Từ vụ trẻ lớp 1 tử vong do bị bỏ quên trên ôtô: Bất cẩn và sự chưa trưởng thành
Sự việc bé L.H.L. (6 tuổi) học lớp 1 Trường phổ thông liên cấp quốc tế Gateway ( quận Cầu Giấy, Hà Nội) bị tử vong, với nghi vấn ban đầu do nhà trường và lái xe bỏ quên bé suốt từ sáng đến chiều ngày 6.8 trên ôtô đưa đón học sinh của trường, đang làm dư luận bàng hoàng.
Trường Gateway, nơi vừa xảy ra vụ việc chấn động nhân tâm. Ảnh: TLNT
Là người lớn, chúng ta sẽ cảm thấy có lỗi và thương cảm cho một sinh linh bé bỏng đã sớm phải lìa bỏ thế gian trong khi chặng đường đời rất dài còn ở phía trước.
Là phụ huynh, chúng ta không khỏi lo lắng khi suy ngẫm về con cái mình.
Là người công dân, hẳn chúng ta sẽ không khỏi giật mình nhìn lại và suy ngẫm về xã hội.
Câu chuyện trên thật đau lòng cho dù nguyên nhân là gì chăng nữa. Nếu nguyên do là sự bất cẩn thì nỗi đau ấy còn tăng gấp nhiều lần vì lẽ ra có thể ngăn ngừa được điều đó.
Nhưng chúng ta hãy thử nhìn lại xem, đấy có phải là trường hợp cá biệt không?
Hãy nhớ lại xem mỗi ngày chúng ta khi đi bộ qua đường có phải lúc nào cũng rùng mình run rẩy khi hàng chục chiếc xe lao tới mà người lái không hề có chút nào cân nhắc hay trìu mến?
Có phải mỗi khi đi xe buýt chúng ta đều giật nảy mình vì những cú lạng lách, phanh gấp hoặc tiếng quát tháo của lái xe, phụ xe giục “nhanh chân lên” không?
Có phải chúng ta lâu lâu lại đọc những dòng tin trên báo mô tả những vụ tai nạn vô cùng đáng tiếc như trẻ dẫm phải dây điện ở công trường đang thi công, trẻ chết đuối ở ao nhà, xe taxi bị vật liệu rơi trúng khiến tài xế tử vong…không?
Ở bệnh viện có phải chúng ta đều run lên khi thấy bác sĩ thao tác nghiệp vụ trong trạng thái không hề tập trung tuyệt đối hoặc họ vừa làm việc vừa nói chuyện riêng, nghịch điện thoại không?
Trong trải nghiệm của tôi, tôi gần như có tất cả những trải nghiệm trên hoặc trực tiếp chứng kiến chúng.
Người Việt, như một thói quen rất cũ hay tự ái khi bị so sánh với người ngoài nhưng nếu cần so sánh để làm rõ sự bất cẩn tôi nghĩ so sánh với người Nhật sẽ là một lựa chọn thích hợp.
Bà Trần Thị Hồng Hạnh, Chủ tịch HĐQT trường Gateway và ông Lê Văn Sơn – cha của bé L.H.L. vừa tử vong trên ôtô đưa đón của trường. Ảnh: Hoàng Lam/Zing
Tôi đã từng sống ở Nhật 8 năm, làm đủ nghề để sống từ làm cơm hộp trong nhà máy, vận hành máy trong nhà máy sản xuất mì ăn liền, bốc vác, thư kí văn phòng, phiên dịch cho các công ty sản xuất (cơ khí, hóa chất, xây dựng…) và phiên dịch cho luật sư tại trại tạm giam, tòa án, viện kiểm sát… Những trải nghiệm đó cho phép tôi so sánh sự bất cẩn và cẩn thận ở Việt Nam và Nhật Bản một cách tương đối thực tế.
So với người Nhật, người Việt cực ẩu! Trong mọi tình huống, mọi nơi, mọi hoàn cảnh.
