Tuần trăng mật muộn ngọt ngào của chồng và cô giúp việc
Chỉ mất vài giây, cô đã “túm” được anh đang trốn trong phòng tắm ra.
Đến giờ, 2 năm đã qua đi, song kí ức về tuần trăng mật “ngọt ngào” của chồng và cô giúp việc vẫn mãi là kỉ niệm đau đớn tột cùng mà cô phải chịu đựng trong đời.
Đêm đầu tiên trong tuần trăng mật ở Đà Nẵng, đang mơ màng ngủ, cô quờ tay sang không thấy chồng đâu, ngó nghiêng trong phòng tắm cũng không có ánh điện.
Tôi đau khổ khi chứng kiến cảnh chồng mình ngoại tình.
Cô vơ vội điện thoại gọi vào máy anh, sau một hồi chuông dài, anh cũng nhấc máy và bình thản trả lời: “Hai mẹ con ngủ trước đi, anh đang xem bóng đá ở quán cafe ngay cạnh khách sạn. Xem ở phòng sợ làm em với con tỉnh giấc”. Yên tâm, cô lại ôm con ngủ tiếp.
Đêm thứ 2, sau cả ngày dài đi chơi thấm mệt, 9 giờ tối bé Nấm đã lăn ra ngủ. Thấy chồng đang cắm cúi ôm Ipad, cô rủ chồng đi ngủ nhưng anh không đi, bảo vợ: “Em với con ngủ trước đi, anh chưa buồn ngủ. Anh đọc báo lúc nữa đã”.
Cô lại quay sang ôm con và nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, không bận tâm đến anh nữa. 12 giờ đêm, bé Nấm tự nhiên lại tè dầm. Bình thường ở nhà, bé đã không còn tè đêm nữa nên cô không đóng bỉm cho Nấm, chắc hẳn do cả ngày đi chơi, bé Nấm uống nhiều nước quá, lại đi ngủ sớm nên hôm nay mới tè dầm ướt hết đệm.
Vẫn nghĩ chồng lại đi xem bóng đá ngoài quán cafe như đêm qua nên cô tự tay thay quần áo cho bé rồi gọi điện xuống lễ tân nhờ họ đổi ga giường cho. Xong đâu đấy, Nấm lại lăn ra ngủ ngon lành, lúc ấy cô mới cầm điện thoại gọi cho anh. Anh không bắt máy, sốt ruột, cô vừa mở cửa phòng đi ra ngoài vừa tiếp tục nhấn nút gọi lại.
Đêm khuya, khách sạn yên ắng, vì vậy mà cô nghe được tiếng chuông điện thoại quen thuộc của chồng khẽ vang ra từ ngay phòng bên cạnh – phòng của Liên – giúp việc nhà cô đi du lịch cùng hai vợ chồng để đỡ đần cô chăm sóc bé Nấm.
Video đang HOT
Lần thứ 3, anh vẫn không nghe máy, cô áp tai vào cánh cửa phòng giúp việc, nghe rõ mồn một từng hồi chuông đang kêu to dần. Lúc ấy, lòng cô như có lửa đốt, vừa gọi điện cho chồng, cô vừa đập của phòng: “Mở cửa ngay, anh có ra không, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại anh đang đổ rồi. Ra ngay!”.
Bất chấp những tiếng đập cửa liên hồi của cô, một lúc sau Liên mới ra mở cửa, vẻ mặt hốt hoảng: “ Sao đấy chị, anh đi đâu ạ?”. “Tôi phải hỏi cô câu ấy mới phải. Đi đâu mà lại có dép ở đây à?”. Chỉ mất vài giây, cô đã “túm” được anh đang trốn trong phòng tắm ra.
Hôm ấy, cả khách sạn nơi cô nghỉ được một phen náo loạn chứng kiến màn đánh ghen của cô. Cô gào khóc, cào cấu anh, anh thì đứng như trời trồng không phản kháng. Mãi đến khi nghe tiếng bé Nấm khóc trong phòng, cuộc đánh ghen mới chấm dứt.
Trong cơn hoảng loạn, căm hận, cô thu dọn đồ đạc đòi ôm con về nhà ngay trong đêm nhưng rồi nghe anh can ngăn, cô mới ở lại. Cả đêm ấy, cô chìm trong những giọt nước mắt.
