Từ trên ban công nhìn xuống…
“Tôi đã từ bỏ thói quen ra đứng ngoài ban công mỗi sáng. Tôi sợ nhìn xuống đó, thay vì thấy cảnh hạnh phúc sum vầy khi xưa là sự đìu hiu vắng lặng, sợ thấy bóng người phụ nữ ấy lẻ loi, sợ thấy cậu bé con kia vắng anh sẽ lủi thủi chơi một mình trong mảnh sân rộng. Mọi hạnh phúc ấm êm chỉ sau một bước sai lầm bỗng như vỡ vụn. Cái giá đắt đến nỗi chính người đánh đổi nó chắc cũng không ngờ”.
Ảnh minh hoạ
Mới sáng sớm đã nghe tiếng khóc chí chóe của mấy đứa nhỏ nhà bên cạnh. Tôi lò dò ra ban công đứng như thói quen thường lệ mỗi sáng và nhìn xuống mảnh sân nhỏ nhà hàng xóm. Chỉ có điều dưới ấy không còn là cảnh bình yên như mọi khi.
Dưới đó, người bố đang kéo thằng anh đi, còn cậu con trai đang gồng mình giằng lại. Dưới đó, thằng em bấu chặt cổ áo mẹ, ngơ ngác không biết vì sao anh lại khóc. Dưới đó, có một người phụ nữ đang cố ghìm nước mắt. Vậy là họ đã li hôn rồi.
Vợ chồng nhà ấy đều là người có chức quyền, họ sống kín tiếng và hầu như không giao thiệp với người xung quanh, có chăng chỉ là câu chào xã giao mỗi khi chạm mặt nơi con ngõ. Thế nhưng từ trên ban công nhà tôi nhìn xuống, trong con mắt tôi, đó là một gia đình đáng ngưỡng mộ.
Người chồng luôn đi về đúng giờ, lúc thảnh thơi thì đọc báo, lúc con rảnh rỗi thì chơi đùa với con. Người vợ xinh đẹp, dịu dàng, ngay cả với con cũng chưa bao giờ nghe một tiếng nặng.
Mỗi sáng tôi đứng trên ban công tầng hai nhà mình nhìn xuống, thấy người mẹ đang giục con ăn, người bố giúp con thay quần áo. Rồi họ ra khỏi nhà, bước lên chiếc ô tô sang trọng. Họ bước vào một ngày mới nhẹ nhàng như thế. Và tôi cũng bước vào một ngày mới với niềm vui lây từ hạnh phúc của người khác.
Mỗi tối, trừ những hôm mưa, tôi vẫn đứng trên ban công nhà mình nhìn xuống, nhìn họ quây quần bên bộ bàn ghế bằng đá ở góc sân, bộ bàn ghế đặt dưới rặng hoa giấy màu hồng sinh động. Họ ngồi đó nhỏ to trò chuyện, còn hai cậu con trai chí chóe đùa nghịch nhau.
Có những đêm trăng sáng không ngủ được tôi lại lò dò ra ban công, nhác thấy hai hình bóng ngồi bên nhau, cảm tình như thơ như mộng bên giàn hoa lấp lánh ánh vàng. Đôi vợ chồng ấy đôi khi như một miền cổ tích trong tâm trí tôi, để những khi mệt mỏi hay thất vọng vì một điều gì đó, họ lại nhắc nhở tôi rằng, cuộc đời nói gì đi nữa vẫn rất đẹp.
Rồi một đêm, tôi đang lơ mơ ngủ bỗng nghe tiếng đổ vỡ chói tai. Tôi lồm cồm bò dậy. Dưới mảnh sân nhỏ kia lấp lánh những mảnh thủy tinh vỡ, có hai người ngồi ở hai góc bàn, lặng lẽ. Người chồng im lặng, điếu thuốc đỏ liên tục trên môi. Người vợ rấm rứt khóc. Một lúc sau chị nói:
- Giờ anh định thế nào?
- Cô ấy có thai rồi. Đứa trẻ dù sao cũng vô tội. Nhưng anh thật sự không muốn mất em và các con.
