Tự sự của người đàn ông đồng tính sau cuộc hôn nhân đổ vỡ
Phần tôi, không đến nỗi trơ tráo và ác độc đến mức nhắm mắt làm liều chỉ để bố mẹ vui lòng, tôi đã lấy hết can đảm thú thật với Thùy trong một buổi hẹn rằng: tôi là người đồng tính.
ảnh minh họa
Tôi vừa ly hôn. Thùy vợ cũ của tôi là bạn học cũ, thời sinh viên tôi biết cô ấy thầm yêu mình nhưng dửng dưng không đáp lại. Ra trường, tôi xin vào một công ty game online nổi tiếng của thành phố và mất liên lạc hẳn với cô ấy. Bẵng đi hai năm, tình cờ chúng tôi gặp lại nhau tại một hội chợ triển lãm nơi công ty gia đình Thùy có thuê một gian hàng, còn tôi tới tham quan cùng bạn bè. Chúng tôi nhanh chóng nối lại liên lạc và vài lần Thủy hẹn tôi đi uống café, ăn trưa, tôi đều nhận lời. Chuyện trẻ con ngày xưa tôi nghĩ cô ấy đã quên, bởi lẽ sau thời gian dài không gặp cô ấy đã trở nên cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ. Thời đi học chẳng mấy ai ăn diện hay làm đỏm, cô ấy cũng chìm lẫn vào đám bạn hồn nhiên mộc mạc xung quanh. Nhưng đi làm rồi, cô ấy thực sự lột xác khiến tôi ngỡ ngàng: vóc dáng mảnh khảnh và vòng ba gợi cảm được tôn lên bằng những chiếc quần jeans hay bộ đầm hợp mốt, mái tóc dài mượt mà được uốn những lọn xoăn gợi cảm thả hờ hững trên vai, gương mặt ưa nhìn được trang điểm khéo léo làm nổi bật khóe miệng duyên dáng với nụ cười má lúm sâu thẳm. Thú thật, vài lần ngồi cùng cô ấy, tôi phát ngượng khi những người xung quanh cứ liếc nhìn, chỉ trỏ kiểu “anh chàng kia thật là may mắn”. Tôi chỉ thấy vui vui khi gặp lại bạn cũ, và chúng tôi có nhiều chuyện để nhắc về những bạn bè ngày xưa. Thế nên khi Thủy thẳng thắn bày tỏ với tôi rằng cô ấy vẫn nhớ về tôi suốt những năm qua và thực sự muốn làm bạn gái của tôi, tôi đã rất bối rối. Chắc bạn nghĩ tôi điên khi từ chối một cô gái xinh đẹp và còn rất đảm đang như thế? Phải, Thùy rất khéo tay, vài lần tới nhà tôi chơi cô ấy đều khiến bố mẹ tôi “mát ruột” khi xắn tay áo vào bếp nấu toàn những món ngon lạ miệng và không ngại giúp mẹ tôi dọn dẹp nhà cửa. Có lẽ đó là lý do hai cụ nhanh chóng thúc giục tôi làm đám cưới với cô ấy khi “bắt sóng” được tình cảm mà Thùy dành cho tôi. Phần tôi, không đến nỗi trơ tráo và ác độc đến mức nhắm mắt làm liều chỉ để bố mẹ vui lòng, tôi đã lấy hết can đảm thú thật với Thùy trong một buổi hẹn rằng: tôi là người đồng tính. Tôi cứ nghĩ sự thật ấy đủ để Thùy nghĩ lại về cái gọi là đám cưới, hay ít ra cũng không còn dành tình cảm cho tôi nữa. Nhưng không hiểu sao cô ấy lại cố chấp đến như vậy? Mặc kệ những trang báo viết về người đồng tính mà tôi gửi, Thùy khăng khăng tuyên bố rằng, cô ấy sẽ “cảm hóa” được tôi. Một phần do không đủ dũng cảm nói sự thật với gia đình vì cha tôi rất nghiêm khắc, phần khác có lẽ do quá mệt mỏi trước sức ép từ nhiều phía, tôi chấp nhận làm đám cưới với người con gái mà thực tâm, tôi chỉ coi là bạn mà thôi.
