Tử tế mà gặp toàn Sở Khanh
Nhàn tự trách thân phận mình hẩm hiu, không hiểu sao số kiếp cô lại sầu thảm đến vậy, xinh đẹp mà yêu Sở Khanh.
Cô không phải là một người đàn bà lăng nhăng, không phải là người tham giàu, tiền bạc, một người khát khao được yêu và yêu chân thành, vậy mà chẳng được như ý. Cô chỉ cần một người bên mình, quan tâm cô, chăm sóc cô và dành tình cảm cho cô, vậy mà quá khó…
Nhàn xinh đẹp, cao ráo, nhiều người mong ước được vóc dáng như Nhàn. Người ta bảo, người như Nhàn thì thiếu gì người yêu. Bây giờ, chưa cần tiếp xúc, chỉ cần nhìn vào hình thức, một cô gái xinh xắn, ngoại hình ưa nhìn, chiều cao tương xứng thì có ai mà không mê? Tính tình tính sau, đàn ông họ luôn bị mê hoặc bởi phụ nữ đẹp, nên người như Nhàn thiếu gì đàn ông theo, đó là sự thật. Ai cũng tưởng rồi Nhàn sẽ có một anh chàng người yêu ra trò, sẽ kiếm được một tấm chồng như ý. Vậy mà đâu ngờ, số phận hẩm hiu. Mấy mối tình đến với Nhàn đều tan vỡ một cách khó hiểu, thậm chí là không ngờ tới… vì quá cay đắng.
Người tình đầu tiên đến với nhàn sau hơn 1 năm theo đuổi. Lúc đó, Nhàn chưa nghĩ đến chuyện yêu đương vì còn thích bay nhảy, thích đây đó, thích ngao du bạn bè. Có người yêu, Nhàn sẽ cảm thấy mệt mỏi khi ngày ngày phải nhận những câu &’em đang ở đâu, làm gì, với ai’. Tính Nhàn ưa tự do nên chuyện đó thực sự quá khó khăn. Nhàn muốn được tung tăng một thời gian thì mới yêu đương.
Bố mẹ Nhàn ưng người này lắm, suốt ngày giục Nhàn phải trân trọng tình cảm ấy vì trên đời này khó tìm được người nào hết lòng hết dạ vì mình, vì người mình yêu. (Ảnh minh họa)
Nhưng người đàn ông ấy tỏ ra khá chân thành. Anh ta biết cách đánh vào &’trung tâm’, tức là tìm cách lấy lòng bố mẹ Nhàn trước tiên, sau đó là người thân, bạn bè của Nhàn. Nói chung, người đàn ông đó đã tính toán chuyện tán bằng được Nhàn theo cách của anh ta.
Bố mẹ Nhàn ưng người này lắm, suốt ngày giục Nhàn phải trân trọng tình cảm ấy vì trên đời này khó tìm được người nào hết lòng hết dạ vì mình, vì người mình yêu. Bị gia đình nói nhiều, thúc giục nhiều, Nhàn cho anh chàng này một cơ hội, đó là nhận lời đi cà phê, uống nước cùng với anh ta, coi như là hẹn hò. Được một thời gian, tiếp xúc và nói chuyện với người, Nhàn không ngờ rằng, mình thật sự đã bị anh ta đánh gục.
Anh ấy có cách nói chuyện khá hài hước, vui vẻ và thông minh. Đàn ông như vậy nhiều người thích. Nhàn cũng ngạc nhiên là anh ta lại theo đuổi Nhàn lâu như thế mặc dù so với Nhàn thì anh ta cũng có thể yêu được những người tương tự, hoặc là hơn hẳn… Nhưng sự kiên trì ấy đã khiến Nhàn tin, đây đích thực là tình yêu.