Chẳng hạn ở bệnh viện, trước khi tiêm thuốc, mổ xẻ hay làm bất cứ thủ thuật gì bác sĩ Nhật hay y tá đều có động tác xác nhận lại bằng việc hỏi trực tiếp bệnh nhân là “Anh là X phải không?”, “Bệnh của anh là …phải không”, “Cần phải… phải không”. Họ cũng sẽ giải thích rõ cho bệnh nhân thủ thuật cần làm, thuốc cần tiêm, tác dụng phụ của thuốc nếu có… Nếu là sản phụ sau khi sinh y tá sẽ viết tên mẹ và con lên đùi trẻ (bằng mực y tế an toàn và khó xóa) để tránh nhầm lẫn.
Video đang HOT
Ở Việt Nam, có lẽ trừ các bệnh viện tư đắt tiền hay bệnh viện quốc tế, quy trình này không được học hỏi và tuân thủ đúng. Bác sĩ cứ im lặng làm ào ào. Không giải thích, không xác minh. Và đầy trường hợp nhầm lẫn như tiêm nhầm thuốc, mổ nhầm chân, cắt nhầm thận đã xảy ra. Chính anh rể tôi trước khi bị đánh thuốc mê lên bàn mổ đã nghi ngờ hỏi lại khi cảm thấy câu hỏi của bác sĩ là “siêu âm chưa” có điểm gì đó nghi vấn vì anh đã siêu âm trước đó. Hóa ra hai bệnh nhân trùng tên nhưng là hai bệnh, hai chỗ mổ khác nhau. Hú hồn. Chính tôi hai tuần trước khi đi khám ở một bệnh viện lớn nhất nhì Hà Nội cũng dính hậu quả khi hai ông bác sĩ vừa khám vừa quát tháo bệnh nhân – khách hàng, vừa nói chuyện điện thoại tán gẫu, vừa bật nhạc vàng nghe. Ngoài cửa, y tá của họ cho tất cả các bệnh nhân uống dung dịch (trước khi nội soi) trong cùng một cốc. Đấy là một sự bất cẩn không thể tha thứ.
Ôtô đưa đón học sinh của Trường Gateway. Ảnh: Hoàng Lam/Zing
Ở trên đường, người Việt cũng rất bất cẩn. Làm việc thì thung thăng nhưng ngồi lên xe là phóng bạt mạng không cần biết phải trái nhường nhịn là gì. Không ai cảm thấy có lỗi khi phóng qua vạch trắng sang đường của người đi bộ mà không hề giảm tốc độ hay nhường đường trong khi luật và đạo đức đều yêu cầu phải như thế. Lái xe buýt và phụ xe chỉ quan tâm đến “đủ giờ” hay “âm giờ” không quan tâm đến an toàn của khách và người đi đường. Mỗi lần đường tắc hay có ai đó đi sát đầu xe, không ít lái xe văng tục “ĐM. Ông đâm cho chết mẹ nhà mày bây giờ. Đi như mù”.
Nhìn vào các công trường, nhà máy ta thấy cũng ái ngại. Cháy vì thế hay xảy ra và khi xảy ra thì thường có thương vong.
Người Việt khi làm với người Nhật thường hay phàn nàn và chỉ trích người Nhật “cứng nhắc, máy móc”. Điều đó đúng khi họ phải tuân thủ theo một quy trình nghiêm ngặt, tốn thời gian, công sức. Một người lái tàu ở Nhật, mỗi lần xác nhận các cánh cửa đã đóng lại an toàn đều phải đứng nghiêm ở đầu tàu, nhìn suốt tận đuôi tàu chỉ tay hô “yoi” (Tốt), sau đó đóng cửa và mở máy. Mỗi ngày họ đều làm cả chục lần như vậy.
Tốn thời gian, mệt mỏi. Nhưng không thể không làm. Quy trình ấy nảy sinh từ chính các vụ tai nạn kẹp tàu khi vào phút chót có những người lao lên hoặc xuống tàu. Điều gì sẽ xảy ra khi tàu chạy và hành khách kẹp một tay, chân, hoặc nửa người giữa hai cánh cửa?
Người lái tàu, lái xe buýt, người soát vé tàu ở Nhật trước khi xuống tàu bao giờ cũng đi kiểm tra từ đầu xe tới cuối xe kiểm tra từng hàng ghế xem khách có bỏ quên vật dụng gì, có ai ngủ quên không. Chuyện lái xe đánh thức hành khách nhậu say ngủ quên là chuyện thường xảy ra ở Nhật.