Tuần trăng mật của cô đã kết thúc sớm hơn kế hoạch đến 3 ngày. Ngay sáng sau đêm phát hiện ra sự thật động trời của chồng và giúp việc ấy, cô ôm con ra sân bay về nhà. Anh cũng buộc lòng phải đi theo cô, riêng Liên thì anh chẳng dám nhòm ngó đến nữa.
Cô và anh cưới nhau khi bé Nấm của hai người đã được gần 2 tuổi. Trong 7 năm yêu nhau, họ đã sống chung với nhau 3 năm. Bỗng một ngày cô phát hiện mình đã có bầu. Lúc ấy cô đang học văn bằng 2, anh thì đi công tác triền miên nên cả hai quyết định sẽ sinh con và đợi con lớn sẽ tổ chức đám cưới. Họ chỉ kịp đi đăng ký kết hôn để bé Nấm ra đời có đầy đủ tên bố mẹ trong giấy khai sinh.
co-giup-viec-phunutoday-vn
Đám cưới của anh và cô diễn ra cách tuần trăng mật vỏn vẹn 1 tuần. Nhìn anh và cô tươi cười bế con chụp ảnh cưới mà ai cũng thầm ghen tị với hạnh phúc trọn vẹn của gia đình cô. Cưới nhau xong, vợ chồng cô lên kế hoạch đi nghỉ tuần trăng mật miền Trung khoảng 5 – 6 ngày.
Anh bảo: “Em đã vất vả, thiệt thòi nhiều rồi, chẳng mấy khi có cơ hội xả hơi, lần này cả nhà đi, cho Liên đi cùng nữa trông nom Nấm cho em đỡ mệt”. Cô nghe lời anh, lên kế hoạch, đặt vé, phòng khách sạn cho tuần trăng mật 4 người.
Liên kém cô 2 tuổi, là một người họ hàng xa ở quê cô, lên giúp việc cho nhà cô kể từ khi cô sinh bé Nấm. Chưa bao giờ trong đầu cô xuất hiện 2 chữ nghi ngờ về mối quan hệ giữa chồng và giúp việc.
Vì lẽ anh thường xuyên đi công tác xa nhà, những lần anh về với hai mẹ con, anh chỉ quấn quýt bên cô và con suốt ngày. Hơn nữa, Liên cũng chẳng phải cô gái trẻ trung, xinh xắn, lại luôn tỏ ra chăm chỉ, tận tâm với công việc gia đình cô.
Từ lúc xảy ra sự cố ngay trong tuần trăng mật ấy, trong đầu cô luôn tưởng tượng ra cảnh chồng mình và giúp việc trên chiếc giường khách sạn, dù chẳng tận mắt chứng kiến. Rồi cô lục lại tất cả kí ức suốt 2 năm Liên bước vào nhà cô, cố phân tích xem mối quan hệ mờ ám giữa họ liệu đã bắt đầu từ lúc nào.
Nhưng rồi, càng nghĩ cô càng rối loạn và bế tắc. Chỉ có một dấu hiệu khả nghi duy nhất đó là đêm đầu tiên ở khách sạn, khi anh nói đi xem bóng đá ở quán café, giờ cô mới cay đắng biết đêm đó anh cũng sang phòng giúp việc. Còn lại tất cả đều mù mờ trong cô. Tình yêu 7 năm của cô, đám cưới viên mãn mới tuần trước, cô vẫn còn say men hạnh phúc, vậy mà…
Ngay khi đặt chân về đến nhà, cô ngồi vào bàn soạn đơn ly hôn và đưa cho anh. Khác hẳn với không khí im lặng trên chuyến bay của hai người, cầm tờ đơn ly hôn, anh van xin cô tha thứ, thề thốt đó là lần duy nhất sai phạm, hứa hẹn sẽ không bao giờ làm khổ hai mẹ con nữa.
Cô cười nhạt trước những lời thanh minh của anh, vì cô biết đó chắc chắn không phải sự thật, mà sự thật thế nào, cô cũng chẳng muốn truy đến cùng nữa vì càng biết sẽ chỉ càng đau thôi.
Chỉ trong một ngày, cô đã kịp dọn hết đồ đạc của hai mẹ con về nhà ông bà ngoại, nhưng phải mất vài tháng sau cô mới hoàn tất được thủ tục ly hôn với người chồng vừa tổ chức đám cưới được ít ngày.