Nhàn yêu người đàn ông này sau mấy tháng chính thức hẹn hò. Sự ân cần của anh khiến Nhàn thấy mình thật dại dột khi trước đây đã không tận dụng cơ hội này. Từ ngày có người yêu, Nhàn không còn muốn ngao du nữa, cô dành thời gian bên cạnh anh, lãng mạn và yêu anh… Hai người đã có quãng thời gian hẹn hò hạnh phúc, vui vẻ…
Thấy con gái yêu được người như ý, bố mẹ Nhàn mừng lắm. Họ tính toán chuyện cưới xin cho Nhàn. Thật ra ở cái tuổi 24, lấy chồng cũng chẳng phải sớm, tuy là con gái bây giờ hiện đại và lấy chồng muộn hơn nhiều. Nhàn vì yêu người đàn ông này nên cũng xác định chuyện cưới xin nhưng cô đề nghị với bố mẹ là nửa năm sau sẽ tính…
Thấy con gái yêu được người như ý, bố mẹ Nhàn mừng lắm. Họ tính toán chuyện cưới xin cho Nhàn. (Ảnh minh họa)
Nếu như hai người cứ yêu nhau như vậy và chờ đến nửa năm sau cưới thì lại là chuyện tốt. Đằng này, khi Nhàn đã xác định chuyện cưới xin và anh ta cũng vậy mà đùng một cái mọi sự lại thay đổi.
Video đang HOT
Tính toán hết rồi, tưởng là xác định cưới nhau thì mọi thứ sẽ suôn sẻ, gần gũi. Tình yêu dành cho bạn trai quá lớn, khi yêu Nhàn xác định trao tất cả trái tim mình. Và rồi, trong một lần đi chơi xa, Nhàn đã không giữ được mình và trao thân cho người yêu… Sau giây phút hạnh phúc ấy, anh ta càng yêu Nhàn nhiều hơn, trân trọng và nâng niu người yêu khi biết cô còn trong trắng…
Chuyện ấy cứ diễn ra vài tháng sau nữa. Một ngày đột ngột, anh ta nói chia tay. Nhàn chết lặng người, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng là cô không làm gì có lỗi, cô đã quá yêu anh, đã dành trọn trái tim mình cho anh, hi sinh vì anh và luôn luôn muốn cưới anh, lấy anh làm chồng. Vậy tại sao anh lại phản bội cô, chia tay cô? Đúng là đã yêu Sở Khanh mất rồi!
Cô hỏi cho ra ngọn ngành thì anh nói, yêu nhau mấy năm, tình yêu đã đủ chín và anh cảm thấy không còn yêu cô nữa. Anh đã tìm được người con gái phù hợp, người yêu anh chân thành. Anh cảm thấy đó mới là người anh muốn lấy làm vợ. Dù Nhàn van xin năn nỉ thế nào anh cũng nói là không còn yêu. Nhàn thật sự không dám tin vào tai mình khi nghe những lời anh nói. Anh bỏ Nhàn sau những tháng ngày kiên trì tán tỉnh, theo đuổi. Anh còn van xin Nhàn, còn lấy lòng bố mẹ cô, muốn cô trở thành người yêu của anh vậy mà.
Chia tay tình đầu, Nhàn đau khổ vô cùng. Cô không biết bước tiếp trên con đường đầy nước mắt này như thế nào. Cô quá yêu anh, xác định lấy anh, vậy mà anh lại biến cô thành người như thế này…
Nhàn yêu người đàn ông này khi anh ta có ý bật đèn xanh với cô. Thật ra, Nhàn đã rất cảnh giác, không dám nói yêu trước nhưng chính anh ta đã ngỏ lời với cô trước. (Ảnh minh họa)
Nhàn đã mất 2 năm để quên tình cũ, suốt thời gian đó cô không yêu ai, không mở lòng với bất cứ người đàn ông nào. Cho đến một ngày cô gặp anh. Người đàn ông ấy quá chững chạc, quá đẹp trai lại ăn nói dễ nghe. Từng lời anh nói lọt vào tai cô, như là hai người đã quen nhau từ lâu vậy. Cô đã bị anh chinh phục ngay từ những ngày đầu gặp. Có lẽ 2 năm qua cô quá khát khao tình cảm, muốn được yêu nên khi gặp người đàn ông ấy, trái tim cô đã sống lại. Một lần nữa cô biết yêu.
