Tử tù Nguyễn Đức Nghĩa đang chờ tiêm thuốc độc
Hôm nay, nghị định về việc dùng thuốc độc thi hành án tử hình sẽ có hiệu lực. Nhiều khả năng, Nguyễn Đức Nghĩa sẽ là người đầu tiên.
Ngày 26/6, Nghị định 47 về việc thay loại thuốc dùng để thi hành án tử hình bằng thuốc độc sản xuất trong nước sẽ có hiệu lực. Nhiều khả năng kẻ tử tù từng gây kinh động dư luận Nguyễn Đức Nghĩa, chặt đầu người yêu cũ vào năm 2010, sẽ đi “tiên phong” với loại độc dược này.
Trại tạm giam Công an tỉnh Bắc Giang là một điểm nóng khá tiêu biểu về số lượng tử tù bị “dồn toa” do… chưa có thuốc độc để tiêm. Tại đây, đang có 26 tử tù đêm nào cũng… nín thở chờ trời sáng – buổi sáng mà mình có thể ra đi vĩnh viễn, không kịp nhìn mặt trời.
5 địa điểm thi hành án tử hình bằng thuốc độc
Nguyễn Đức Nghĩa đang chờ tiêm thuốc độc
Trại giam chật chội, số bị án tử hình thậm chí đã tăng gấp đôi công suất chứa của trại. Những người chờ chết gào lên: “Nếu cho tôi “đi” (thi hành án tử hình) thì cho đi luôn đi, sao cứ kéo dài khổ sở thế này”. Có nữ tử tù còn phẫn uất hắt cả một bô nước xú uế trong nhà… vệ sinh về phía cán bộ.
Thượng tá Hoàng Thế Vinh – Trưởng phòng Cảnh sát thi hành án hình sự và hỗ trợ tư pháp, Công an tỉnh Bắc Giang – trỏ tay ra “lô đất” bé xíu gần trại tạm giam, gần phòng làm việc của anh, cho biết: “Có thể cuối năm nay hoặc sang năm sau, nhà tiêm thuốc độc của chúng tôi mới được khởi công. Sắp tới, chắc là phải đem tử tù về Hà Nội “tiêm nhờ” thôi. Cả nước có 5 nhà thi hành án tử hình bằng hình thức tiêm thuốc độc được xây xong tại các địa phương: Hà Nội, Sơn La, Nghệ An, Đắc Lắk, TP HCM. Còn 15 “nhà” nữa sắp được xây, trong đó có Bắc Giang chúng tôi”.
Anh bảo, tiêm thuốc độc nó nhẹ nhàng hơn, người chết cũng êm, mà người làm nhiệm vụ như các anh cũng thấy bớt căng thẳng, ám ảnh hơn. Lần đầu thi hành án tử hình năm 1991, cả đêm anh không tài nào ngủ được. Mẹ vợ nghe anh tâm sự, thì bảo: “Con làm việc vì dân vì nước, tử tù – họ là kẻ có tội cần loại bỏ để xã hội tốt đẹp hơn – con đừng áy náy làm gì”. Và thế là anh bắn, rồi đi uống rượu.
Khu giam giữ tử tù Trại tạm giam, Công an Bắc Giang.
Có lần, không hiểu có tâm trạng gì không, mà trước buổi ra pháp trường làm nhiệm vụ, anh đem 6 khẩu súng ra lau, lau mà quên không tháo đạn, để đến nỗi súng nổ bòm một cái, thủng lên trần nhà. Thủ trưởng của anh chỉ nhẹ nhàng trách nhưng anh áy náy mãi.
Video đang HOT
“Bắn phải chuẩn, 5 tay súng bắn một tử tù. Năm phát đạn phải chuẩn, phải chụm vào một vị trí trên ngực trái tử tù, giống như cách chúng ta chụm 5 đầu ngón tay giơ ra phía trước ấy. Khó nhất là phát súng nhân đạo, đồng đội của tôi có người bị mất ngủ mấy đêm liền. Bởi vì anh để súng gần quá, hay xa quá đều bị “văng” như thế, chỉ nên để cách thái dương tử tù 2 cm thôi thì mới chuẩn. Có anh lính mới, láu cá lắm, phải làm nhiệm vụ, anh ta sợ ám ảnh nên cố tình không bắn vào tim tử tù (vị trí có dán cái băng dính để làm “cọc tiêu”), mà anh ta bắn vào chân tay họ, rồi tự nhủ “mình không hề giết người”.