Đến giờ, 2 năm đã qua đi, song kí ức về tuần trăng mật “ngọt ngào” của chồng và cô giúp việc vẫn mãi là kỉ niệm đau đớn tột cùng mà cô phải chịu đựng trong đời. Đôi lúc, những kí ức buồn ấy vẫn ám ảnh cô, mỗi lúc ấy, cô lại tìm cách đưa con đi chơi đâu đó. Niềm vui bên con luôn là bài thuốc giải tỏa mọi muộn phiền trong cô…
Theo Phunutoday
'Ván bài' của chồng tôi lúc chia tay
Trước lúc chia tay, anh 'chơi bài ngửa' với chị: 'Đấy là sổ tiết kiệm của anh, toàn tiền anh làm ra, em nghĩ sao mà đòi chia chác?'.
Chị và anh đến với nhau hoàn toàn tự nguyện, trên nền tảng của tình yêu. Khi bước vào hôn nhân, anh chị cũng như biết bao các gia đình khác, phải đối mặt với khá nhiều vấn đề phức tạp mà trước kia, khi còn yêu nhau người ta không cần bận tâm tới. Một trong số đó là vấn đề tài chính trong gia đình.
Sau khi bàn bạc, anh chị thống nhất quyết định lương của vợ sẽ để chi tiêu những nhu cầu hàng ngày trong gia đình, còn lương của anh để dành để tiết kiệm, dành cho những việc lớn hơn, như mua xe, mua nhà... Thật lòng mà nói, đó không phải là ý định của chị. Theo như mong muốn của chị, thì lương của mỗi người sẽ chia làm 3 phần, 1 phần dành cho sinh hoạt phí, 1 phần dành cho tiết kiệm và 1 phần để mỗi người tự tiêu riêng. Như thế, khoản gì cũng có mà mỗi người cũng có thể thoải mái chi tiêu những nhu cầu riêng của mình. Vẫn biết lương của chị không cao bằng anh, nhưng cũng không phải là thấp, với lại, đã là vợ chồng thì đâu thể sòng phẳng tôi góp từng này cô cũng phải góp từng này, đóng góp theo khả năng và trong phạm vi lương của mỗi người mà thôi.
Chị mới đầu cũng đề xuất ý kiến như thế, nhưng anh gạt đi. Anh bảo, phân chia thế làm gì cho nhì nhằng, rắc rối. Chị là người chợ búa, cơm nước, lo đối nội thì chị cứ lấy lương của mình ra mà chi dùng đi, lương của chị cũng thừa đủ, chắc chắn còn dư để chị sắm sửa cho bản thân, còn lương anh, anh để gọn cả cục vào tiết kiệm. Chị nghe cũng thấy không có gì là không hợp lí, suy đi tính lại thì cũng thế cả mà thôi. Anh tiết kiệm thì cũng là để sau này lo cho gia đình, con cái chứ cho ai, đi đâu mà thiệt. Thêm nữa, chị cũng tin tưởng vào khả năng tính toán chi tiêu của chồng mình, tin rằng anh sẽ là một người biết giữ tiền và tiêu pha hợp lí.
Chẳng lẽ anh đã quên những năm qua anh sống bằng tiền của ai, tất cả những khoản chi dùng trong gia đình là từ lương của ai? (Ảnh minh họa).
Thời gian đầu, mọi chuyện diễn ra hoàn toàn êm đẹp. Lương của chị cũng không tệ, vì thế, ngoài chi tiêu trong gia đình, chị vẫn có khoản dành cho riêng mình. Nhưng đến khi con đầu lòng của 2 người ra đời thì chị gần như trở nên túng bấn khi mà chi phí đội lên rất nhiều. Chị cầu cứu anh thì anh nhăn mặt chê chị chi tiêu hoang phí, từng ấy mà còn chưa đủ, khuyên chị nên biết tiết kiệm và tính toán hơn. Chồng đã nói thế, chả lẽ chị cứ nhằng nhằng đi theo xin tiền anh, hơn nữa, có lẽ anh nói cũng có lí. Vì thế chị lại cố gắng hạch toán chi tiêu trong khoảng lương của mình mà thôi, và dĩ nhiên, lương thưởng của chị lúc nào cũng sạch bách chẳng còn dư được đồng nào.