Quy trình họ đặt ra và yêu cầu thực hiện nghiêm ngặt là để ngăn ngừa tối đa có thể rủi ro nhất là rủi ro về sinh mạng. Nhiều công nhân, kỹ sư người Việt khi làm trong nhà máy cơ khí thường phàn nàn người Nhật thiếu sáng tạo, làm động tác thừa mất thời gian và thích thú với sự làm tắt của mình khi có thể đẩy năng suất cao lên. Họ đâu biết rằng người Nhật thừa biết rằng cắt đi một vài công đoạn hay động tác có thể nâng cao năng suất nhưng sẽ có rủi ro.
Rủi ro về sinh mạng là rủi ro khó lấy lại.
Có lần tôi đã được thuê đến chỉ để dịch “lời mắng” của ông giám đốc giành cho một cậu thực tập sinh người Việt. Lý do là cậu này đã táy máy đút tâm thép 5mm vào máy uốn làm vỡ luôn một mảng ở máy trong khi giới hạn an toàn của máy chỉ được uốn thép 3mm (điều này cậu ta biết rõ). Khi điều tra cậu ta giải thích lý do “Thử xem nó uốn thế nào”. Đơn giản chỉ có vậy. Điều làm ông giám đốc tức giận nhất không phải là hỏng cỗ máy mấy trăm triệu tiền Việt (luật Nhật cấm ông chủ phạt tiền công nhân khi làm hỏng sản phẩm, cấm cả trừ lương vì lỗi trong công việc) và là sự nghịch dại của cậu ta có thể lấy đi mạng sống của cậu hoặc những người xung quanh nếu miếng thép vỡ ra văng vào người.
Một lần khác, khi tôi dịch cho một nghiệp đoàn Nhật tại một buổi dạy về “trói vật” khi vận hành cẩu, một ông thầy đã nổi nóng đuổi thẳng cổ một cậu công nhân học việc người Nhật về vì cậu này tự ý sờ vào máy khi chưa có lệnh. Sau đó ông có nói riêng với tôi “Nếu hắn là người Việt tôi chỉ phạt không đuổi. Làm như vậy để các cậu kia-ý chỉ người Việt-nhìn vào mà học nghiêm túc”. Ông có lý vì trong vận hành cầu, người trói vật luôn phải làm việc phía dưới, nếu sơ sẩy vật cẩu lên rớt xuống có thể gây tai nạn.
Ngay chính trong gia đình tôi, cũng có nhiều lần tôi chứng kiến sự bất cẩn. Có lần tôi về nhà mẹ tôi muốn lấy cau ra chợ bán nên bà nhất định cứ giục tôi trèo lên cây cau hái cau cho bà. Cây cau cao tít tắp thân không có cành và có lẽ cũng rất dễ gãy. Đơn giản lúc đó bà chỉ nghĩ làm sao có buồng cau. Tôi cãi lại mẹ rằng chuyện đó rất nguy hiểm thì mẹ tôi bảo “ngã sao được, bám chắc vào không có ngã”. Thiếu chút nữa tôi nổi khùng. Tôi lấy lưỡi liềm buộc vào cây sào và lấy xuống buồng cau cho bà. Bà tỏ ra rất ngạc nhiên vì khỏi cần trèo mà vẫn có cau chẳng thiếu một quả nào.
Trong đời thường, sự bất cẩn có khi nảy ra chỉ giản đơn như thế.
Sự nguy hiểm của những sự bất cẩn ở Việt Nam là nó trở thành thói quen sinh hoạt của toàn xã hội. Nhìn đâu cũng thấy bất cẩn và thiếu an toàn. Một ví dụ khó tin đến rùng mình là cảnh cảnh sát vây bắt tội phạm có nổ súng mà đám đông dân chúng xúm xít đứng xem hoặc tệ hơn là khi công binh tìm cách tháo gỡ bom sót lại từ chiến tranh (với trang phục, trang bị vô cùng thô sơ) thì nam thanh nữ tu ríu rít ra hiện trường chụp ảnh…tự sướng.
Người lớn khác trẻ con ở chỗ có khả năng tính toán đến hệ quả trực tiếp và gián tiếp trước khi hành động. Cân nhắc lợi ích đạt được và rủi ro phải đối mặt. Sự cân nhắc đó là sự thận trọng. Thiếu nó là bất cẩn.
