Tự sự của người say
Tôi là người uống bia rượu, liên miên và thường xuyên. Thi thoảng ban sáng lơ mơ quờ quạng chai nước quẳng đầu giường đổ dốc vào cái họng khô khốc bởi chất cồn và thuốc lá, tôi ân hận lần thứ N rằng ngày hôm qua có vẻ hơi quá đà.
Căn phòng ban sớm lặng như thời chưa vợ, đồ chơi ngổn ngang dưới đất gợi nhớ tôi đã có 2 con và chúng đã đi học từ khi nào. Có lẽ vợ tôi và con ra khỏi nhà lúc tôi đang dang dở cơn mơ hăng hái tranh luận gì đó bên bàn nhậu. Chai nước trắng không đủ năng lượng để nâng dậy một cơ thể đặc sệt cồn trong máu, lại nằm vật ra, vớ tạm gói bánh ăn dở của con. Nhệu nhạo nhai và theo kinh nghiệm thì thường sau quãng 15 phút lượng đường trong bánh sẽ “đủ xăng” dựng cổ tôi dậy.
Trong vô số lần còn tỉnh táo trước khi ngồi xuống bàn nhậu, tôi thường đảo mắt xung quanh, một là điểm danh các tay bợm xung quanh xét nét tình hình. Nếu lỡ có gần một bàn nào nhiều gã đã say nhòe thì tôi sẽ gọi phục vụ xin đổi bàn khác. An toàn là bạn, tránh voi chẳng xấu mặt nào mặc dù về cơ bản tôi rất hiền lành. Tôi lo xa nếu lỡ có một cái cốc bay nhầm địa chỉ vào đầu thì ngày mai tôi sẽ không còn cái chữ nào trong đó để viết lách, rồi có thể con trai sẽ chậm tiền học mất. Thật ấy. Thứ nhì, tôi thấy tò mò những gương mặt đàn ông thích uống, họ là ai, họ có gì giống tôi không, họ có gia đình chưa…Tôi hiếm khi tìm được câu trả lời và đại khái chúng tôi chỉ có một điểm chung duy nhất là Uống.
Dường như đàn ông đều hiểu bi kịch của mỗi gia đình đều có thể bắt đầu từ quán nhậu. Không khí ồn ã chan chứa tình “huynh đệ”, cái mùi chua hoi của bia rượu đổ vãi, mùi oi nồng khen khét của dầu xào nấu bay ra từ bếp là một thứ mê hoặc khó tả…
Tất nhiên trước khi đổ vào miệng những tinh chất từ gạo thì đa số đàn ông đều tin tuyệt đối vào tửu lượng bản thân. Tàn cuộc vui, những số phận đã hữu ý được định đoạt bởi cồn và may rủi. Nếu có thức giấc ban mai trong căn phòng như tôi và bần thần nhớ lại thì bỗng tặc lưỡi cảm ơn số phận. Tôi lại hoang mang sợ hãi có bao nhiêu gã giống tôi ở cái “trại uống” về đến nhà an lành.
Cách đây dăm năm khi con còn nhỏ, có đận tôi uống 3 tăng, từ trưa đến đêm. Tất nhiên vẫn về được đến nhà và trước khi dắt được chiếc xe mua sau ngày cưới vào nhà thì nó đổ kềnh 4-5 lần gì đó. Mẹ tôi nghe tiếng động giữa đêm thì ra mở cổng, lẳng lặng đưa tôi vào phòng khách ngủ. Trưa hôm sau tôi vẫn chưa bò dậy được, mẹ tôi nghỉ hưu được gần chục năm vẫn nấu cho tôi bát cháo bê tận giường. Mẹ nhìn thằng con trai gần 40 tuổi với ánh mắt như có lần đăm chiêu bên tôi khi ốm ngày học lớp 1.
“Con ạ, mẹ sinh con lành lặn, đừng vì cốc rượu để rồi mẹ thấy con tàn tật. Đừng để Phúc Khang (tên con trai tôi) thành đứa trẻ mồ côi”.
Video đang HOT
Ôi chao, tôi đắng ngắt và tột cùng của sám hối.
Bẵng đi mấy tháng, cuộc vui cả nể dồn dập bởi những chồng chéo quan hệ cùng với những cú điện thoại mời chào đầy cám dỗ thật khó cưỡng. Tôi lại uống, thật khiên cưỡng và xấu hổ để nói rằng uống một cách có ý thức.