Có người còn nói thẳng, bấy giờ quy định là người nhà không được mang xác tử tù về mai táng, nhưng vì lý do “nhân đạo và tâm linh”, anh em cứ “bật đèn xanh” cho họ nửa đêm vào mà đào xác mang về quê. Cái cảnh đêm bới mộ pháp trường lạnh lẽo thê thảm lắm”, anh Vinh tâm sự.
Trung úy Nguyễn Văn Độ cùng 4 đồng chí khác (Trại tạm giam, Công an Bắc Giang) vừa được bộ cho đi tập huấn tiêm thuốc độc thi hành án tử hình. Thiết bị nhập “nguyên chiếc” từ nước ngoài. Anh Độ bảo, đội của anh sẽ có 5 người với 5 bước thực hiện để thi hành án tử hình, gồm: dẫn tử tù vào, người pha thuốc, lấy ven (gắn ống truyền dẫn thuốc), người tiêm (điều khiển máy), người kiểm tra thuốc đã có công dụng chưa, tim ngừng đập chưa…
Nếu tiêm rồi mà tử tù chưa chết thì sẽ tiêm thêm liều nữa và liều nữa (trường hợp này hầu như không thể xảy ra), giống như hình thức “phát súng nhân đạo” trước đây. Thuốc thì gồm 3 loại, mỗi loại một xilanh gây mê, liệt cơ bắp và hệ thần kinh, tim ngừng đập.
Tại trại giam, một tử tù vừa được Chủ tịch nước ký ân xá, giảm án xuống tù chung thân, còn lại 26 tử tù nằm chờ… được “tiêm”. Họ nhao nhao: “Chúng tôi chán lắm rồi, “đi” thì đi luôn đi, cứ giữ mãi ở đây thì khổ lắm”.
Từ hồi bị ách tắc không thể thi hành án tử hình, việc “dồn toa” ức chế đã khiến một số phạm nhân tự tử thành công. Tử tù Sĩ, một cán bộ ngành y ở Thái Nguyên, phạm tội buôn ma túy, anh ta cùng với Ngọc, người tình của mình (người Quảng Uyên, Cao Bằng) nằm trong này đã gần chục năm. Phải nói là họ ước ao được… “tiêm” sớm. Họ oán hận, buồn bã cũng vì bị “biệt giam”, bị cùm chân ngồi một xó lâu quá với cảm giác đêm nào cũng nghĩ là trời sáng ra thì mình sẽ lìa xa cõi thế.
Hai tử tù trong Trại tạm giam, Công an Bắc Giang.
Ngọc vốn là cô gái nhan sắc nức tiếng, vào phòng chờ thi hành án tử hình với cái cùm sắt to đùng ở chân, mái tóc vẫn dài mượt, da trắng bóc sơn nữ Cao Bằng. Dăm bảy năm trôi qua, giờ Ngọc đã thành một người béo ục ịch, cáu bẳn, oán thán tất cả mọi người. Cô ta phá phách tiêu cực đến mức, bố đẻ xuống thăm cũng cáo ốm không thèm gặp.
Nghe nói, Ngọc đưa chồng từ Cao Bằng về chỗ Sĩ công tác (bấy giờ Sĩ là bác sĩ) để cai nghiện, thế rồi Ngọc và Sĩ cặp kè với nhau, rủ nhau thành cặp đôi buôn ma túy. Ngọc sắc sảo và đẹp lẫy lừng một thuở, đến mức vị thượng tá công an cứ xuýt xoa kể mãi về ký ức ngày Ngọc mới nhập trại.
Còn bây giờ, Ngọc yêu sách đủ thứ. Cô ta bắt mua cái khăn tắm loại đẹp, khăn phải có hình hoa hồng, nếu không phải hoa hồng là vứt đi ngay. Khăn tắm thì tưởng là to mới thích, Ngọc thấy khăn to quá hoặc bé quá cũng gào gổng ăn vạ. Thậm chí, Ngọc còn tích trữ chất thải trong buồng giam, đợi cán bộ quản giáo đi qua… hắt đánh ào một cái. Xú uế kinh khủng khắp cả khu vực.