Đóng kịch vui vẻ bên cô dâu trong lễ cưới không quá khó với tôi, bởi tôi vốn là người nhẹ nhàng, thoải mái và không hay cáu bẳn. Thế nhưng đêm tân hôn lại là chuyện khác. Tôi không hiểu sao Thùy lại kiên định đến thế trong ý nghĩ có thể “uốn thẳng” tôi trở lại, cho dù cô ấy cũng học cao hiểu rộng và đủ thông minh để biết gay không phải là bệnh để mà chữa trị hay uốn nắn. Tối hôm ấy khi tiệc tùng xong xuôi, chúng tôi về đến nhà riêng (bố mẹ hai bên mua cho chúng tôi một căn hộ chung cư nhỏ) là đã gần 12 giờ đêm. Tôi hi vọng Thùy đã quá mệt để có thể nghĩ tới chuyện khác, nhưng cô ấy vẫn không buông tha tôi. Tôi tắm trước rồi lên giường quấn chăn kín mít, giả vờ ngủ say khi Thùy bước lên giường, nhưng cô ấy liên tục “tấn công” tôi bằng những cái vuốt ve và hôn hít khắp cơ thể. Hơi thở nóng rực đầy đam mê của cô ấy phả vào tôi khiến trái tim tôi buốt nhói: cô ấy không đáng phải chịu những điều này. Và thế là, bất chấp sự nguội lạnh trong sâu thẳm tâm hồn lẫn thể xác, tôi quay lại ôm Thùy và “chuyện đó” diễn ra. Suốt thời gian ấy, hình ảnh duy nhất trong đầu tôi là Duy – người đàn ông đầu tiên cho tôi biết “mùi vị” của khoái cảm thân xác.
Sự thương cảm ấy của tôi hóa ra lại đem đến tác dụng ngược: Thùy càng tin chắc rằng tôi có thể quay lại làm một người đàn ông bình thường, dị tính. Đêm thứ hai, thứ ba rồi cả tuần sau đó, cô ấy liên tục đòi hỏi tôi phải “chiều” bằng đủ mọi cách khác nhau. Nhưng tôi không thể cứ mãi ôm ấp một tấm thân hừng hực lửa tình với trái tim chẳng chút xúc cảm nhục dục của mình, tôi chẳng thể cứ mãi vay mượn điều đó ở một hình bóng khác trong quá khứ. Đêm thứ ba của chúng tôi, dù Thùy có cố gắng thế nào, tôi cũng không thể khiến nàng thỏa mãn. Cuối cùng, tôi đành mượn cớ đau đầu và quay mặt vào trong tường, lờ đi tiếng thở dài não ruột của vợ mình. Và liên tiếp những đêm sau đó cũng vậy.
Video đang HOT
Và đến hôm nay, tròn bảy tháng sau ngày chúng tôi kết hôn, tôi đã giải thoát cho Thùy khỏi cuộc hôn nhân buồn tủi để cô ấy có cơ hội tìm được một người khác có thể yêu cô ấy thực sự. Nói đúng hơn là chúng tôi giải thoát cho nhau trong sự hiểu thấu và thông cảm. Ngần ấy thời gian đủ để Thùy hiểu rằng tình yêu của nàng đã đặt nhầm chỗ, và sự kiên định không phải bao giờ cũng là điều đúng đắn. Nhiều khi, chúng ta phải học cách từ bỏ những gì mình khát khao bởi lẽ bất cứ thứ gì miễn cưỡng cũng sẽ không thể mang về hạnh phúc. Tôi chỉ ước ngày ấy mình kiên quyết hơn khi từ chối, để Thùy không đánh mất những tháng ngày thanh xuân và những điều quý giá nhất cho một người vốn không được sinh ra để trân trọng điều đó, như tôi.