Có đận tàn cuộc nhậu một quán bình dân xô bồ, tôi thấy một bé gái thui thủi góc cửa quán, mắt như đang chực khóc. Cháu đi cùng bố và ông ấy quên cháu khi rời khỏi đây. Tôi bắt chuyện an ủi, hỏi địa chỉ và đưa cháu về bằng taxi. Trên đường bé gái chạc tuổi con tôi bi bô trò chuyện.
- Con rất yêu bố con, bố con chắc bận việc nên quên con thôi…
- Thế điều gì con thấy không vui với bố nhất, có phải vì ông hay đi nhậu không?
- Dạ không… Con không vui vì bố ít khi ở nhà với con thôi.
Tôi bỗng ước rằng có người cha nào đó nghe được một tình yêu gia đình trong sáng đến vậy. Tôi dự định sẽ nhờ người hỏi con trai mình một câu hỏi tương tự.
Tôi nhớ mang máng một câu nói rằng: “Đôi khi những gã đàn ông thông tuệ cưỡng ép mình say xỉn để nhận ra rằng mình có thể ngu xuẩn như thế nào”. Mỗi năm đất nước này tiêu thụ hàng tỷ lít bia rượu và song hành với nó là hàng vạn bi kịch dưới mỗi mái nhà. Và đám đông vẫn uống uống uống và uống.
Có những bài học nằm dưới đáy cốc vô cùng đắt giá. Tan cơn mơ hoa là lời chua xót.
Em phải làm sao với hai người đàn ông này?
Em biết là thật không phải khi mình đang song song với 2 người đàn ông. Em mong mọi người đừng lên án em vội, xin hãy đọc hết bài rồi thì cho em ý kiến sau.
Anh A không phải chồng em nhưng là người đàn ông mà em đã hằng mong có thể cưới làm chồng. Chúng em đã từng yêu nhau 10 năm có lẻ. Đã có với nhau một bé gái năm nay cũng 8 tuổi. Nhưng chúng em không kết hôn được với nhau vì cả hai gia đình đều phản đối. Lý do là vì chúng em là họ hàng xa với nhau. Nhưng cũng phải cách nhau đến 4-5 đời rồi chứ không cận huyết. Nhưng ở quê, chẳng ai chấp nhận. Bố mẹ em lẫn bố mẹ anh đều sợ hàng xóm dị nghị nên kiên quyết không cho cưới.
Chúng em có bầu rồi sinh con nhưng vẫn không được hai gia đình đồng ý. Anh ấy muốn em và anh ấy đi khỏi quê lên thành phố sống nhưng em không chịu vì bố em ung thư, em không thể bỏ bố em mà đi được. Anh buồn lắm nên khi em sinh con, anh chỉ bế ẵm được đôi lần rồi bỏ xứ đi. Bố em vì không muốn xấu mặt với hàng xóm nên bắt em phải cưới một người đàn ông khác, tạm gọi là anh B.
Anh B là lính của bố em. Anh B cũng rất yêu em, si tình em từ xưa rồi. Nên dù biết em đã có con với người khác, anh B vẫn quyết lấy em cho bằng được. Anh ấy cưới em và tự nhận bé gái là con của anh. Trong đám cưới, anh đứng trước hai họ và rất nhiều hàng xóm, anh xin lỗi vì đã để em bầu, đẻ con rồi mới cưới thế này. Anh B nhận hết lỗi về anh ấy giúp cho bố mẹ em nở mày nở mặt.
Suốt 6 năm, cho dù anh B đối với em tốt thế nào, em vẫn không sao quên được anh A. (Ảnh minh họa).
Trong 6 năm làm vợ anh B, em thực sự biết ơn anh ấy. Anh ấy luôn là người chồng tuyệt vời nhất mà bất cứ ai làm vợ anh ấy cũng sẽ thấy hạnh phúc. Chỉ có em là không hạnh phúc dù lòng em biết ơn anh ấy rất nhiều. Bởi trong lòng em chỉ có duy nhất hình bóng của anh A. Mỗi khi ôm con là em lại nhớ. Vì con rất giống anh. Suốt 6 năm, cho dẫu anh B đối với em tốt thế nào, em vẫn không sao quên được anh A. Mỗi khi buộc phải có quan hệ vợ chồng, em đều giả bộ dù đau rát và khó chịu. Em và anh B cũng có một đứa con với nhau. Như là cách em trả ơn anh B. Một bé trai.
