Từ vụ thai phụ tự tử, ngẫm chuyện mẹ chồng nàng dâu
Bảo con dâu yêu mẹ chồng như mẹ đẻ là điều hơi vô lý. Nhưng biết cách sống với mẹ chồng, con dâu chỉ có lợi.
Dư luận đang chấn động về việc một thai phụ ôm đứa con trai hơn 2 tuổi tự tử trên sông Lô đầu tháng 9. Người phụ nữ tự tử là một người chuẩn bị bước sang tuổi 30, tuổi bắt đầu trong ứng xử chín chắn của con người, nhất là đối với phụ nữ.
Chị ôm đứa con đẹp như trong tranh để chết là một cách trừng phạt những người sống. Bản thân chị, khi đã kết thúc cuộc sống, không biết có nhẹ nhàng hơn không? Tôi vẫn tin triết lý nhà Phật: Khi nhắm mắt xuôi tay, tâm mình phải thật thanh thản thì hồn mới siêu thoát dễ dàng được. Đó là tôi lo xa.
Tôi cũng là một nàng dâu, hơn người phụ nữ kia 3 tuổi. Nói thật, cuộc sống ở nhà chồng, nhất là sống chung với bố mẹ chồng và em chồng thật không dễ chịu chút nào. Những thói quen sinh hoạt rất bình thường của tôi ở nhà trở thành xa lạ đối với nhà chồng.
Tôi có cảm giác mọi người trong gia đình nhà chồng đều đang soi mói mình tôi và tôi thực sự không tìm được đồng mình ở đây, kể cả chồng tôi. Tôi hơi lo lắng và bắt đầu “ủ mưu” để đối phó với sự khó chịu kia.
Lúc yêu nhau, chồng tôi ra điều kiện: Em chỉ cần biết cách ứng xử với bố mẹ anh là anh mãn nguyện rồi. Tôi rât tự tin vào bản thân vì tôi sống rất hài hòa với những người xung quanh. Nhưng khi sống chung với bố mẹ chồng, mọi niềm tin bắt đầu sụp đổ.
Các cụ tổng kết về mối quan hệ mẹ chồng, nàng dâu cấm có sai. Ai đó bảo cứ coi mẹ chồng như mẹ đẻ, tôi thấy nếu mới lập gia đình mà nói coi mẹ chồng nư mẹ đẻ thì… hơi vô lý. Mẹ chồng và con dâu là hai người xa lạ.
Mẹ chồng kỳ vọng con dâu một kiểu; con dâu kỳ vọng cuộc sống gia đình một kiểu. Thành ra, ban đầu mọi người sẽ hụt hẫng về nhau. Nhiều bà mẹ chồng ghê gớm khiến con dâu phát sợ.
Có những thứ khó chịu lặt vặt ban đầu tôi vẫn nhớ. Như việc tôi thấy chồng tôi chỉ là một người đàn ông không có gì quá giỏi giang. Nhưng đối với mẹ chồng tôi, ông xã tôi là niềm tự hào của cả dòng họ. Vốn tính cũng thẳng thắn, tôi đã chế giễu chồng tôi về việc đó.
Rồi mẹ chồng tôi bắt đầu chê tôi cách chăm sóc chồng. Bà nói tôi không hiểu chồng và rất hay “soi” câu chuyện vợ chồng tôi. Lúc chồng tôi giúp vợ làm việc nhà, bà bắt đầu can thiệp bóng gió. Lúc tôi nấu ăn, bà “khéo léo” nói cái này không được, cái kia chưa được.
Nhưng nói thật, “gout” thẩm định món ăn của mẹ chồng tôi cũng làm tôi không phục. Tôi từng nấu ăn cho bạn bè ăn nhiều, không ai chê tôi nấu ăn, có mẹ chồng tôi chê tôi.
Video đang HOT
Có lần, khi tôi cắt tóc, để đầu tomboy. Ai cũng khen đầu mới của tôi cá tính, thậm chí chồng tôi cũng khen vợ để tóc hợp khi đón vợ đi làm về cùng. Tôi đang hí hửng với nhiều niềm vui trong ngày, được ngày hôm sau đi làm về, mẹ chồng gọi ra nói nhỏ: “Mẹ nói thật, mày đừng tự ái, chỉ vì mẹ lo cho mày thôi. Mẹ đi ra đường người ta bảo con dâu bà để tóc tai như con điên ấy. Ở đây có em dâu, có hàng xóm, con đừng làm gì quá làm mọi người đánh giá”.