Nhàn yêu người đàn ông này khi anh ta có ý bật đèn xanh với cô. Thật ra, Nhàn đã rất cảnh giác, không dám nói yêu trước nhưng chính anh ta đã ngỏ lời với cô trước. Khi có niềm tin, cô yêu anh ta thật lòng. Tình yêu ấy mặn nồng, ngọt ngào khiến Nhàn càng ngày càng đắm chìm. Nhàn nghĩ, thôi dừng lại ở đây là được rồi, yêu là được rồi. Dù sao thì cũng nên yêu, cũng nên gửi gắm mình cho một người đàn ông mà mình tin tưởng.
Thế nên, Nhàn quyết tâm yêu hết lòng, muốn cưới người đàn ông kia. Anh cũng đồng ý lấy Nhàn khiến Nhàn mừng rơi nước mắt. Vậy mà, khi mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp thì đùng một cái Nhàn nhận được cuộc điện thoại lạ, đó là cuộc điện thoại của người xưng là vợ anh. Hóa ra, anh có vợ, có con, anh đi công tác vài tháng và định lừa Nhàn, định cưới Nhàn với lý do, bố mẹ ở nước ngoài hay ở xa không thể về tham dự được, cưới xong thì sẽ tính chuyện về quê… Chắc là, xong rồi anh ta sẽ đá bay Nhàn và để Nhàn cô độc hoặc là nuôi con một mình. Thật quá chua xót. Nhàn đau khổ và nhục nhã, cô nhận ra số phận mình thật bi đát, khổ ải biết bao. Lại là một gã Sở Khanh nữa, Nhàn lại yêu Sở Khanh một lần nữa.
Yêu hết lòng, yêu chân thành, chỉ mong tìm được một người yêu mình tha thiết, vậy mà không ngờ lại bị lừa mà lừa đến hai lần. Giờ Nhàn tuyệt vọng lắm, cô không còn biết tin vào ai, lòng cô đau đớn vô cùng và không biết nên làm gì, nên bước tiếp ra sao…
Đó, yêu thương chân thành cũng đâu có nghĩa là được đền đáp. Chân thành đó, hết lòng đó nhưng cuối cùng lại bị lừa dối, thật là quá đau lòng…
Theo Khampha
Chăm anh tai nạn 3 năm xong, anh phụ bạc
Tôi từng tiếc vì mình đã dành 3 năm tuổi xuân, yêu và hi sinh hết lòng vì một người rồi chấp nhận ra đi khi bị người yêu phụ bạc.
Đau khổ suốt 3 năm vì người yêu tai nạn
Câu chuyện tôi kể ra đấy cho đến giờ phút này tôi vẫn còn đau đáu. Đó là nỗi đau tôi không thể nào chịu đựng được, dù đã 4 năm trôi qua nhưng mỗi lần nghĩ lại sống mũi vẫn còn cay. Vì hận, vì yêu, còn bây giờ là vì thấy thật may mắn...
Tôi từng tiếc vì mình đã dành 3 năm tuổi xuân, yêu và hi sinh hết lòng vì một người. Nói chuyện với bạn bè, chúng thường bảo &'con gái sinh ra là để được yêu, được nâng niu chiều chuộng, chẳng tội gì mà không yêu, yêu càng nhiều càng tốt, càng được trải nghiệm...'. Nghĩ cũng đúng, khi yêu người ta mới biết được ai thực sự là người hợp với mình, ai mới là người đàn ông hết lòng vì mình và có thể mang lại hạnh phúc cho mình. Vậy mà tôi thật dại dột khi cứ yêu và chung tình mãi với một người đàn ông mà tôi cho rằng, anh chính là cuộc đời của tôi, là bến đỗ của tôi, rằng không có anh, tôi sẽ chẳng thể nào hạnh phúc được.