Từ khi có con, anh ấy rất hạnh phúc và càng yêu chiều em hơn rất nhiều. Nhưng rõ ràng em cứ luôn có những thiên vị nhất định với bé gái đầu hơn. Dù cả 2 đều do em dứt ruột đẻ ra nhưng em luôn thương con gái. Vì nó là con gái. Vì nó thiệt thòi hơn khi bố ruột đã bỏ đi biệt xứ khi nó còn quá nhỏ. Em dù biết là mình sai nhưng em vẫn bị cảm giác đề phòng với anh B- chồng hiện tại của mình. Có lẽ vì em đọc quá nhiều những câu chuyện cha dượng và con riêng của vợ chăng? Nhất là khi có thêm 1 bé nữa, em hay bị soi mói chuyện chồng quan tâm đến đứa sau hơn đứa trước. Con ruột của anh ấy nên anh ấy thiên vị hơn.
Em luôn nghĩ rằng cuộc đời em sau khi lấy anh B là khép lại rồi. Em chẳng mong đợi gì anh A dù lòng vẫn yêu anh ấy vô cùng. Dù gì chúng em cũng đã có hơn 10 năm yêu nhau mà. So với 6 năm làm vợ anh B, tình cảm em dành cho anh A vẫn choán hết tâm trí của em. Em thật sự không có ý định bắt cá hai tay. Thậm chí dù có thể tìm ra anh A đang ở đâu vì em chơi thân với em ruột anh A, nhưng em đã cố tình không tìm. Em muốn giữ anh A trong ký ức của mình mà thôi.
Nhưng ngày anh A về, em đã không kiểm soát được em. Em đã có quan hệ với anh A. Như một nỗi thèm muốn 6 năm trời cách biệt. Em và anh A đã bị cuốn chặt vào nhau. Em muốn bỏ anh B để về với anh A, để hạnh phúc với tình yêu của mình. Em biết em sai rồi. Em biết em đang đối xử tệ với anh B- chồng hiện tại của em. Nhưng em không thể kìm chế được tình yêu của mình với anh A. Đầu tiên chỉ là ngoại tình nhưng sau đó đã thành công khai. Anh A đã gặp anh B để "hỏi xin lại vợ và con mình". Anh B đương nhiên là không chịu. Nhưng anh B vẫn không ngăn cấm em. Anh B bảo: Em yêu A thì cứ đến với A nhưng xin em hãy vẫn cứ là vợ anh. Anh không muốn mất em. Anh không muốn phá vỡ gia đình này.
Em không biết phải làm sao nữa. Em mà bỏ anh B, chắc chắn bố em sẽ tự tử. Bố em đã sẵn bệnh ung thư rồi. Ông chỉ đếm ngày để ra đi nên đi sớm với ông chẳng có gì là to tát cả. Em mà bỏ anh B thì cả họ hàng sẽ nhảy vào xỉa xói em. Em mà bỏ anh B, chính 2 đứa con của em cũng sẽ bỏ em. Nhất là đứa lớn, dù nó đã biết anh A mới là bố ruột nhưng nó chỉ coi anh B là bố ruột của nó. Đứa bé mới 4 tuổi nhưng luôn chắc nịch rằng: Mẹ bỏ bố thì con cũng sẽ không gọi mẹ là mẹ nữa.
Anh A thì muốn chúng em sẽ rời khỏi quê nhà để ra thành phố với anh. 6 năm qua, anh ấy đã nỗ lực bao nhiêu chỉ vì muốn thật giàu có để có thể cho em một mái ấm sung túc. Anh A biết em đã lấy chồng nhưng anh ấy bảo: Suốt 6 năm qua, anh nung nấu ý nghĩ sẽ cưới em dù em có làm vợ bất cứ ai đi chăng nữa, em có bao nhiêu đời chồng đi nữa, em có bao nhiêu đứa con đi nữa. Anh chỉ muốn có được em.
Giờ em không biết làm sao giữa hai người đàn ông này. Một bên là tình yêu đang cháy hừng hực trong em. Một bên là tình thương và những ràng buộc. Em phải đi sang phía bên nào đây? Mọi người xin hãy cho em một lời khuyên với!
Đi đón vợ đẻ bỗng thấy 'sai sai', chồng vội vã quay lại bệnh viện thì thấy cảnh hú hồn Khi gần đi về đến nhà, cả gia đình mới tá hỏa phát hiện không thấy em bé sơ sinh đâu. Gần đây, một câu chuyện dở khóc dở cười về chứng "não cá vàng" sau sinh đã được chia sẻ trên mạng xã hội Trung Quốc và thu hút nhiều sự chú ý. Câu chuyện do một ông bố trẻ chia sẻ....