Nói thật, tôi tức sôi máu lên. Trong đầu tôi nghĩ: Chẳng có hàng xóm nào nói với mẹ hết, chỉ có mẹ không thích thì mẹ mượn cớ nói thế. Con sống có tự do của con, mẹ đang can thiệp quá sâu vào cuộc sống của con đấy! Rất may, tôi đã không bật lại mẹ chồng, chỉ im lặng và cằn nhằn với chồng. Chồng tôi thì coi như… không nghe thấy tôi ca thán điều gì.
Có một thời gian dài, tôi đã phải nói chuyện với đồng nghiệp để xả những chuyện lặt vặt giữa mẹ chồng và con dâu. Rồi bỗng một ngày, tôi đi làm về, thấy mẹ chồng lọ mọ dọn phòng cho vợ chồng tôi (thường trong phòng vợ chồng tôi, chúng tôi bày bừa sách vở, đồ dùng, quần áo), tôi giật mình. Tôi định bảo mẹ tôi không nên vào phòng của tôi, nhưng tôi kiềm chế được. Tôi bỗng nhớ tới hình ảnh của mẹ mình. Tôi nhớ mẹ đẻ mình tuần nào cũng vào phòng dọn dẹp cho tôi.
Tôi bỗng suy nghĩ cả quá trình tôi sống chung với mẹ chồng. Thực ra, nếu để mẹ đẻ ra chồng mà không nói gì đến mình thì cuộc sống gia đình đúng là bi kịch. Tôi cân nhắc: Mẹ nói không đúng, nhưng mình cũng chẳng cần phải khó chịu. Khi mình khó chịu, người thiệt đầu tiên là bản thân mình.
Tôi quyết định điều chỉnh thái độ sống với mẹ chồng. Thay vì khó chịu, xị mặt mỗi khi mẹ chồng nói, tôi cứ cười “ngây ngô” khi bị mắng, nhắc nhở. Mẹ chồng tôi nhắc nhở, nói chán thì cũng phải chịu thua. Tính trây ì của tôi chuyển từ dạng chống đối sang công nhận nhưng không… sửa đổi. Đơn giản muốn sửa đổi thì cần phải thời gian thích nghi rất dài.
Dần dần mẹ chồng tôi bớt ca thán về tôi hơn, mặc dù tôi vẫn là một đứa con dâu như vậy, thậm chí còn “bựa” hơn ngày đầu về làm dâu. Và cũng dần dần, tôi không thấy việc mẹ chồng mắng là một điều khó chịu. Tôi chuyển từ thái độ đối phó sang thái độ vui vẻ thật sự. Tôi chẳng cần nịnh mẹ chồng trên các trang mạng hoặc đâu đó để nói về mớ lý thuyết mẹ chồng nàng dâu, tôi nói cảm giác thật của mình. Mẹ chồng ghê gớm thì đó là chuyện của mẹ chồng.
Thực ra, có nhiều lúc tôi cũng thấy muốn cãi mẹ chồng tôi và lắm lúc khó chịu vô cùng. Nhưng tôi đã dùng phương pháp: Không nghĩ quá nhiều những chuyện nhỏ nhặt. Mà dần dần, quen nếp sống của nhau, mọi người đỡ “soi mói” nhau hơn. Bản thân mình tỏ thái độ cởi mở trước thì mình sẽ nhận lại sự cởi mở từ tất cả thành viên trong gia đình, không riêng gì mẹ chồng. Đây là thực tế, không hề lý thuyết suông.
Để thích nghi cuộc sống chung, ngay cả vợ chồng còn khó khăn, huống chi mẹ chồng nàng dâu. Chúng ta luôn có những định kiến về nhau. Nhưng vượt qua được những định kiến, cuộc sống của chúng ta sẽ thỏai mái. Việc yêu quý mẹ chồng không phải hô khẩu hiệu hay làm vì chồng là được. Chúng ta làm vì chúng ta, vì cuộc sống thỏa mái hơn.
Cuộc sống vợ chồng không thể tách mẹ chồng ra khỏi được, vì đó là người đẻ ra chồng, nuôi và dạy chồng mình. Bảo một người con trai bênh vợ, cãi mẹ chồng thì người chồng đó cũng vứt đi. Có nhiều mẹ chồng quá đáng, nhưng có quá đến mức nào thì cũng là một người mẹ. Bài toán mẹ chồng – nàng dâu sẽ do tùy mỗi người giải sẽ có đáp số riêng của mình.