Yêu nhau từ hồi sinh viên, suốt mấy năm trời chúng tôi gắn bó thân thiết. Nhưng tình cảm thời sinh viên còn trong sáng, chưa có những lo toan bộn bề về tương lai. Cả hai đứa chỉ biết yêu và sống vô tư, ngao du cùng với bạn bè. Tôi không dám nghĩ một ngày sẽ bị người yêu phụ bạc.
Yêu nhau từ hồi sinh viên, suốt mấy năm trời chúng tôi gắn bó thân thiết. Nhưng tình cảm thời sinh viên còn trong sáng, chưa có những lo toan bộn bề về tương lai. (ảnh minh họa)
Khi có cuộc sống mới, chúng tôi tự hứa hẹn với nhau sẽ cùng cố gắng trong công việc. Bao nhiêu lo toan, hai đứa phải tự thân vận động. Khi đó nhiều lần chúng tôi đã có ý định chia tay nhau vì chuyện công việc và những chuyến công tác xa nhà. Nhưng run rủi thế nào, về sau hai đứa lại cùng một thành phố và tình cảm lại đến. Trải qua những khó khăn thử thách bên nhau, chúng tôi mới càng hiểu, người bên cạnh luôn động viên quan tâm mình quan trọng thế nào. Tình cảm khi đó mới đích thực là tình yêu.
Anh lo lắng cho tôi, đi đâu cũng đưa đón tôi. Tình yêu thật sự quá đẹp, nó lãng mạn nhưng cũng đầy hứa hẹn, không giống như ngày vô tự lự thời sinh viên. Có lẽ, cả hai đã định hướng tương lai, cũng lo chuyện chồng vợ, cuộc sống sau này. Với lại, ra trường một thời gian dù sao thì cũng có trải nghiệm và những bài học cuộc sống...
Tôi và anh khi xa nhau, nhiều lần định chia tay rồi lại quay lại nên có với nhau những khoảnh khắc thật đẹp. Chúng tôi yêu nhau, trân trọng nhau như thể nhận ra nhau là một nửa của mình.
Đùng một cái, anh bị tai nạn. Cái tin ấy àm tôi sốc nặng, tôi gần như ngất đi. Họ bảo anh tai nạn nặng lắm, có thể không qua khỏi. Tôi không tin vào tai mình, hai người đang yêu nhau, quấn quýt như vậy mà đùng một cái, anh bị như thế, tôi làm sao sống nổi. Thật may, số anh có lẽ là may mắn nên đã qua được cơn nguy kịch. Tuy nhiên, người anh gần như bại liệt, không đi lại được, phải nằm một chỗ. Anh chỉ có tỉnh táo về đầu óc, nhận ra chúng tôi, nhận ra tất cả, nói chuyện được sau vài tháng hôn mê mệt mỏi, nhưng cử động thì không...
Anh lo lắng cho tôi, đi đâu cũng đưa đón tôi. Tình yêu thật sự quá đẹp, nó lãng mạn nhưng cũng đầy hứa hẹn, không giống như ngày vô tự lự thời sinh viên. (ảnh minh họa)
Yêu anh nên tôi chấp nhận chăm sóc anh, cho đến khi anh khỏi. Một con bé ngây thơ và trong sáng như tôi, lần đầu biết yêu lại lãng mạn như phim Hàn nên tôi chỉ nghĩ, làm sao vì tình yêu tôi có thể vực anh dậy thì tốt biết mấy. Tôi muốn anh sớm đi lại được, lại vui vẻ bên tôi như ngày nào.
Nhiều người bảo tôi ngu dại, dở hơi vì chấp nhận chăm sóc một người đàn ông tàn tật, biết đến bao giờ anh ta sẽ khỏi. Họ cũng bảo tôi nên đi tìm một tình yêu mới đi, dành 1 năm cho anh ta thế là quá đủ rồi. Nhưng tôi không đành lòng, phần vì tôi yêu anh, phần vì anh chẳng có tội gì mà tôi lại làm điều thất đức ấ với anh cả, như thế tôi sẽ bị quả báo và sau này, dù sống bên cạnh người khác, tôi cũng đâu thể hạnh phúc.