Theo VNE
Anh rể "tháo chạy" khỏi nhà vợ vì... em vợ si mê
Từ ngày tôi về ra mắt gia đình em, khi tôi chưa là chồng của chị gái em, tôi đã cảm nhận được sự quan tâm em dành cho tôi. Nhưng ban đầu tôi nghĩ, đó chỉ là do em quý mến người yêu của chị nên em chăm sóc như vậy.
Với lại, cả nhà em ai cũng quý tôi nên tôi luôn coi đó là chuyện thường. Nhiều lần em vòi vĩnh tôi, bắt tôi đưa đi mua quần áo, rồi em cứ thử xong lại xoay vòng chiếc váy. Sự tự nhiên của em nhiều khi khiến tôi ngượng. Nhưng tôi lại luôn xác định trong đầu, em là em gái của người yêu nên không quan trọng, chiều em một ít thì cũng là lấy lòng nhà vợ.
Người yêu tôi thì cực kì thoải mái trong chuyện này. Lúc nào cô ấy cũng bảo tôi quan tâm chăm sóc em gái cô ấy, vì em còn nhỏ. Thật ra, chỉ là em nhỏ hơn tuổi chúng tôi thôi chứ còn nói về tuổi nhỏ thì không phải. Em đã là thiếu nữ, biết yêu và cũng có thể lấy chồng dù là hơi sớm. Nhưng tôi không bận tâm nhiều chuyện đó, nghĩ chỉ mệt thêm, tôi cứ ân cần lo lắng cho cả gia đình người yêu, giống như chăm sóc cô ấy vậy.
Người yêu tôi là một cô gái tốt, cực kì tốt. Lúc nào em cũng quan tâm tới tôi. Em không bao giờ ỷ lại hay muốn tôi vất vả vì em. Tất cả những thứ em có, em đều muốn tôi san sẻ, ngay cả vật chất và tinh thần. Chúng tôi yêu nhau lắm, tôi đã qua lại nhà em gần gũi, thân thiện, bố mẹ em, cả họ hàng nhà em ai cũng đã coi tôi như người trong nhà.
Chỉ có cô em gái của em, nhiều khi tôi cảm nhận được ánh mắt khó chịu của cô ấy khi bắt gặp tôi quan tâm chị gái quá mức. Tôi thường hay thể hiện tình cảm như nhặt thức ăn dính trên má người yêu, hay gắp thức ăn cho em, nhưng em gái người yêu thì có vẻ không ưng chuyện đó. Cô ấy thường nhìn chằm chằm vào tôi những lúc như vậy, có khi dỗi đứng lên không ăn cơm mà chẳng ai biết vì sao.
Ảnh minh họa
Người nhà không hiểu chuyện chỉ bảo nó trẻ con, còn tôi thì cứ ngờ ngợ, hay là cô ấy thích tôi. Nhưng nói ra thì hài hước, và cũng là dở hơi, lại sợ người yêu suy nghĩ nên tôi để trong lòng, không nói gì.
Càng ngày thì biểu hiện của cô em gái càng rõ. Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, cô ấy đều đòi đi cùng. Có hôm chị gái bận, cô ấy gọi cho tôi, bắt tôi dẫn đi xem phim. Tôi từ chối thì cô ấy nói tôi không biết chiều em vợ. Thật ra, tôi có cảm nhận không hay nên không muốn tạo khoảng cách gần gũi, tôi muốn không cho em cơ hội được gần tôi. Thế mà cô ấy nhất định không chịu, cứ đòi bằng được, tôi đành chịu thua.
Rồi tôi và chị gái cô ấy cưới nhau. Chúng tôi có một đám cưới hạnh phúc. Ngày chúng tôi ăn hỏi, cô em báo bệnh, không làm gì hết, chỉ nằm lỳ trong giường. Ai cũng lo cho cô ấy, còn tôi thì lờ mờ suy đoán ra nguyên nhân. Có vẻ như cô ấy thất vọng vì chúng tôi lấy nhau.
