được nữa rồi...
Mà chuyện "vượt đèn đỏ", hình như cũng không nặng nề lắm. Hay là... Tôi đánh liều, em ngủ say rồi, mon men kéo váy em lên, thật nhẹ nhàng nhưng kìa... Tôi chưa kịp làm gì, mới đẩy người em quay ngửa ra thì máu đã chảy ra ồ ạt. Hốt hoảng, tôi hét ầm lên...
- Em... Chuyện này là thế nào. Em có vấn đề gì không? Tại sao lại nhiều như thế này được, một tháng rồi còn gì. Em phải có lời giải thích thỏa đáng hơn đấy! - Tôi quát lên
Em tím mặt, nhìn tôi cứng họng rồi bật khóc nức nở. Tôi đòi đưa em đi khám vào sáng hôm sau thì em mới thú nhận. Lời thú nhận của em khiến tôi chết đứng. Em không phải dính đèn đỏ cả tháng, chuyện này xảy ra là vì em đã bỏ thai. Em có thai với gã, gã không nhận, bỏ em. Em không muốn mất con nên tìm tôi thay thế. Nhưng thấy tôi hỏi về vòng 2 lớn, em sợ tôi nghi ngờ nên đành bỏ đi khúc ruột của mình.
Tôi chết lặng. Người con gái tôi yêu tại sao lại có thể lừa gạt, dối trá được như thế cơ chứ. Tôi nhìn em bằng ánh mắt uất hận. Định giơ tay lên tát em mà không được. Đau, thực sự tôi thấy đau vô cùng. Tôi lao ra khỏi phòng, bỏ mặc tiếng gọi của em. Nước mắt tôi rơi xuống, lần đầu tiên tôi khóc vì tình yêu không ngờ nó lại cay đắng, uất nghẹn đến như vậy. Cuộc hôn nhân này, tôi bế tắc, thất vọng quá rồi.
Theo blogtamsu
Tôi định đi 'giao lưu' bên ngoài vì chồng yếu sinh lý Tôi có nhu cầu tình dục khá cao, mỗi tuần ít nhất vài lần mới thoải mái, không có thì người bứt rứt khó chịu lắm, không muốn làm gì cả. ảnh minh họa Tôi 38 tuổi, là giảng viên một trường đại học lớn ở TP HCM, người đẹp dáng chuẩn, căng tràn sức sống. Tôi là niềm mơ ước của biết...