3 năm, quãng thời gian quá dài nhưng có vẻ ông trời thương xót, đã cho tôi một sự may mắn. Anh qua khỏi, anh dần đi lại được nhờ sự chăm sóc và dìu dắt của anh. Anh khỏe hẳn, tôi mừng rơi nước mắt. Gia đình anh cũng mừng lắm, chỉ lạ là, họ chẳng chào đón tôi giống như tôi là người thân thiết trong nhà. Tôi cứ tưởng 3 năm ấy, họ sẽ coi tôi như dâu con trong nhà rồi chứ, nào ngờ họ vẫn chỉ cảm ơn tôi một câu suông, giống như tôi là người bạn của anh, không hơn không kém.
3 năm với một người con gái là quãng thời giav quá dài. Nó đã cướp mất cả tuổi trẻ của tôi, khiến tôi không còn được vui chơi cùng anh, được yêu anh như ngày nào. Ở bên anh nhưng chỉ biết nói những lời động viên, an ủi để anh cố gắng vượt qua khó khăn mà không dám thổ lộ tình cảm. Đúng 3 năm đó, tôi cũng sống trầm lặng, gần như ít ai biết đến sự tồn tại của tôi, tôi mất hẳn hình ảnh một cô gái vô tư nhí nhảnh ngày nào... Tôi quá đau khổ khi bị người yêu phụ bạc.
3 năm với một người con gái là quãng thời giav quá dài. Nó đã cướp mất cả tuổi trẻ của tôi, khiến tôi không còn được vui chơi cùng anh, được yêu anh như ngày nào. (ảnh minh họa)
Khỏi bệnh, anh phụ tình trốn đi biệt tích
Anh bắt đầu đi làm lại, tôi và anh lại như xưa, nhưng lạ là, thái độ của anh không giống như hồi trước. Tôi nghĩ 3 năm qua bệnh tật, có thể anh đã bị trầm cảm, ít nói hoặc là không đượ giao du với thế giới bên ngoài nên làm cho anh bị chai lì. Tôi buồn vì anh không còn năng động như xưa, không còn hay hỏi han tôi mà chỉ là tôi chăm sóc, ân cần với anh. Tôi biện minh rằng, 3 năm anh quen với bàn tay của tôi nên anh mới thấy điều đó là đương nhiên và giờ không còn khái niệm anh chăm sóc tôi nữa.
Nửa năm sau, không thấy anh đả động đến chuyện cưới xin. Trước khi anh bị tai nạn, tôi nghĩ sẽ cưới nhau trong năm đó. Nhưng giờ 3 năm qua rồi, anh cũng không nói chuyện đó, tôi làm gì còn trẻ đâu. Tôi đã đến tuổi lấy chồng, phải có gia đình và sinh con rồi. Nói với anh thì anh cứ bảo, anh vừa tỉnh dậy chẳng muốn nói đến chuyện đó, không biết tình hình sức khỏe thế nào.
Tôi chờ anh thêm một năm nữa... Nhưng mọi thứ vẫn rất bình yêu. Cho đến một ngày, anh nói, anh sẽ đi nước ngoài lập nghiệp, bố mẹ anh muốn anh sang đó. Tôi ngạc nhiên không tưởng tượng được. Tại sao anh lại làm thế, anh hoàn toàn bình thường rồi, bác sĩ cũng nói vậy, anh không ở nhà cưới tôi, anh còn đi đâu. Thế là anh sẽ bỏ tôi sao? Tôi uất ức quá, nói chuyện thẳng với mẹ anh, người mà 3 năm qua hứa hẹn với tôi rất nhiều. Mẹ anh bảo, tôi không hợp với anh, tôi chính là mệnh khổ của anh, vì khi yêu tôi, anh mới bị tai nạn. Mẹ anh đi xem bảo phải lấy người khác, chứ không phải là tôi.
