Tự sự một kẻ nghỉ mát bẳng đồng tiền phi pháp
Mùa hè, các bãi biển trở nên đông đúc lạ thường. Nhưng trong số ấy, có một kẻ vừa nghỉ ngơi vừa lo lắng.
Tôi muốn đi du lịch, tôi khát những cơn gió…
Không có tiền, tôi bày trò bắt cóc trẻ con và đòi tiền chuộc của cha mẹ chúng
“Công việc” trót lọt, tôi đã có thật nhiều tiền. Tôi bèn lên kế hoạch cho kỳ nghỉ mát của mình.
Những khoảnh khắc thật tuyệt vời…
… với những nhân viên mát xa lành nghề…
Nhưng tôi không ngờ, kẻ thù luôn rình rập…
Video đang HOT
Người ngoài luôn soi mói. Đó là sự thật? Hay chính lương tâm đang cắn rứt tôi?
Tôi co mình về. Tiền bạc nhiều để làm chi trong khi phải sống trong tâm trạng bất an.
Tôi ngộ ra rằng đôi khi bóng râm cũng đã đủ để cho một kỳ nghỉ thật an toàn.
Theo Bưu Điện VN
Tự sự cuộc đời một tín đồ thế giới ảo mê game
Đây cũng là một bài chiêm nghiệm nho nhỏ về game và cuộc sống.
Tại sao bạn chơi game online? Câu hỏi đơn giản này có lẽ sẽ tìm được rất nhiều câu trả lời. Dễ dàng. Ừ, tôi chơi game online vì tôi muốn kết bạn. Tôi chơi game online vì tôi thích. Tôi chơi game vì bạn bè rủ tôi...
Không thể nói rằng lý do nào là chính đáng, lý do nào là không. Cho dù lý do là gì thì đơn giản là bạn cũng đã bước chân vào thế giới game online. Và tất cả mọi thứ sẽ đến, tự nhiên, dần dần, rồi bạn sẽ nhận ra game có ý nghĩa như thế nào trong cuộc đời bạn.
Sáng game, trưa game, tối game
Bạn thức dậy vào lúc 7h sáng, mặc dù tối qua bạn ngủ vào lúc 3h. Đơn giản vì vào 7h sáng trong game có một trận chiến trường, một lần mở phụ bản... Bạn mở màn hình ra và thấy nhân vật của mình đã lên được chút xíu kinh nghiệm, thành quả của cả tối cắm auto trên bãi.
Sao ít vậy? Hóa ra là bị PK chết. Abc xyz, bạn vung ra vài câu chửi thề. Thế nhưng chưa đủ, bạn mở kênh chat bang hội lên, kể cho cả bang nghe, không quên nguyền rủa "đứa vô học" nào chơi xấu PK bạn cả tối. Sau đó bạn vào chiến trường, lấy "con buff" vào đi theo phụ. Bạn nhào lên đánh liên tục, nhưng cuối cùng...bạn chết. Bạn hồi sinh, chạy ra chỗ "con buff" để nhận buff. Nhưng cái "con buff" của bạn lại bị đánh chết. Lại chửi. Cố gắng mãi, cũng xong trận chiến trường. Nhận thưởng xong, bạn đứng lên, đi vào toilet...đánh răng.
Không, không có bữa sáng. Ngay sau trận chiến trường, cả bang đã hẹn nhau đi phụ bản. Vậy nên phải vào cho lẹ. Bạn vào toilet, vẫn cứ nghĩ về cái kẻ chơi xấu PK chết con của mình. Thienhavodich? Không, tên này không làm thế. Hay là Nhatkiemdoatmang? Có thể, nhưng mà tên này chơi bời vẫn được lắm mà, hôm trước còn hào phóng tặng cho mấy viên ngọc đập đồ cơ...
Má đi lên, hỏi ăn gì chưa con? Bạn bảo ăn rồi. Má biết, má xót con, nhưng má cũng không la lắm. Má chạy ra đầu hẻm, mua cho tô phở, bảo ăn đi, chơi vừa vừa thôi con, lát học đi nghen. Bạn ậm ừ. Xong cái phụ bản, bạn nhìn cái tô phở nở hết trơn, nhấm nháp mấy miếng thịt rồi len lén đổ vào toilet...
Xong phụ bản lại có bạn rủ cày cấp. Thôi, cắm auto vậy. Không quên dặn đứa bạn luyện ở đó nhớ coi giùm nick cái coi chừng có kẻ nào PK chết. Đi ngủ bù chút, lúc tối thiếu ngủ nên buồn ngủ quá. Vừa đặt lưng xuống, lại chợt nghĩ: "Ê, hay là cái tên này chơi xấu, PK mình thì sao?" Lại chạy ra bật máy lên canh thử. May quá, không phải...
Đầu giờ chiều, ngủ dậy rồi, xuống nhà kiếm gì đó ăn. Má hỏi: "Ngủ đã không con? Ngủ nhiều cho nó mập, con à". Lại ậm ừ. Xách vài cái bánh lên ngồi máy. Sắp có chiến trường nữa rồi. Chiến trường xong phải đi phụ bản tiếp. Nick mình còn thiếu cái tay VIP, phải kiếm cho được.
Trời tối. Má gọi xuống ăn cơm. Ba đi làm về, hỏi chuyện học hành. "Mày học ra sao mày?" "Dạ ổn ba..." "Mai tao đi gặp cô mày nghen mày". Thôi, ông la con nó vừa vừa...Và vội vài chén cơm, chạy lên ngồi máy, bật cái word ra ghi một vài câu bài học, rồi bật qua coi nick mình sao rồi. Ba lên gác. Bạn vội bật qua bản word, cúi đầu vào nghiền ngẫm.