Rồi một số tử tù nghĩ ra đủ trò để “liên lạc” với nhau, khiến cán bộ quản giáo mất ăn mất ngủ. Trại được bố trí 12 chỗ để giam tử tù, với cùm và chất lượng an toàn tiêu chuẩn cấp bộ; thế mà lúc cao điểm lên tới 27 người chờ “bị tiêm”, cán bộ trại đã phải xin phép cơi nới, cải tạo để phục vụ công tác giam giữ. Họ chỉ lo không đủ tiêu chuẩn an toàn thì… chết. Tử tù có thể “alô” với nhau thông qua hệ thống ống nước bằng nhựa khi nước không chảy hoặc có thể bện những sợi vải thành cái dây để chuyển “mật thư” từ buồng nọ qua buồng kia.
Tử tù tên là Vinh bị ho lao, phải có phương án bảo vệ đặc biệt, mang về Hà Nội điều trị. Vinh lẽ ra bị bắn từ năm 2005, nhưng trước giờ nổ súng, anh ta lại khai ra vài người quan trọng. Từ bấy đến nay, đã hơn 8 năm trôi qua, anh ta vẫn “điên cuồng” tức tối vì bị cùm, bị nhốt để chờ dài cổ cái ngày… chết.
Tử tù khác có tên Ngọc lúc nào cũng gào khóc, rằng phòng có rệp, có muỗi, có con gì ấy, đề nghị đổi phòng. Đêm nào anh ta cũng giặt chăn chiếu, áo quần phơi ra xung quanh chỗ mình bị cùm như người hoang tưởng.
Có tử tù khóc lóc ầm ĩ, kêu là anh ta bị tâm thần rồi, đi bệnh viện thôi. Có tử tù chỉ đòi đọc một loại báo, số nào cán bộ cũng phải đi mua, mua muộn hơn so với ngày báo phát hành thì chị ta la làng ăn vạ. Có tên chỉ thích ăn cơm với bột ngọt, nhưng mua loại nào hắn không thích là hắn kêu ca, khóc lóc rằng mình đang ăn hàng dởm.
“Sơn nữ” Ngọc ma túy còn ăn vạ suốt nhiều ngày, cô ta tuyệt thực đòi thay buồng giam, thay quản giáo, chỉ vì lý do bức bối quá, muốn thay đổi không khí cho bớt tủi sầu. Tử tù Nguyễn Duy Biên thì liên tục tự tử, vừa nhập buồng đã xé quần áo làm dây treo cổ. Cán bộ nghe đánh uỵch một cái, chạy vào thì anh ta nằm trên sàn, chưa chết do… dây đứt. Hôm sau, anh ta đâm đầu vào bờ tường hai lần liền. Anh ta lấy mắc quần áo đâm vào mạch máu. Hắn còn bảo: “Tôi đã nuốt một cái kim trong ngực để chết” nhưng qua y tế kiểm tra không thấy.
Theo Dantri
Nỗi đau người ở lại của tử tù Nguyễn Đức Nghĩa
Câu chuyện về tội ác của Nguyễn Đức Nghĩa tưởng chừng đã lắng xuống theo thời gian. Nhưng những ngày gần đây, nhiều người lại quan tâm nhắc đến vụ án này, bởi sắp tới đây Nghĩa sẽ phải trả giá cho tội ác của mình bằng phương pháp tiêm thuốc độc thay thế cho việc xử bắn.
Nỗi đau của người ở lại
Chúng tôi tìm đến nhà Nghĩa tại số 112, tổ 7 đường Phan Trứ ( trước kia là đường Điện Nước ), phường Lãm Hà, quận Kiến An, Hải Phòng. Đến nơi thì được biết bà Phạm Thị Chuân - mẹ Nghĩa đã dọn lên ở với cô con gái cả trên Hà Nội nhiều tháng nay, thỉnh thoảng mới về thắp hương cho chồng.
Ghé quán nước đầu ngõ, chúng tôi được một số người dân sống gần nhà Nghĩa kể cho nghe về nỗi bất hạnh của bà Phạm Thị Chuân, người đàn bà từng được báo chí nhắc đến với nỗi đau đớn, day dứt khi sinh ra đứa con nghịch tử Nguyễn Đức Nghĩa. Nỗi đau của bà càng nhân lên sau khi Nghĩa bị bắt vài tháng bởi trong một lần đi thăm con, ông Hùng chồng bà gặp tai nạn rồi mất, để lại một mình bà với nỗi đau đớn, sự cô đơn không gì có thể thay thế ...