Đám cưới tổ chức linh đình, sang trọng. Cô ấy chẳng ăn mặc cầu kì, vì chẳng vui vẻ gì, cũng không trang điểm, cái gì cũng xuề xòa. Cả nhà phải nhắc, cô ấy vẫn mặc kệ. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại đi tương tư một người là chồng của chị gái mình.
Thật là, con gái có nhiều lý do buồn cười để không đi lấy chồng, hay không yêu ai đó. Biết rõ tôi sẽ là anh rể của cô ấy, vậy mà cô ấy còn quan tâm, còn thích tôi. Có bao giờ có kết quả gì đâu mà chờ đợi, và dù tôi không lấy chị cô ấy thì chắc chắn tôi cũng không lấy cô ấy. Tại sao cô ấy lại như vậy.
Tôi thật buồn nếu như đó là tình yêu thực sự mà cô ấy dành cho tôi. Sau ngày cưới, chúng tôi sinh con. Vì sống cùng một nhà nên tôi càng cảm nhận được tình cảm của cô ấy và sự thất vọng cô ấy dành cho mình. Chỉ có vợ tôi, em là người lương thiện lại không bao giờ nghĩ gì nên em không nhận ra. Nói thêm là, thời gian đó tôi sống nhờ nhà vợ vì chuyện công việc chưa thể chuyển lên nơi tôi mong muốn được. Phải đợi một thời gian.
Nhưng lâu dần, cứ ở nhà vợ quen, tôi cũng không muốn đi đâu cả. Vả lại, gia đình không có ai, chỉ có bố mẹ già và cô em gái, chúng tôi đi đâu thì các cụ buồn nên các cụ cứ giữ tôi lại. Tôi cũng vì nghĩ cho vợ nên cũng cố kéo dài thời gian, xem công việc thế nào rồi tính sau. Thoáng đấy mà đã được gần 5 năm từ ngày chúng tôi yêu tới khi có con lớn. Và đó cũng là khoảng thời gian mà cô em vợ dành tình cảm cho tôi.
Sống cùng gia đình tôi, cô ấy nhất định không đi lấy chồng. Bao nhiêu người đàn ông đến hỏi, cô ấy cũng từ chối. Bố mẹ tôi nói thế nào cô ấy cũng không nghe, cô ấy luôn miệng nói mình có người yêu rồi, ở bên nước ngoài, cô ấy sẽ đợi anh ta về và ra mắt gia đình. Nhưng đã mấy cái tết trôi qua, chẳng thấy tín hiệu gì. Tôi cũng lo lắng cho cô em vợ.
Sau này, sợ em vợ vì tôi mà không lấy chồng. Tôi bàn với vợ chuyển ra ngoài ở, vì con cái cũng lớn, cần không gian riêng. Vợ tôi buồn lắm và tôi cũng nhìn rõ ánh mắt ướt lệ của cô em vợ khi tôi nói ra ý định ấy. Tôi phải trình bày khá nhiều thì vợ tôi mới chịu đồng ý, và cuối cùng, tôi phải hi sinh công việc của mình và không thể chiều lòng vợ cũng chỉ vì ở đó sợ sinh thị phi.
Chúng tôi quyết định lên thành phố sống, xa hẳn cái gia đình, nơi có cô em vợ ngày ngày tương tư tôi như vậy. Tôi hi vọng sự ra đi của mình là cách tốt để khiến em tỉnh ngộ ra và có người yêu, đi lấy chồng. Tôi không còn cách nào khác, và tôi cũng không thể lý giải nổi, tại sao lại có thứ tình cảm mù quáng đến như vậy... Thật là khó hiểu vô cùng.
Theo VNE
Nhìn di ảnh hai người vợ hiền, tôi không dám kết hôn lần 3 Nhìn di ảnh 2 người vợ hiền trên bàn thờ khiến tôi không khỏi xót xa và không dám kết hôn lần 3. Tôi sợ khi danh chính ngôn thuận là vợ chồng, em lại đoản mệnh giống như 2 người vợ hiền trước đó của tôi. Tôi luôn quan niệm hạnh phúc đôi lứa sẽ tràn đầy khi xứng đôi vừa lứa....