Từ tâm thư của nữ tiến sĩ 32 t.uổi qua đời vì ung thư: “Giật mình”, rồi sao nữa?
Mấy ngày nay, tôi thấy bạn bè trên Facebook rầm rộ chia sẻ bài viết về nữ tiến sĩ 32 t.uổi qua đời vì ung thư khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp. Nhiều người đăng link bài viết cùng những dòng “cam kết” là mình sẽ thay đổi thế này, thế kia… Tại sao câu chuyện về một người xa lạ lại có sức rung động như vậy?
Chị Vu Quyên sinh năm 1979, là người thị trấn Tế Ninh, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Chị từng đi du học tại Na Uy, lấy bằng Tiến sĩ và trở thành giảng viên trường Đại học Phúc Đán danh tiếng ở Thượng Hải.
Ngày 25/9/2008, chị Vu Q.uyên s.inh con trai đầu lòng thì tháng 12/2009, chị bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú. Không lâu sau, bác sĩ thông báo bệnh của chị đã trở nặng, chuyển sang ung thư giai đoạn cuối.
Sau hơn 1 năm chống chọi với bệnh tật, ngày 19/4/2011, chị Vu Quyên đã qua đời ở t.uổi 32.
Trong thời kỳ chiến đấu với căn bệnh ung thư, chị Vu Quyên đã viết tâm thư chia sẻ về cuộc sống, về bệnh tật và những thói quen có thể khiến mình mắc bệnh. Bức tâm thư được đăng tải trên mạng xã hội đã thu hút sự chú ý của hàng triệu người.
Nữ tiến sĩ 32 t.uổi qua đời vì bệnh ung thư đã để lại tâm thư khiến nhiều người thức tỉnh.
Có lẽ ai đọc về bức tâm thư của chị Vu Quyên cũng cảm thấy giật mình khi bất giác liên hệ đến bản thân mình. Người ta nói rằng, những lời lẽ của người sắp từ giã cõi đời là những lời lẽ “gan ruột” nhất, vì vậy mà nhiều người nghiến ngấu đọc những chia sẻ của chị Vu Quyên. Những lời tự sự của chị Vu Quyên trước khi mãi mãi ra đi ở t.uổi 32 khiến cho nhiều người thấy thật sự cần thay đổi cách sống của bản thân.
Video đang HOT
“Ở thời khắc giữa sự sống và cái c.hết, nhu cầu thiết yếu như mua nhà, mua xe không còn ý nghĩa, chúng trở thành điều phù phiếm.
Hãy cố gắng dành thời gian bên con, mua những món quà cần thiết cho người thân bằng t.iền tiết kiệm. Không cần thiết phải ép sống trong nhà đẹp, bởi dù ở đâu khi có những người yêu quý bên cạnh thì đó là nơi ấm áp, hạnh phúc nhất trong đời bạn”.
Từ câu chuyện của chị Vu Quyên, tôi nhớ đến lời Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ 14: “Sự c.hết không tuân theo bất cứ trật tự hoặc một quy luật nào. Bất cứ ai cũng có thể c.hết bất cứ thời điểm nào, dù họ giàu hay nghèo, già hay trẻ, bệnh tật hay khỏe mạnh”.
Trong khi cái c.hết là một điều chắc chắn sẽ đến, nhưng thời điểm nó đến thì lại không biết trước. Vậy chúng ta phải làm gì?
Trong cuốn sách “ Sống hạnh phúc, c.hết bình an” (NXB Hồng Đức), Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ 14 dạy rằng: “Càng làm cho cuộc sống có nhiều ý nghĩa hơn, chúng ta càng bớt ân hận vào thời điểm giã từ nó”.
Và ông giải thích rằng: “Chúng ta không thể sống một mình trong sự cô lập. (…). Niềm hạnh phúc cơ bản của chúng ta là dựa vào những người khác. Sống hòa hợp với thực tại này là một phương cách đầy ý nghĩa để trải qua cuộc sống của mình. Bởi những người khác là đối tượng mà hạnh phúc và sự an vui của mình phụ thuộc vào, thật thích đáng cho chúng ta quan tâm đến họ”.
Đức Đạt Lai Lạt Ma đã chỉ ra cho chúng ta con đường để sống một cuộc sống có ý nghĩa, đó là quan tâm đến người khác! Bằng cách đó, chúng ta có thể sống một cuộc sống hạnh phúc và an vui trong những tháng ngày sống trong cuộc sống này.