Trước khi xảy ra chuyện của Nghĩa, những người hàng xóm thường thấy chiều chiều bố mẹ Nghĩa lại cùng nhau đi tập thể dục, thỉnh thoảng bố Nghĩa lại ra quán nước đầu ngõ chuyện trò với mọi người.
Anh Nguyễn Văn Hùng - chủ tiệm cắt tóc ở đầu ngõ nhà Nghĩa thêm vào câu chuyện với chúng tôi bằng một nhận xét về bố Nghĩa: "Ông ấy là người dễ gần, tháng nào chẳng ra cắt tóc ở hàng tôi. Khổ thân bao năm vất vả nuôi con, trồng cây mong đến ngày hái quả thì lại xảy ra chuyện. Nhìn hai vợ chồng lút cút ra vào trong căn nhà ba tầng mà nhiều người ái ngại.
Nguyễn Đức Nghĩa ngày bị tuyên án tử hình.
Hôm đưa ma ông ấy, có rất đông bà con hàng xóm đi đưa, bởi ai cũng thương thay, ái ngại cho tình cảnh của người chết và người còn sống. Nghĩa bằng tuổi thằng cháu tôi, chúng nó cũng thỉnh thoảng rủ nhau chơi ù hay đánh vài con lô, con đề. Nghĩa nợ nần ở đâu thì tôi không biết, nhưng khi về đây, nó rất kín tiếng, ít ai nghĩ nó lại có thể giết người dã man như thế".
Sau cái chết của chồng, bà Chuân gần như suy sụp hẳn, bà ra vào như cái bóng trong căn nhà của chính mình. Dù cố giấu nỗi đau vào trong, nhưng thỉnh thoảng hàng xóm vẫn nghe thấy tiếng bà khóc thổng thức mỗi khi đêm về. Dường như nỗi đau quá lớn, quá bất ngờ khiến người đàn bà được đánh giá là kín tiếng này không thể ẩn mình sâu trong vỏ bọc cứng rắn mãi được.
Cảm thông với hoàn cảnh éo le của bà, những người hàng xóm tốt bụng vẫn thường qua lại giúp đỡ, động viên và rủ bà đi tập thể dục vào mỗi buổi sáng cho vơi đi nỗi buồn. Nhưng, rất ít khi bà tham gia thường từ chối khéo.
"Bà ấy gầy rộc đi phải đến chục cân thịt, tóc bạc trắng. Ngày trước, khi chưa xảy ra chuyện, còn thấy bà ấy ra vào chuyện trò vui vẻ. Nhưng từ ngày con bị bắt, chồng chết, bà ấy như cái bóng. Nhiều lúc đi qu nhìn vào nhà, thấy bà ấy ngồi như hóa đá ở ghế sa - lon mà thương quá. Tội thằng Nghĩa quá to khi mà cùng một lúc nào tước đi mạng sống của bao nhiêu người, bố nó chết cũng chỉ vì đi thăm nó, mẹ nó giờ sống mà không bằng chết" - bà Lê Thị Hòa, hàng xóm với nhà Nghĩa chia sẻ.
Ngày ngày đóng cửa tự chôn mình trong nhà, mãi đến tết Quý Tỵ vừa rồi, bà Chuân mới khăn gói lên nhà con gái lớn ở Hà Nội, chỉ thỉnh thoảng mới về. Bà Hòa cho biết thêm: "Chúng tôi rất thương bà Chuân, nuôi con ăn học bao năm, mong có ngày nhìn thấy con khôn lớn, ai ngờ nó phạm tội tày đình như thế thì cô bảo sao không đau khổ cho được. Những ngày mới xảy ra chuyện, sáng sáng đi chợ qua hàng tôi, bà ấy cứ cúi gằm mặt không dám nói năng gì. Mọi người bảo nhau chủ động nói chuyện cho bà ấy vui chứ không ai có thái độ gì. Cha mẹ sinh con, trời sinh tính, biết làm sao được hả cô?".
Không biết ở trong trại giam, Nguyễn Đức Nghĩa có biết những điều mà mẹ mình phải chịu đựng suốt những ngày tháng qua khi có một đứa con như cậu ta không? Suốt hơ 2 năm trời vừa qua, không một đêm nào người mẹ bất hạnh ấy ngủ tròn giấc. Trừ những lúc mệt quá thiếp đi thì thôi, lúc tỉnh lại, những hình ảnh về tội lỗi của con trai khiến bà dằn vặt, đau xót.