Tốt xấu là do bản thân mình thôi! Nhưng dù có chuyện gì thì tính mạng của mình và con cái cũng là điều quan trọng, không nghĩ đến mình thì phải nghĩ đến những người sinh thành ra mình. Chết không chắc đã là cách giải quyết duy nhất…
Theo Phunutoday
Mẹ chồng nằm liệt giường vẫn cố tình "hành" con dâu
Tôi chỉ ước ngày trước mẹ chồng bị tai biến nặng thêm một chút nữa đủ để chết hẳn hoặc nhẹ là không nói được để bà đỡ nói ra những điều ác.
Đôi khi tôi không ngăn được những suy nghĩ độc ác.
Tôi và mẹ chồng chưa bao giờ hợp nhau. Bà chưa bao giờ hết hành hạ tôi ngay cả khi đã bị tai biến và nằm liệt giường. Vì tôi xấu, lại lớn tuổi hơn chồng 2 tuổi nên làm gì bà cũng ghét. Nhớ ngày còn khỏe mạnh, bà hay ngồi đằng cửa trước luôn mồm nói xấu tôi với hàng xóm và những ai đi ngang qua nhà (Nhà chồng tôi ngay mặt đường). Thấy tôi về là bà phủi đít đứng dậy bỏ vào nhà kèm theo cái lườm nguýt dài hàng cây số.
Cách đây 2 năm, bà bị tai biến nặng, đến bây giờ vẫn phải nằm một chỗ và lệch mồm. Bà ngã bệnh tôi lại càng mệt hơn. Gánh nặng thuốc men và chăm sóc chỉ đổ trên mỗi vai tôi trong khi bà còn có con trai là chồng tôi và hai đứa con gái. Hai con gái của bà đã đi lấy chồng mẹ nằm đó vẫn rất ít về thăm được. Mọi trách nhiệm họ đẩy hết sang tôi.
Nằm một chỗ mà cái tâm của mẹ chồng thật sự vẫn chưa hết ác. Bà trợn tròng lấy hết sức mà quát vào mặt tôi dù không nói được tròn chữ "Tao biết tao thế này mày hả dạ lắm, nhưng tao chưa chết đâu, tao phải sống để mày hầu hạ".
Tôi sống chung với lũ quen rồi, ngày còn khỏe mạnh vẫn thường bị bà bạt tai, bây giờ bà chỉ dùng mồm thì không ăn thua. Thật tâm tôi chỉ xem bà là một đứa con nít về già, bà có nói gì cũng như chó sủa lảng vảng giữa đoàn người đang đi.
Bà bắt tôi nghỉ làm ở nhà chăm bà. Tôi mà ở nhà bưng cơm dọn phân cho bà thì chồng con tôi có mà chết đói. Tôi nói thuê người về lo vệ sinh cơm nước thì bà không muốn. "Thế tao đẻ con ra làm gì?". Ừ thì đẻ con ra làm gì mà bây giờ đứa nào cũng trốn tránh đẩy việc cho mình tôi?
Chồng bà mất sớm không nói, nhưng cả 3 đứa con ai cũng đều mệt mỏi với một người mẹ không trưởng thành và không có tình thương như bà. Chồng tôi còn bảo "Thôi mẹ nói gì kệ mẹ, việc mình mình cứ làm". Hai cô con gái thì thỉnh thoảng lắm mới lai vãng về rồi chỉ tay năm ngón rồi lại biến đi. Tính ra tôi còn là người tình nghĩa với bà nhất.
Bà dọa tôi không nghỉ làm thì bà sẽ tự tử mặc dù nhà có giúp việc. Bà là người sợ chết nên tôi thừa biết không dám làm thế. Nhưng tôi vẫn cố nói ngọt "con nghỉ làm thì không có tiền, mỗi ngày mẹ chỉ được ăn một bữa đồng ý không?". Bà nằm đó và phun nước bọt vào mặt tôi. Bốc hỏa vì điên tiết nhưng phận làm dâu tôi không dám hỗn láo. Bà càng "căm" tôi từ đó.