Video đang HOT
- Giá như khi bắt đầu mối quan hệ ấy anh cũng nghĩ như vậy thì có hơn không. Giờ thì anh phải lựa chọn rồi. Nếu anh không thể lựa chọn. Thì quyền đó thuộc về em, anh có muốn cũng không tham lam được.
Câu chuyện kết thúc ở đó. Sau đó là cả khoảng im lặng mênh mông. Trăng vẫn sáng trên cao, hoa giấy vẫn khoe sắc hồng nhạt nhòa trong sương. Nhưng tôi hôm đó, suốt đêm đã không thể ngủ. Tình yêu thực ra là gì? Có phải nó chỉ là hạt sương, khi ta nhìn từ xa thì thấy nó lấp lánh như một hạt kim cương, nhưng đến gần mới biết đó là giọt lệ.
Rồi kể từ sau đêm đó, tôi đã không còn thấy họ tíu tít ra khỏi nhà cùng nhau mỗi sáng. Mỗi tối cũng không thấy họ ngồi bên bàn trà ở góc sân. Những đêm trăng không có ai ngồi dưới kia ôm nhau tình tứ. Tôi quen nhìn hạnh phúc của họ đến nỗi, mỗi lần từ trên ban công nhìn xuống vắng lặng, cảm giác buồn cứ xâm chiếm hết vào tim.
Để rồi sáng nay khi thấy người chồng kéo cậu con trai đi ra khỏi nhà, còn cậu em bấu vào tay mẹ khóc, thì tôi biết họ đã li hôn rồi. Hạnh phúc hóa ra là thứ long lanh nhưng lại mong manh quá đỗi như vậy. Chỉ cần một phút lơ là, một chút bất cẩn là đã gây nên những xước xát tổn thương. Chỉ cần một lúc lơ đãng buông lơi là đã tuột khỏi tầm tay với.
Tôi cứ nghĩ giá như…Giá như họ đừng hạnh phúc như vậy thì cuộc chia ly chắc sẽ dễ dàng hơn. Giá gì họ hết yêu nhau rồi thì chia tay coi như là nhẹ nhàng giải thoát. Nhưng họ, chắc chắn vẫn còn thương nhau. Chỉ có điều người chồng ấy đã không thể nhẫn tâm bỏ rơi đứa con được tạo nên từ những phút lầm lạc. Người vợ ấy thì lại yêu nhiều đến mức không còn chỗ cho sự bao dung. Tha thứ cho người mình hết lòng yêu thương tưởng đơn giản hóa ra lại cực khó. Vết thương được tạo nên bởi người mình yêu chắc chắn sẽ sâu hơn, đau hơn vạn lần do kẻ thù mang lại.
Tôi đã từ bỏ thói quen ra đứng ngoài ban công mỗi sáng, mỗi chiều. Tôi sợ mình nhìn xuống đó, thay vì thấy cảnh hạnh phúc sum vầy khi xưa là sự đìu hiu vắng lặng. Tôi sợ nhìn thấy bóng người phụ nữ ấy lẻ loi, sợ thấy cậu bé con kia vắng anh sẽ lủi thủi chơi một mình trong mảnh sân rộng. Mọi hạnh phúc ấm êm chỉ sau một bước sai lầm bỗng như vỡ vụn. Cái giá đắt đến nỗi chính người đánh đổi nó chắc cũng không ngờ.
Một nhà văn nổi tiếng từng viết: “Tình yêu là trò chơi mà ai cũng gian lận”. Chỉ có điều một người gian lận thì nhiều người phải trả giá. Một người vì vui một chút nhưng nhiều người vì nó mà khóc trong khổ đau. Hạnh phúc ở sau lưng mỗi người, chỉ cần quay đầu nhìn lại thôi là thấy, gần là thế nhưng người ta cứ tưởng hạnh phúc là ở nơi nào đó xa xôi nên cứ mải miết chạy theo. Đến khi dừng lại mới hay, thứ quan trọng nhất mình đã để rơi không cách nào tìm lại được.