Tôi thất vọng vô cùng, niềm tin sụp đổ, không còn nói được lời nào, nước mắt rưng rưng. Thật sự không thể hiểu nổi tại sao anh lại hành động như thế... Tôi còn thanh minh rằng, có thể anh vẫn bị vấn đề gì đó nên muốn trốn tôi sang nước ngoài. Chứ đang yêu tôi sao anh lại thay lòng...
Người tôi không nghĩ sẽ đi đến hết cuộc đời cuối cùng lại là người hết lòng vì tôi. (ảnh minh họa)
Anh nghe lời bố mẹ, anh cũng sợ tôi là ám quẻ của anh nên anh mới ra đi. Tưởng anh học tập bên đó, nửa năm sau tôi biết tin anh lấy vợ, vợ anh đang có bầu... Tôi đau khổ quá, tôi nhận ra mình đã quá ngu muội khi tin vào tình yêu của người đàn ông phản bội mình. Có lẽ, anh đã không xác định cưới tôi, đứa trong gái trong tay chẳng có gì lại còn tỉnh lẻ. Anh được đi nước ngoài, có tương lai, tôi là gì của anh đâu?
Tình yêu lãng mạn Hàn Quốc ư, chỉ có tôi tin vào đó, còn người khác thì coi thường, chẳng tôn trọng tôi. Lòng tôi đau nhói, tôi cảm thấy mệt mỏi lắm, tuyệt vọng lắm!
Khi anh đi lấy vợ, tôi cũng xác định cuộc sống cho riêng mình. Hơn 1 năm sau tôi cưới. Tình yêu với chồng ban đầu không đẹp, không lãng mạn nhưng anh là người nâng tôi dậy, giúp tôi vượt qua nỗi đau. Tôi cảm ơn anh vì tất cả. Anh chiều tôi, yêu tôi, chưa bao giờ tôi cảm nhận được tình yêu lại đẹp như thế. Thật sự quá ý nghĩa, quá đáng trân trọng.
Chồng tôi là một người đàn ông tốt, thành đạt, là người rất đẹp trai. Thú thực, khi anh ngỏ lời yêu tôi, chính tôi cũng không tin vào tai mình. Tôi nghĩ anh chỉ vui đùa thôi, nào ngờ anh rất chân thành, mạnh mẽ. Anh nói anh yêu tôi vì nhiều lí do mà tôi không thể nào hiểu được, anh muốn tôi tin đó là tình yêu chân thành. Anh bảo, anh muốn cùng tôi đi hết cuộc đời này.
Người tôi không nghĩ sẽ đi đến hết cuộc đời cuối cùng lại là người hết lòng vì tôi. Tôi trân trọng chồng mình, cám ơn anh vì đã kéo tôi về với cuộc sống hạnh phúc để tôi nhận ra rằng, không nên tin vào thứ tình yêu phù phiếm kia. Để tôi nhận ra rằng, con người ta không phải ai cũng lương thiện, chung thủy như tôi nghĩ. Và cảm ơn anh đã giúp tôi biết, mấy năm qua tôi đã phí hoài tuổi xuân vì một kẻ bội bạc, vô liêm sỉ, chăm sóc một gã người yêu phụ bạc. Còn anh mới là hạnh phúc của tôi, ngay trước mắt tôi đây mà tôi đã quá muộn để nhận ra... Thật may là còn kịp.
Theo Khampha
Cay đắng phận hồng nhan hai lần yêu phải Sở Khanh Hạnh phúc với tôi thật mong manh, đã biết yêu nhầm gã họ Sở mà sao tôi không dứt ra được. Tôi 28 tuổi, một cô gái xinh xắn, ngoan hiền, sinh ra và lớn lên ở một miền quê ngèo khó ở miền Trung, hoàn cảnh giúp tôi có suy nghĩ và lối sống cứng rắn và tự lập. Thời gian học...