Bởi thế, sự bất cẩn xét ở ý nghĩa này cũng là biểu hiện của sự chưa trưởng thành. Muốn cải thiện điều này phải cần đến cả gia đình, nhà trường và xã hội. Khi tiêu chuẩn an toàn, trong đó có cả các tiêu chuẩn an toàn được ghi trong luật, được nâng cao và thực thi, sự bất cẩn sẽ giảm đi.
Tuy nhiên, sự sinh hoạt và giáo dục trong gia đình, nhà trường chú trọng tới sinh mệnh con người và sự an toàn cũng có vai trò rất lớn.
Tiếc thay, ở Việt Nam, giáo dục thường chỉ chú trọng tới truyền đạt các tri thức giáo khoa để phục vụ thi. Giáo dục sinh mệnh và giáo dục đời sống vẫn đang là những đề tài để ngỏ.
Hệ quả của nó là sự chưa trưởng thành ở từng cá nhân lẫn ở cả cộng đồng.
Nguyễn Quốc Vương
(Nguyên giảng viên Khoa Lịch sử Đại học Sư phạm Hà Nội; nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành giáo dục lịch sử tại Nhật Bản; đã dịch và viết gần 50 cuốn sách về giáo dục, lịch sử…)
Theo nguoidothi.net
Trắng đêm chờ "đón con" của gia đình học sinh lớp 1 trường Gateway
1h sáng 7/8, tại sảnh Nhà tang lễ Bệnh viện E, anh S - bố đẻ cháu L, học sinh lớp 1 trường Gateway tử vong do bị bỏ quên trên xe buýt - tất bật với những cuộc điện thoại. Người hỏi thăm, người chia buồn và cả những cuộc gọi thu xếp để đưa con trai anh về.
Xuất hiện tại Bệnh viện E (Trần Cung, TP.Hà Nội) từ tối 6/8 sau khi nhận được tin con nhập viện, anh S cố trấn tĩnh để giải quyết công việc. Bà Hạnh - Chủ tịch Hội đồng trường Gateway cũng có mặt.
Những cuộc trao đổi, làm việc giữa đại diện gia đình học sinh lớp 1 tử vong do bị bỏ quên trên xe buýt và công an, nhà trường, các cơ quan liên quan cũng lần lượt diễn ra.
Trong câu chuyện, bà Hạnh thừa nhận sự việc giáo viên đã quên học sinh L trên xe buýt, điều này khiến cháu tử vong. Bà Hạnh hứa nhà trường sẽ chịu trách nhiệm cho việc này.
Ở một góc xa đối diện phòng cấp cứu của Bệnh viện E, vợ anh S đang khóc nức nở tại dãy ghế đá. L là con 1 của 2 vợ chồng.
Anh S lúc này đang đại diện gia đình làm những thủ tục với cơ quan công an, bệnh viện. Người thân anh S nghe tin mỗi lúc đến càng đông với những bức xúc, những bất ngờ trước thông tin về cháu L.
Dù đau đớn anh S vẫn cố gắng gượng để làm chỗ dựa tinh thần cho vợ, người thân mình và cả cho "linh hồn" bé bỏng của con trai anh.
Trong những câu chuyện với phóng viên, giọng anh nhỏ dần, nhỏ dần. Tối muộn ngày 6/8, thi thể cháu L được các bác sĩ và gia đình đưa về Nhà tang lễ bệnh viện.
Theo anh S, các bác sĩ bệnh viện E cho biết, con trai anh tử vong trước khi đến viện.
Tại sảnh chờ Nhà tang lễ Bệnh viện E, 22h30 ngày 6/8, Công an quận Cầu Giấy, Viện kiểm sát Nhân dân cùng cấp và các đơn vị liên quan tiếp tục làm việc với gia đình và đại diện nhà trường.
Cuộc làm việc thi thoảng bị gián đoạn bởi những tiếc khóc to ở cuối sân, nơi mẹ, người thân cháu L đang ngồi ở đó.
Chứng kiến giây phút bác sĩ cùng người thân đẩy chiếc cáng bệnh viện đưa L về Nhà tang lễ, bất cứ ai cũng thấy nghẹn lòng.
"Người nhà ra mua ít khăn mặt nhé" - một người thuộc đơn vị chức năng đang làm thủ tục pháp y lúc nửa đêm nói, những người thân của cháu L đang chờ ngoài sảnh lại òa lên nức nở.