Theo Dân Trí
Chồng gặp bồ cũ tại khách sạn, vợ vô sinh định làm điều này thì bất ngờ lớn xảy ra
Tình cờ một lần ngồi tại sảnh khách sạn lớn cùng sếp để chờ gặp đối tác, Nga thấy chồng mình bảnh bao đi từ tầng trên xuống cùng một cô gái, thái độ hai người khá thân mật, vui vẻ.
Nga thấy cô gái có những nét rất quen và rồi trí nhớ đã giúp cô "nhận diện" ra cô gái đang nói cười bên cạnh chồng mình kia là Hạnh, người yêu cũ của Huy...
Ảnh minh hoạ: Internet
Nga và Huy vốn là cặp được "ghép đôi" thuộc dạng đẹp nhất trong khối 12 năm ấy của trường. Huy là lớp trưởng chuyên Toán, còn Nga là hoa khôi của lớp chuyên Văn. Từ những hoạt động giao lưu của trường, rồi của Đoàn thanh niên mà Nga và Huy vừa là cán bộ lớp năng nổ, lại có giọng ca trời sinh nên thường trở thành cặp song ca hoàn hảo.
Mặc cho bạn bè trêu ghẹo, thậm chí có lần giữa sân trường, lũ học sinh "nhất quỷ nhì ma" còn kiếm đâu ra một bó hoa "lẩu thập cẩm" gồm cả cỏ gà, bông lau, cúc vạn thọ bứt từ vườn sinh vật của nhà trường để "làm lễ ra mắt" cho Huy "cầu hôn" Nga, nhưng hai người vẫn chỉ coi nhau là bạn bè.
Cuối năm cấp 3, khi chỉ còn vài tuần nữa là thi tốt nghiệp, thông tin "vỉa hè" rò rỉ lan khắp trường là "bóng hồng" trong tim Huy không phải là "Nga hoa khôi" mà lại là Hồng Hạnh, cô bạn nhỏ bé, đeo cặp kính cận dày cộp học chuyên Sinh, một cô gái vốn từ trước tới nay "chìm nghỉm" trong các hoạt động của trường.
Nghe những thông tin ấy, Nga cũng chẳng mấy bận tâm bởi cô còn đang dốc hết tâm trí vào việc ôn thi đại học Ngoại thương, ngôi trường mà cô mơ ước và quyết tâm thi đậu.
Thế rồi cánh cửa trường cấp 3 khép lại sau lưng các cô cậu học trò, mở ra tương lai mới rộng mở cho mỗi người. Nga thi đỗ Ngoại thương theo đúng ước mơ, Huy vào Đại học Giao thông vận tải còn Hạnh thì vào trường Y. Thi thoảng trong những lần bạn bè cũ gặp nhau tán chuyện, Nga biết "tin đồn" ngày trước giờ đã trở thành sự thật khi Huy và Hạnh đã công khai chuyện tình yêu của họ, Nga còn nghe bạn bè kháo nhau rằng Hạnh và Huy còn "nguyện ước" với nhau rằng sau khi ra trường, có việc làm ổn định họ sẽ tổ chức một đám cưới cho cái kết hạnh phúc của mối tình đầu trong sáng.
Thời gian cứ thế trôi đi khi Nga tốt nghiệp đại học và đi làm tại một công ty chuyên về xuất nhập khẩu thuỷ sản. Trong một lần đi công tác tại Nha Trang, khi đang lang thang dạo phố biển đêm, Nga nghe có giọng đàn ông gọi tên mình. Quay đi quay lại mấy lần Nga mới phát hiện ra người đàn ông dáng cao lớn, khuôn mặt điển trai đang giơ tay vẫy rối rít mình ấy có nét mặt khá quen thuộc, nhưng cô vẫn không thể nhớ ra.
Đến sát bên Nga, người đàn ông ấy khẽ nắm vai Nga lắc lắc, giọng mừng rỡ "không nhận ra tớ à, Huy đây, Huy Toán Phan Đình Phùng đây mà". Nga ớ người ra rồi nắm chặt tay Huy, rối rít "tớ nhớ rồi, nhớ rồi, sao lại gặp đằng ấy ở đây nhỉ, sao lại vào tận đây mà gặp nhau nhỉ".