Hằng ngày bà phải mang bỉm, nên sáng trưa và tối tôi đều phải thay ra và tắm rửa cho bà. Bà chẳng khiến giúp việc làm khi có tôi ở nhà. Chỉ khi tôi đi làm, bà mới để giúp việc làm thay. Tôi vẫn thay cho bà nhưng bà chê "Chỉ người tàn phế mới phải đóng bỉm, mày tưởng tao thiểu năng à?". Mùa nắng sợ bà bị hăm da nên tôi cũng không dám cho mặc nhiều. Thế nên lúc nào đi làm về cũng báo hại tôi phải dọn một đống chiến trường, chỉ ngửi đã thấy nôn nao.
Chưa hết, bà còn cố tình xoa thành phẩm ra đầy giường, xoa lên tường để tôi thêm vất vả. Hai đứa con tôi thấy bà nội là sợ, đành phải cho đi học bán trú. Lúc tắm cho bà, bà cũng cố tình vịn để cào cấu người tôi. Nếu cho ngồi bô thì bà giả vờ làm đổ sau khi đi xong để bắt con dâu lại phải dọn dẹp.
Buổi trưa thường chỉ có tôi về nhà. Nhiều khi giúp việc nấu cơn canh nhưng tôi vẫn phải động tay nấu cơm cháo tử tế cho bà ăn. Bón bà ăn xong, vệ sinh tắm rửa đã 1 giờ. Vậy mà ngồi ăn miếng cơm là bà gọi giật "tao lại ị rồi".
Nói thật, phân thì ai cũng tởm, nhưng vì ngày nào cũng phải xắn tay dọn dẹp nên tôi chai lỳ cả khứu giác lẫn thị giác. Ban đầu còn buồn nôn và sởn gai ốc nhưng rồi thành quen. Mỗi lúc dọn lại tự an ủi, mình chăm sóc cho cha mẹ người ta thì các em dâu sẽ chăm sóc cho bố mẹ mình. Thôi thì người này vay, người khác trả.
Mỗi khi hai em chồng đến thăm, tôi bảo hai em tắm rửa cho mẹ cho tình cảm, ngày xưa mẹ làm cho mấy đứa thế nào thì bây giờ trả hiếu như thế. Nhưng con gái động vào là bà đẩy ra, bảo 2 con cứ ngồi chơi ăn uống đi, gọi con kia đến đây. Trong mắt bà tôi đâu phải con dâu, suốt đời chỉ là con này con kia thôi.
Gần đây mẹ chồng lại nghĩ ra thêm trò hành hạ con dâu lúc đêm khuya. Đang ngủ thì tôi nghe bà gọi tên. Dù nằm ở ghế salon gần đó nhưng tôi đã cố nằm nín nhưng bà cứ kêu. Sợ chồng con mất ngủ tôi đành phải lồm cồm bò dậy đến xem bà thế nào. Đến thì thấy bà vẫn ngủ ngon lành, hỏi hai, ba tiếng không trả lời. Bà bảo bà ngủ mơ nhưng tôi không tin, chắc chỉ là màn kịch để tôi thêm vất vả.
Đôi khi tôi không ngăn được những suy nghĩ độc ác. Tôi chỉ ước ngày trước bà bị tai biến nặng thêm một chút nữa đủ để chết hẳn hoặc nhẹ là không nói được để bà đỡ nói ra những điều ác.
Tôi và bà như tạo nghiệp cho nhau, bà muốn hành hạ tôi, còn tôi thì không cách nào có những suy nghĩ tốt về bà. Muốn vứt bỏ bà nhưng không có tôi chắc bà sẽ không thọ được, không có ai để bà hành hạ chắc bà buồn lắm.
Tôi chẳng mong ai khuyên ra khuyên vào gì trong hoàn cảnh này, chỉ muốntâm sự để nhẹ bớt nỗi khổ thôi. Coi như kiếp này tôi xui xẻo, vì làm dâu bà mà phải đánh bạn với phân và nước đái của mẹ chồng đến chết mà nào đâu đã được yên thân.
Theo Trí Thức Trẻ
Tôi bị mẹ chồng gọi mình là "loại con gái rẻ tiền" Em thấy thương anh quá. Mà em cũng quá chán nản khi tương lai em phải đối đầu với một bà mẹ chồng gọi em là con đĩ rẻ tiền nữa ... Chào cả nhà! Em năm nay 20 tuổi và đang là sinh viên ĐH Ngoại Thương. Người yêu của em bằng tuổi em và đang là sinh viên ĐH Kinh Tế....