Trong tất cả các cuộc làm việc cũng như tiếp xúc với gia đình, đại diện trường Gateway thừa nhận trách nhiệm của trường với sự việc đau lòng này.
1h sáng 7/8, anh S nghe 1 cuộc điện thoại khá lâu, anh trao đổi tình hình của con trai, rồi chuyện lo đưa cháu về sau khi hoàn tất các thủ tục tại Bệnh viện E.
Theo chia sẻ của gia đình, 4h sáng sẽ khâm liệm L, 6h sẽ đưa cháu về để thực hiện những nghi lễ cuối cùng theo phong tục.
1h20, di ảnh của L được người thân mang đến.
Hàng chục người thân của L thức trắng đêm để chờ "đón" cháu về.
Tại Bệnh viện E lúc 2h đêm, lực lượng chức năng tiếp tục làm nhiệm vụ trong sảnh Nhà trang lễ. Rất đông phóng viên vẫn nán lại.
Cả 1 tương lai với biết bao dự định của vợ chồng anh S dành cho cậu con trai mới bước vào lớp 1 đã tan vỡ. Họ đưa con đến trường ở một điểm đón ở Yên Hoà, nhưng họ lại đau đớn, "đón con" về ở nhà tang lễ. Tất cả đã bị dập tắt kể từ khi người ta phát hiện ra L - con trai anh - bất tỉnh trên xe buýt của trường Gateway.
Sáng 6/8, hệ thống xe buýt của trường Gateway đón học sinh tại các điểm như đã đăng ký. Xe buýt số 19 mang biển số 29B-069.56 được điều khiển bởi lái xe Phiến và người hỗ trợ là cô Quy đến đón học sinh L. tại điểm đón (tòa nhà Trung Yên Plaza) vào khoảng 6h55.
Khi học sinh lên hết xe, cô Quy có kiểm số lượng thì có 13 học sinh trên xe. Lúc này, học sinh L. ngồi ở hàng ghế cuối cùng trên xe buýt.
Lúc xuống xe, có hai bạn học sinh nhỏ đi học ngày đầu tiên khóc rất nhiều nên cô Quy hỗ trợ đưa vào trường và lên phòng ăn, không kiểm tra và không đếm lại số lượng học sinh. Tài liệu bàn giao với nhà trường khi trả trẻ từ người hỗ trợ ghi nhận không có vấn đề gì xảy ra.
Trên lớp, cô giáo chủ nhiệm Nguyễn Thị Thủy - phụ trách lớp 1 Tokyo điểm danh học sinh thì không thấy có bé L. nhưng không có bất cứ thông báo nào.
Trong suốt thời gian xe kết thúc đưa đón học sinh đến trường và quay lại trường là 16h10, lái xe và người hỗ trợ không kiểm tra lại xe. Khi người hỗ trợ tìm các bạn học sinh để ra về vào buổi chiều thì không tìm thấy học sinh L. và có gọi điện cho phụ huynh học sinh.
Khoảng 16h15 đến 16h20, người hỗ trợ là người đầu tiên mở cửa xe thì thấy bé L. đang nằm dưới đất cạnh ghế đầu tiên, sau ghế tài xế. Lúc phát hiện ra thì có nhiều học sinh khác và mọi người đứng quanh xe.
Một người đàn ông vội đưa bé L. vào phòng y tế trường để cấp cứu. Sau khi sơ cứu tại phòng y tế nhà trường, nhận định tình trạng bé L. đã nguy kịch nhà trường đã đưa bé đến bệnh viện E để cấp cứu.
Tuy nhiên, các bác sĩ bệnh viện E xác định, cháu bé đã tử vong trước khi đến viện.
Theo Danviet
Bé trai lớp 1 bị bỏ quên trên ô tô: Người đón không kiểm đếm, lái xe không kiểm tra, giáo viên không thông báo Monitor Quy không đếm số lượng học sinh, giáo viên chủ nhiệm biết vắng học sinh nhưng không thông tin, lái xe cũng không kiểm tra xe. Theo báo cáo nhanh của trường Tiểu học quốc tế Gateway, sáng 6/8, hệ thống xe buýt của trường đón học sinh tại các điểm như đăng ký. 6h55 sáng cùng ngày, xe buýt số 19...