Thế rồi Huy kéo Nga vào quán cà phê sát ven biển, đôi bạn hỏi thăm nhau đủ chuyện trên trời dưới bể, họ cùng nhẩm tính ra từ ngày ra trường, đến nay đã gần 8 năm họ mới gặp lại nhau.
Hỏi chuyện gia đình, Nga vẫn đinh ninh là Huy và Hạnh đã trở thành một gia đình hạnh phúc, nhưng cô ngạc nhiên khi Huy cho biết họ đã chia tay nhau từ khi Hạnh học năm thứ 4 đại học, ngay sau đó Hạnh cũng sang Pháp để học lên cao hơn khi cô thi đỗ một học bổng.
Còn Huy vẫn "độc thân" từ ngày chia tay mối tình đầu, anh vẫn lang thang khắp các miền đất nước với ngành học kỹ sư cầu đường của mình. Còn Nga, sau một vào mối tình không đầu không cuối, cô hoa khôi năm nào cũng đang một mình một bóng.
Thế rồi một tuần Nga công tác ở thành phố biển ấy, Huy đã trở thành "tài xế riêng" đắc lực, tận tình đưa Nga đi chơi, thăm quan, rồi đi ăn uống ở những quán vỉa hè, ngóc ngách của thành phố. Nga hào hứng với những chuyến đi "vạ vật" ấy lắm, bởi dù đã vào Nha Trang công tác vài lần nhưng cô chỉ biết "bề nổi" của thành phố, giờ có "thổ dân" như lời Huy giới thiệu vì anh đã có thâm niên lăn lộn ở đây hơn 2 năm để thi công cầu, dẫn đi, Nga biết thêm được rất nhiều cảnh đẹp và món ăn ngon dân dã.
Kết thúc chuyến công tác, Huy cũng là người đưa Nga ra sân bay, bịn rịn, lo lắng cho cô từ chai nước uống, cái khăn ướt đến thỏi kẹo để ngậm khỏi ù tai khi lên máy bay.
Rồi tin nhắn, rồi những cuộc điện thoại nói chuyện bất kỳ khi nào rảnh rỗi đã đưa họ đến gần nhau hơn. Và sự gán ghép của bạn bè ngày xưa đã trở thành sự thật khi đám cưới của Huy và Nga được tổ chức sau gần 1 năm ngày họ gặp lại nhau.
Huy yêu và chiều vợ vô cùng, Nga hạnh phúc với "mối tình muộn" của mình. Huy vẫn triền miên với những chuyến công tác xa nhà dài ngày, nhưng bên anh luôn có những lời động viên âu yếm của vợ, luôn có sự chăm sóc chu đáo của Nga dành cho chồng.
Đôi vợ chồng trẻ cứ bồng bềnh trôi đi trong hạnh phúc, tổ ấm của họ đã sẵn sàng để đón nhận thành viên mới nhưng gần hai năm sau ngày cưới mà Nga vẫn không thấy mình có tin vui.
Hai bên gia đình mong ngóng mãi rồi cũng sốt ruột. Lúc đầu bố mẹ và anh chị của Huy còn bóng gió "nhắc nhở" hai vợ chồng cô đừng quá ham chơi mà "kế hoạch", sau thì trong những về ăn cơm cùng hay gia đình hay giỗ chạp, bên nhà Huy hỏi thẳng luôn vợ chồng cô chuyện con cái, em gái Huy còn nói anh chị nên đến bệnh viện khám xét xem "máy móc" có trục trặc gì không mà chẳng thấy chị dâu bầu bí gì.
Nghe mọi người giục giã, Nga buồn lắm, nhận thấy nỗi buồn và sự lo lắng ấy của vợ, Huy động viên Nga đừng quá căng thẳng bởi cả hai vợ chồng cô đều khoẻ mạnh, chuyện "yêu" của hai vợ chồng cũng không có trục trặc gì...