Theo Nguyên Chi (Dân trí)
Ba năm kể từ ngày cưới, tôi chưa một lần được đặt chân về nhà
Tôi sống hạnh phúc với chồng con, nhưng thú thực chưa một giây yên lòng khi nghĩ đến bố mẹ... Tôi không biết phải làm sao nữa.
Mọi bi kịch đau lòng đều bắt đầu từ cuộc hôn nhân theo bố mẹ tôi là "không thích hợp" của tôi với chồng.
27 t.uổi, tôi có sự nghiệp rất tốt tại một công ty có vốn nước ngoài, trong khi người tôi yêu chỉ là anh công nhân bình thường.
Tôi quen Đức trong lần đi công tác về đêm, đúng lúc anh vừa tan ca làm, đi qua công ty anh thì bị đám thanh niên đi ẩu quệt vào ngã xuống đường. Trời lúc ấy vẫn còn tối mù mịt, không một bóng người. Con gái chân yêu tay mềm lại bị ngã, tôi sợ đến khóc không ra tiếng, chân lại trật khớp, đau không đứng lên được. Cũng vừa lúc đó, Đức xuất hiện, giúp tôi dựng xe, dìu tôi vào lề đường và đưa tôi đi viện.
Ảnh minh họa
Quen nhau tình cờ, nghe và hiểu hoàn cảnh nhà anh. Quê Đức ở xa, nhà nghèo nên phải bỏ học đi làm phụ giúp cho cha mẹ. Anh là người tốt bụng, chu đáo, ân cần, cũng vì thế mà tôi đem lòng yêu thương.
Thế nhưng tình cảm của chúng tôi vấp phải sự phản đối quyết liệt của bố mẹ. Bố mẹ nói Đức là loại đào mỏ, đũa mốc đòi chòi mâm son, cấm cản tôi đủ đường. Cực chẳng đã, tôi và Đức đã dùng đến nước cuối cùng là có bầu ép cưới. Ai ngờ đâu, mẹ tôi bắt tôi đi phá chứ sống c.hết không đồng ý.
Ngày tôi xách va ly quần áo ra khỏi nhà cũng là ngày bố mẹ từ mặt, tuyên bố không có đứa con mất nết như tôi.
Chúng tôi về ở với nhau, không đăng ký, không cỗ bàn linh đình. Chỉ có phía nhà anh, bố mẹ làm mấy mâm cơm mời gia đình, họ hàng, điều an ủi duy nhất của tôi là bố mẹ chồng, bố mẹ hiền và thương tôi.
Cưới ở quê xong, tôi và Đức quay trở lại thành phố thuê nhà và làm việc, cũng may cuộc sống hạnh phúc, êm đềm, kinh tế cũng ổn định không phải lo lắng gì. Duy chỉ có điều tôi cứ day dứt mãi không yên đó là bố mẹ tôi, dù đã cố liên lạc nhưng mẹ tôi không nghe máy, mà tôi không dám về nhà.
Tôi sinh con xong, ông bà ngoại vẫn chẳng ngó ngàng. Nhiều khi nghĩ cũng tủi, con có ông có bà đàng hoàng mà không được nhận, tôi cũng thấy trách bố mẹ ghê lắm, sao ông bà có thể cứng rắn với tôi như thế?
Khi con được gần 2 t.uổi, bố tôi tai biến phải vào viện, biết tin tôi và chồng đôn đáo chạy vào, tôi đã khóc rất nhiều suốt quãng đường đi. Nhưng đến viện, mẹ vừa nhìn thấy tôi đã tránh mặt không cho gặp. Hôm đó tôi trở về nhà, trong lòng buồn vô cùng mà không biết phải làm sao.
3 năm rồi, từ ngày theo chồng, tôi chưa một lần được đặt chân về nhà. Cháu cũng không được nhận ông bà, giờ bố ốm tôi cũng không được về thăm. Càng nghĩ tôi càng thấy đau lòng, giờ thật sự chẳng biết nên làm gì nữa...
Theo Afamily
Tâm tính con người thay đổi ra sao, hãy nắm giữ chìa khóa này để sống hạnh phúc! Một người phụ nữ thường xuyên than vãn về chồng mình rằng trước đây khi còn đang theo đuổi thì hết tặng hoa lại đưa cô đi xem phim hay đi ăn uống và chưa bao giờ quên tặng quà hay thiệp các ngày lễ... Nhưng bây giờ thì sao? Từ ngày làm vợ chồng, bao năm rồi không có một bó hoa,...