Người chồng chung sống bao năm tưởng chừng sẽ là điểm tựa tinh thần thì bất ngờ ra đi, để lại bà chống chọi với nỗi cô đơn và những đêm dài khủng khiếp. Những lúc đau lòng quá, bà chỉ còn biết ôm lấy người bạn thân mà khóc cho thỏa nỗi đớn đau đang phải chịu đựng. Có lẽ điều bà được cảm thấy an ủi nhiều nhất là thái độ của những người hàng xóm. Từ khi xảy ra chuyện, chưa bao giờ họ có thái độ dè bỉu, khinh miệt mà thường xuyên giúp đỡ, an ủi, động viên bà vượt qua giông bão của cuộc đời.
Khi chúng tôi hỏi đến chuyện sắp tới Nghĩa sẽ bị xử tử bằng tiêm thuốc độc , những người hàng xóm nhà Nghĩa không hề tỏ ra ngạc nhiên, họ còn bảo chuyện này họ biết khá lâu rồi. Dù bà Chuân ít về thăm nhà, nhưng những tin tức về Nghĩa những người hàng xóm xung quanh vẫn biết. Họ đều tỏ ra đồng tình với mức án mà tòa đã phán quyết. Lúc chia tay chúng tôi, anh Hùng ngậm ngùi bảo: "Chỉ thương bà Chuân, không biết rồi dây bà ấy sẽ thế nào khi cả hai người đàn ông làm trụ cột trong gia đình đều ra đi, bỏ lại bà ấy với nỗi bất hạnh không gì có thể xóa được".
Đất dữ hay tại người?
Trong câu chuyện với chúng tôi, không ít lần những người hàng xóm của bà Chuân nhắc đến rẻo đất nơi nhà bà cư ngụ là rẻo đất dữ. Mới đây nhất, cách nhà Nghĩa một nhà cũng xảy ra một vụ án mạng. Anh Hùng cho biết: "Khi thằng Nghĩa gây án mạng, gia đình bà Chuân cũng đi xem bói. Thầy bói phán khu đất nhà bà đang ở rất dữ, không phải chỉ có mình con bà mang tội giết người đâu. Sau 2 năm thì lời thầy bói có vẻ rất ứng nghiệm. "Thằng cu" vừa gây án hôm rồi cũng khá ngoan, chả đánh nhau với ai bao giờ, thế mà chỉ vì vài mâu thuẫn nhỏ, không kiềm chế được, nó chém chết người ta".
Đi sâu tìm hiểu, chúng tôi được biết, đường Phan Trứ xưa vốn là khu đất đầm, nơi có nhiều lò gạch được xây dựng vào cuối những năm 90 của thế kỷ trước. Trước kia những người chết đuối từ cầu Niệm trôi về thường được đem chôn tạm ở đây. Sau này khi nhà máy gạch Kiến An được thành lập thì ao đầm được lấp đi làm khu nhà ở công nhân. Trải qua thời gian, khu vực này trở thành phố như ngày nay.
Trong suốt câu chuyện với những người dân sống lâu năm ở tổ 7 đường Phan Trứ, họ đều truyền tai nhau những câu chuyện kỳ dị về những người sống trên rẻo đất ấy. Bỏ qua yếu tố tâm linh, giá như Nghĩa sống lành mạnh, đừng ham chơi thì đâu nợ nần như vậy, để rồi trong một phút nông nổi đã giết người, nhấn chìm cuộc đời và kéo theo cha mẹ, người thân ngập chìm trong đau khổ. Nên chuyện đất dữ chỉ là do người. Người ta làm việc tốt thì lấy đâu đất dữ. Làm việc xấu thì phải trả giá cho tội ác ... vậy thôi.
Theo vietbao
Đề xuất cho tồn tại 2 hình thức tử hình Ông Nguyễn Hòa Bình - Viện trưởng Viện KSND Tối cao đề xuất Quốc hội cho phép tồn tại song song hai hình tử hình là xử bắn và tiêm thuốc độc. Tại phiên chất vấn trước Quốc hội ngày 14/6, Viện trưởng Viện KSND Tối cao Nguyễn Hòa Bình nhận được nhiều sự quan tâm của các đại biểu QH về vấn...