Năm năm cưới nhau, con gái đã hơn 3 tuổi, chị chưa 1 lần được biết đến đồng lương của chồng. Tiền anh tiết kiệm được, chị cũng chẳng được cầm hay quản lí, thi thoảng anh chỉ đưa về cho chị xem con số trong sổ tiết kiệm đứng tên anh mà thôi. Nhìn con số ấy, chị cũng yên tâm, vì chị đã không đặt niềm tin nhầm chỗ vào khả năng giữ tiền của anh. Nhưng khi chị thắc mắc sao anh không để chị cùng đứng tên, anh cười xòa: "Hôm đi lập tài khoản đúng hôm em có chuyến công tác, nên làm sao mà rủ được! Mà em cứ quan trọng hóa vấn đề thế, đứng tên như nào mà chả được!". Ừ thì cũng đúng thế thật, có công to việc lớn trong nhà thì chả dùng đến tiền trong đó thì ở đâu, lúc ấy lại phải 2 người mới đi rút được, phiền phức ra.
Chị nghĩ thế cũng chẳng có gì không đúng, nhưng có lẽ chỉ là trong trường hợp không có biến cố gì xảy ra mà thôi. Kỉ niệm 5 năm ngày cưới chưa được bao lâu thì chị phát hiện ra anh đang ngoại tình - là một em gái rất trẻ, rất xinh. Đau đớn lắm, người chồng chị tin tưởng bấy lâu nay lại có thể phản bội chị một cách thản nhiên như thế. Rồi chị gần như rơi vào tận cùng của tuyệt vọng khi đưa ra cho anh 2 sự lựa chọn, 1 là nhân tình, 2 là chị và con thì anh sau 1 đêm suy nghĩ đã quyết định chọn... cô ta, vì "anh yêu cô ấy, anh không thể rời xa cô ấy được". Chị không hề muốn chia tay, nếu anh biết quay đầu là bờ, nếu anh vẫn cần chị và con, thật tâm hối lỗi. Nhưng trớ trêu thay, anh có cần cơ hội tha thứ của chị đâu!
Cố nén giọt nước mắt chỉ trực trào ra, chị nhìn anh viết đơn ly hôn - án tử cho cuộc hôn nhân của 2 người. Cầm tờ đơn trên tay, thấy anh viết 2 người không có tài sản chung, con thì giao cho chị chăm sóc (đây cũng là ý muốn của chị), chị cười gượng hỏi anh: "Sổ tiết kiệm thì...". Chị chưa nói hết câu, anh đã cắt ngang lời chị: "Anh rút hết tiền ra rồi, trong đó giờ trống không, còn gì mà chia! Hơn nữa, đấy là sổ tiết kiệm của anh, toàn tiền anh làm ra, em nghĩ sao mà đòi chia chác?". Chị sững người, không thốt nên lời, chỉ nhìn anh chăm chăm. Chẳng lẽ anh đã quên những năm qua anh sống bằng tiền của ai, tất cả những khoản chi dùng trong gia đình là từ lương của ai? Nhưng anh chỉ đáp lại cái nhìn xoáy sâu, ánh mắt đầy phức tạp của chị bằng 1 cái nhún vai thờ ơ.
Chị đặt bút kí ngay lập tức, không nói thêm 1 lời nào nữa, cho dù cảm giác đắng chát dâng ứ nghẹn trong cổ họng. Anh đối xử với mẹ con chị như thế là quá hiểu sự tuyệt tình đến tận cùng của anh rồi. Số tiền trong sổ tiết tiệm đó không phải là nhỏ, nhưng giờ phút này, chị chẳng thiết tha gì nữa. "Tay trắng chia tay ư? Hề gì! Mình có công việc tốt, còn sức khỏe, chẳng sợ không làm ra tiền, càng chẳng lo không đủ sức nuôi con!" - chị cười cay đắng.
Theo Phunutoday
Sững sờ khi người tình cũ của chồng đòi qua đêm ở nhà tôi Mình bảo anh bảo cô ta đi ra nhà nghỉ mà thuê phòng 1 đêm, chứ mình không để cho bạn gái cũ của chồng ngủ điềm nhiên trong nhà mình. Chào tất cả mọi người! Thật sự chưa bao giờ mình nghĩ đem chuyện nhà mình lên đây để kể lể. Song mình không thể chịu được trước lời đề nghị khiếm...