Đối phó thôi. Bạn nhìn thấy cái mà bạn quan tâm nhất, nhưng bạn không nhìn thấy điều quan trọng nhất với mình. Bạn chơi game, bởi vì bạn đam mê nó.
Cơm áo gạo tiền> game
Vậy mà cũng đã mấy năm trôi qua rồi. Hai mươi ba tuổi đầu rồi. Bạn nhìn già đi nhiều. Già chứ không lớn. Ba má cũng già hơn. Ai cũng đầu tóc lốm đốm sợi bạc rồi. Năm nay lại bị nợ mấy môn học. Cố lắm mới vào được cao đẳng, vậy mà 5 năm rồi vẫn chưa được ra trường...
Bạn bè trong game gọi riết. Game lúc xưa thì đóng cửa rồi, nhưng đã có game mới. Cũng chiến trường, cũng phụ bản, cũng train. Mấy năm sinh viên thì hết hai năm đầu lơ mơ chả có chữ nào vào đầu, chỉ có đồ VIP, chỉ có boss khủng. Bỗng nhiên, mấy thứ đó sao bây giờ nó chán chán thế nào. Cũng chỉ những vòng lặp lại đó.
Bạn bật máy tính lên, bỗng thấy mẹ đi vào, dọn phòng. Hơn hai mươi tuổi đầu rồi mà phòng ốc không lo được. Mặt mẹ có vẻ nhăn hơn, già hơn trước nhiều. Bạn ngồi thần người một lát, rồi lấy máy, nhắn cho bạn mấy câu: tụi mày chơi đi, tao bận rồi.
Ra trường, xin việc, đi làm. Mệt lắm, nhưng bỗng nhiên nó có cái gì đó vui vui. Cầm mấy đồng tiền đầu tiên tự kiếm, chợt nghĩ, mình có dám lấy tiền này đi mua đồ VIP cho con game mặc như hồi xưa không? Thôi... mua cho ba với má cái gì đó thử coi.
Ở sở làm, bạn gặp được cô bé kia. Xinh lắm! Nhưng mà có vẻ nghiêm túc à. Hồi xưa chơi game bạn có khối "bà xã", nhưng mà cô bé này khác à. Lông bông là không thích đâu đấy...
Tối, bạn vào game. "Tụi mày chơi vui không? Tao bận quá à"... Bạn rủ đi chiến trường. "Thôi, tao vào 8 với anh em chút. Bữa nào tổ chức offline đi, tao đến chơi cho vui".
Offline. Anh em đến đông, tay bắt mặt mừng, nói chuyện vui lắm. Bạn cũng nói chuyện sôi nổi, nhưng tự nhiên, những lời nói ra không còn là về game tất cả nữa, mà trong câu chuyện lại có nhiều câu khoe rằng: "Tao mới được lên lương mày ơi"...
Về nhà, trước khi ngủ, bạn nghĩ thầm: "Cảm ơn game online, vì đã giúp tao có niềm vui sau giờ làm". Bạn nhủ với lòng, mai sẽ đánh bạo làm quen với cô bé ấy...
Rồi mười năm trôi qua...
Sau bao nhiêu rụt rè, bạn tỏ tình. Và sau lời tỏ tình hai năm, bạn và cô bé ngày xưa làm đám cưới.
Hai đứa ra ở riêng, giành dụm lắm, cùng với tiền ba má cho thêm, bạn sắm được cái nhà nho nhỏ. Hai vợ chồng về sống chung, vui vẻ, hạnh phúc. Hai năm sau, một tên nhóc chào đời.
Thôi thì mệt đủ kiểu. Con nó khóc, nó quấy, nó chậm lớn, nó biếng ăn, nó phá, nó bị bệnh, nó nghịch...Cố gắng nhiều lắm. Đôi lúc bạn chợt nghĩ, sao không giống hồi xưa mình làm đám cưới trong game nhỉ. Sao không giống như mình nuôi con thú nhỉ, chỉ cần mua trong tạp hóa miếng thịt, ném cho nó ăn, thế là xong!
Bây giờ thì có muốn cũng không có thời gian mà chơi game nữa. Công ty nhiều việc quá. Qua nhiều năm phấn đấu, bạn được đề bạt lên chức rồi. Phải cố thêm thôi. Vui chứ, được lên chức cái vợ chúc mừng ngay!
Rồi một ngày, bạn dắt tay cu con đi lên đăng kí vào lớp lá. Vừa bước ra công, ủa ai đây quen quen ta? "A, Nhatkiemdoatmang! Sao khỏe không? Bây giờ làm gì rồi? Trời, đi bán tiền game hả? Vẫn còn cày game hả?"
Tối đó, bạn bật máy tính, và lần đầu tiên sau mấy năm, bạn lại bước chân vào game. Câu đầu tiên bạn nói là: "Gặp lại anh em, thấy vui quá!"
Theo PLXH
Tự sự tuổi 22 Những kỉ niệm yêu thương, những kí ức đẹp đẽ và biết bao nỗi buồn chông chênh... tất cả đã là quá khứ. Có những người sẽ ở lại bên nó mãi mãi, nhưng cũng có những người ra đi và sẽ không bao giờ quay lại để nó được sống lại những phút giây vui vẻ, hạnh phúc như trước nữa! 22...