Tuần trăng mật đẫm nước mắt
Tôi không ngờ chuyến đi trăng mật của mình lại đẫm nước mắt….
Lần ấy, anh nói, sau khi cưới chúng tôi sẽ đi Nha Trang du lịch. Mong chờ chuyến du lịch với chồng, tôi hào hứng mua sắm, chuẩn bị quần áo vì nghĩ cưới xong, chúng tôi sẽ lên đường luôn. Nhưng, vừa cưới xong, anh bảo, &’có khi chúng ta phải hoãn lại vài tuần vì mẹ đợt này mệt, mình ở nhà chăm mẹ’. Tôi đồng ý, vì con dâu cũng không nên có thái độ với mẹ chồng khi bà ốm. Thật ra, cũng chỉ là ốm qua loa nhưng tôi lại lo mình đòi đi thì chồng lại nghĩ ngợi. Vậy là, đợi đến 2 tuần, 3 tuần, thậm chí là gần 2 tháng, mẹ chồng mới bớt kêu ca. Tôi mệt mỏi vì thấy mẹ chồng làm nũng chồng tôi quá. Chúng tôi vừa cưới nhau, muốn dành thời gian cho nhau nhưng dường như mẹ chồng không muốn nên bà mới kiếm cớ ốm suốt ngày này qua ngày khác.
Đến lúc không thể đừng được nữa, vả lại cũng vì tôi thúc giục nhiều, chồng mới đồng ý cho tôi đi. Nhưng với lý do, mẹ chồng đi trăng mật cùng. Tôi chết lặng khi nghe quyết định của chồng. Làm gì có chuyện mẹ chồng đi trăng mật cùng con. Tôi bảo chồng không được nhưng chồng nhất định cho mẹ đi. Suốt mấy ngày đó, tôi chán nản, buồn rầu. Trăng mật mà có mẹ chồng thì còn gì vui. Đời thật trớ trêu.
Vậy mà, chiều theo ý chồng và sợ mẹ chồng này kia khi mới về làm dâu, tôi chấp nhận đi chung với mẹ chồng mà lòng không vui vẻ chút nào. Hôm ấy, khổ tâm nhất, mẹ chồng đòi ở chung phòng. Nghe thì vô lý nhưng đúng là chuyện có thật. Trên đời lại còn có chuyện mẹ chồng đòi ở chung phòng với con dâu, con trai khi đi trăng mật? Chuyện đi trăng mật cùng đã là chuyện vô lý chứ nói gì đến chuyện ở chung.
Mẹ anh đi đâu cũng theo đi. Lúc tôi muốn đi riêng với anh, kêu mẹ mệt thì nên đi nghỉ, mẹ cũng không chịu, cứ bảo mẹ không mệt, kêu đi cho bằng được. (ảnh minh họa)
Tôi buồn vô cùng. Cảm thấy cuộc sống cực kì bế tắc. Tôi khóc suốt mấy ngày trước khi đi, sau đó lại có chuyện mẹ chồng đòi ở chung phòng nên suốt chuyến đi tôi mặt nặng mày nhẹ. Tôi khó chịu ra mặt với chồng. Anh bảo đi đâu tôi cũng kêu mệt, nói không muốn đi, anh đi với mẹ anh. Nhiều lần như thế, anh không rủ nữa, anh đi với mẹ thật. Vậy thì còn gọi gì là trăng mật?
Mẹ anh đi đâu cũng theo đi. Lúc tôi muốn đi riêng với anh, kêu mẹ mệt thì nên đi nghỉ, mẹ cũng không chịu, cứ bảo mẹ không mệt, kêu đi cho bằng được. Tôi chán nản, tối đó, cãi nhau với chồng to thì mẹ chồng bước vào. Tôi khó chịu không nói với mẹ câu gì. Anh bảo tôi ngồi xuống ăn cơm, tôi nhất định không ngồi. Anh lôi tôi như con ở, bảo tôi phải ngồi xuống, không được vô lễ với mẹ anh. Tôi tức mình quát anh &’anh thích không vô lễ thì tôi phần anh. Tôi mệt, không ăn, anh đừng nói nhiều’. Thế là, chồng tôi tát một cái như trời giáng lên mặt tôi khiến tôi choáng váng.
Mẹ anh ngồi đó, không nói một câu, cứ mặc nhiên gắp thức ăn. Hành động của bà càng làm tôi tức điên. Tôi lập tức lên phòng, dọn đồ, thuê 1 khách sạn khác ở ngay tối hôm đó, hủy luôn cả chuyến trăng mật.