Thế nhưng càng mong chờ càng chẳng thấy đâu, trong một lần Huy nghỉ phép về nhà, Nga thủ thỉ cùng chồng chuyện đi bệnh viện khám. Chiều vợ, Huy đồng ý và ngay sáng hôm sau, hai vợ chồng tìm đến một bệnh viện chuyên về sản khoa nổi tiếng của cả nước.
Một tuần chờ đợi kết quả dài đằng đẵng với Nga, để rồi khi cầm tờ kết quả, cô như chết lặng khi biết Huy hoàn toàn khoẻ mạnh, bình thường, nguyên nhân muộn con là do mình, cô bị một dị tật ở tử cung khiến rất khó để đậu thai...
Hiểu được nỗi lòng vợ, Huy động viên Nga rất nhiều và đề nghị cô sẽ "giấu nhẹm" kết quả khám bệnh. Huy còn bảo anh sẽ đứng ra "nhận tội"về mình, để thời gian hai vợ chồng cùng tính chuyện chạy chữa. Nghe những lời ấy của chồng, Nga ôm mặt khóc nức nở, cô đau buồn trước bất hạnh của mình, nhưng cũng thầm cảm ơn ông Trời đã cho mình một người chồng quá tử tế, hết lòng yêu thương vợ.
Gần một năm sau đó, cứ nghe ở đâu có thầy hay thuốc giỏi chữa hiếm muộn là hai vợ chồng Nga tìm đến, nhưng càng đi càng thất vọng, Nga vì suy nghĩ nhiều nên người gầy rộc, cô khóc suốt.
Huy thương vợ lắm, anh bàn với Nga hay vợ chồng cô nhận con nuôi nhưng Nga dứt khoát không đồng ý, cô hiểu chồng mình, hiểu anh mong ngóng đến thế nào một đứa con do chính mình sinh ra. Nga đã nghĩ đến chuyện sẽ ly hôn để "giải phóng" cho chồng...
Thế rồi tình cờ một lần ngồi tại sảnh một khách sạn lớn cùng sếp để chờ gặp đối tác, Nga thấy chồng mình bảnh bao đi từ tầng trên xuống cùng một cô gái, thái độ hai người khá thân mật, vui vẻ. Nga thấy cô gái có những nét rất quen và rồi trí nhớ đã giúp cô "nhận diện" ra cô gái đang nói cười bên cạnh chồng mình kia là Hạnh, người yêu cũ của Huy. Nga như chết lặng với ý nghĩ Huy đã phản bội mình. Cố gắng kìm chế, Nga hoàn thành xong phần công việc với đối tác rồi vội vã trở về nhà.
Cô viết cho Huy một lá thư thật dài, kèm tờ đơn ly hôn đã ký sẵn rồi vừa xếp quần áo vào va li vừa khóc nức nở. Bỗng nhiên Nga có cảm giác cửa phòng bật mở, cô ngẩng lên thấy Huy và Hạnh đang đứng ngay trước mặt mình. Chưa hết ngạc nhiên, cô thấy Huy ôm chặt lấy mình, giọng nghèn nghẹn "em hiểu sai anh rồi, Hạnh về nước để tham dự một hội thảo khoa học, cô ấy bây giờ là bác sỹ sản khoa ở bệnh viện tại Pháp, chuyên điều trị về hiếm muộn. Anh đã nói mọi chuyện của vợ chồng mình, Hạnh muốn gặp em, muốn xem những kết quả khám của hai vợ chồng mình nên anh đưa Hạnh về nhà..."
Quá đỗi bất ngờ, Nga chỉ biết ôm chồng, khóc lặng. Cô đã nghĩ oan cho chồng và cô biết, hành trình "tìm con" của vợ chồng cô sẽ không còn đơn độc, lẻ loi nữa.
Theo Tienphong
Chạy trốn tình yêu Phần 5 Mắt Mai cay sè. Cảm giác ân hận như vừa đánh mất một cái gì đó vô cùng quý giá. Phố về đêm vắng lặng đến lạ thường. Có lẽ, phải thức dậy, một mình lang thang giữa phố phường Hà Nội vắng lặng và ngạt ngào hoa sữa lúc 12 giờ đêm, người ta mới cảm nhận hết vẻ đẹp thơ mộng...