Video đang HOT
Thật sự, tôi không thể nào chịu đựng được chuyện mẹ chồng đi trăng mật cùng chúng tôi lại còn đòi ở chung phòng. Chuyện anh vì mẹ mà tát tôi một cái tôi cũng không muốn bỏ qua. Tôi nghĩ, chuyện này chắc sẽ còn lặp lại nhiều và tôi thật sự không thể nào chịu nổi. Mới cưới nhau, anh đã bám váy mẹ, nghe lời mẹ, hoãn trăng mật hết lần này đến lần khác còn không ngại cho mẹ đi cùng. Anh có bao giờ nghe lời tôi, chỉ nghe theo ý mẹ anh. Và bây giờ, anh đánh tôi vì mẹ anh, thì tôi còn lời nào để nói. Tôi khóc như mưa khi dọn đồ bỏ ra khách sạn khác. Đúng là, trăng mật đẫm nước mắt… khổ sở quá mọi người ơi!
Theo Khám Phá
Đẫm nước mắt cuộc chạy trốn tình cũ của một nữ sinh
Anh muốn chiếm đoạt em nhưng em cưỡng lại rồi òa khóc. Đúng lúc em buông xuôi thì anh lấn tới...
Chào độc giả mục tâm sự. Đây là lần đầu tiên em chia sẻ cảm xúc của mình lên đây. Em vốn là một con bé cứng đầu và sống rất lý trí nên chưa bao giờ em nghĩ sẽ có ngày, mình viết những dòng này ra để mong đợi sự cảm thông, chia sẻ của những người xa lạ. Thế nhưng, nếu không nói ra em sẽ điên loạn mất vì chẳng biết nói với ai.
Em quen anh khi em đi làm thêm ở một công ty tư nhân về in, photo trên phố. Lúc đó, em đang học năm thứ nhất đại học, hiện em đang là sinh viên năm thứ ba. Đó là khoảng thời gian em mới chia tay mối tình đầu của mình. Đau đớn lắm khi người chen vào giữa lại là đứa bạn thân từ hồi cấp một. Cũng chính vì yếu lòng mà dù biết anh đã có vợ sắp cưới em vẫn ngã lòng. Anh rất thẳng thắn nói rõ, sẽ chia tay em khi bố mẹ bắt cưới vợ.
Chuyện yêu của em với anh ấy chỉ là một bản hợp đồng để em cùng anh đi gặp đối tác thôi. Thế nhưng chẳng hiểu sao, hai đứa lại dính với nhau, quyến luyến không thể nào dứt ra được.
Rồi khi anh nói năm sau phải kết hôn, lúc đó chúng em yêu nhau đã được 18 tháng và em vẫn rất tự tin rằng, mình sẽ giữ được anh. Nhưng rồi... anh nói chia tay.
'Tháng sau anh lấy vợ nên mình chia tay em nhé. Từ mai em không phải đi làm nữa, anh sẽ giải quyết thỏa đáng lương thưởng 2 năm em làm cho anh'.
Ảnh minh họa
Em chết lặng, khóc như điên dại rồi bỏ chạy thật nhanh, em muốn về nhà nhưng cứ chạy trong vô thức như thế. Anh gọi không biết bao nhiêu cuộc nhưng em vẫn nhất quyết không nghe, em không muốn cho anh cơ hội nói lời chấm dứt.
Lúc đó, em mới phát hiện ra, mình đã thực sự yêu anh. Thật đến kinh ngạc, em đau đớn khi nghĩ ôm anh, hôn anh là một người con gái khác, tay anh sẽ nắm tay người khác, thậm chí em còn điên đến mức đau đớn nghĩ đến đứa con của anh không phải là do em sinh ra nữa...
Ban đầu em luôn nghĩ, em choáng ngợp vì món quà anh tặng, rằng yêu nhau 1 năm thì cứ cố mà nhận, nhận cho thật nhiều vào để lúc chia tay không bị lỗ, vì đây là tình yêu trên hợp đồng mà. Thế mà em không sớm nhận ra, mình luôn có ý định trả lại quà khi chia tay nên chẳng dám dùng một món nào, vì sợ dùng thì sẽ cũ mất, đến lúc trả lại khó coi.
Nhưng rồi thê thảm đến thế nào thì chỉ mình biết, em vẫn phải ngẩng cao đầu chia tay anh. Em đóng gói trả hết quà anh tặng, nước hoa, son, túi, giầy, váy vóc, đồng hồ, trang sức, điện thoại, chỉ giữ lại món quà sinh nhật. Đó là món quà sinh nhật người yêu tặng em, em có quyền giữ, là món duy nhất em đòi anh tặng, không phải là quà khi làm 'bồ' thiếu gia.
Sau đó, em chuyển phát nhanh theo địa chỉ nhà anh vì chẳng dám gặp mặt. Chỉ cần nhìn thấy anh thôi em sẽ không đủ quyết tâm chia tay. Em gửi kèm theo thư xin nghỉ việc và lá thư chia tay.
Thời gian sau đó cứ chậm rãi trôi đi, em như sống trong vô thức. Ba tuần sau là đám cưới của anh, chị kia gửi cả thiệp mời cho em.
Em không quá bất ngờ khi chị biết sự tồn tại của em và mối quan hệ giữa em với anh. Cũng đúng thôi bởi bữa tiệc nào anh chẳng dẫn em đi cùng, quấn quýt thế hẳn cũng khiến chị 'sôi tiết' đôi lần. Em cố an ủi mình rằng, xem như lần này chị đã thắng và để chị được hả hê.
Chị còn gọi điện cho em, xác nhận xem em có đến dự không. Em cũng bảo luôn: 'Em không có bản lĩnh mặt dày như vậy'. Cũng đúng, em đến cả ba càng khó xử, làm ầm lên chỉ có thiệt em. Người ngoài nhìn vào chẳng có ai bênh cho người thứ ba, chỉ càng um xùm lên, mất mặt mình. Mình gia đình đâu đến nỗi mà phải làm bồ thiếu gia.
Rồi mọi chuyện cũng trôi qua, em lấy lại được thăng bằng trong cuộc sống 'không có anh'. Em đăng ký học hai ngành để không còn thời gian nghĩ đến anh, điểm số vẫn cao, học bổng nhận đều đều. Nhìn vào, liệu có ai nhận ra em từng là 'bồ'.
Ảnh minh họa
Sau 6 tháng anh cắt đứt liên lạc với em thì em nhận được điện thoại của người bạn anh, nói anh uống say be bét cả tháng nay và rất muốn gặp lại em. Em òa khóc ngay trong điện thoại, thậm chí hét lên rằng, em không thể, em không muốn nhìn thấy anh.
Em tìm mọi cách để tránh mặt anh thì anh dùng sức ảnh hưởng của mình để gọi em lên phòng quản lý đào tạo rồi lôi em đi. Anh muốn chiếm đoạt em nhưng em cưỡng lại rồi òa khóc. Đúng lúc em buông xuôi thì anh lấn tới.
Xong mọi chuyện anh bảo: 'Mai đi đăng ký kết hôn. Em sẽ là vợ anh'. Em ngây dại cười rồi lại khóc, ai sẽ thừa nhận em, kể cả khi có cái tờ giấy ấy, ai sẽ thừa nhận đây? Em vặc lại 'Anh đã là chồng, đã cưới chị ấy rồi'. Anh đáp 'Cưới nhưng không đăng ký'.
Em không đứng lên nổi, bảo anh đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp thì anh nói, có con rồi bố mẹ anh sẽ thừa nhận em.
Nhưng em không muốn, gia đình em rồi sẽ thế nào, người ta sẽ phỉ nhổ vào bố mẹ em, vào chính bản thân em và cả chị gái em nữa. Trước đây, bố em từng cặp bồ, từng khiến gia đình em lao đao nhiều bận.
Rồi con em sẽ ra sao khi mẹ nó mang tiếng là bồ, là kẻ thứ ba đi phá hoại gia đình người khác. Nó sẽ là đứa con hoang. Anh nói nó sẽ có hộ khẩu vì em là vợ anh.
Nghe tiếng vợ đấy mà em đau đớn cho hai mấy năm làm người, sống trên đời của mình. Sao lại có thể thành như vậy. Em làm sao có thể đánh đổi danh dự gia đình, chà đạp lên người khác để ích kỷ giành hạnh phúc cho mình? Em không đủ nhẫn tâm để làm. Mọi người hãy cứu em với! Em phải làm sao đây?
Theo Người Đưa Tin
Cùng ô sin hưởng tuần trăng mật ngọt ngào nhưng không ngờ cô vợ "đần như đất" đã lên 1 kế hoạch ngoạn mục "Em thấy chưa? Anh đã nói rồi, vợ anh nó đần lắm! Giờ thì tha hồ rồi nhé! "Làm tý" chứ nhỉ? Nhớ em muốn chết!". - Ngày xưa tao cứ cười mày thật ngu khi lấy vợ đần. Giờ tao mới thấy tao mới là thằng đần còn mày lại là thằng đi trước thời đại. Nghe thằng bạn chí cốt nói...