Tự nhủ lòng mình đừng yêu anh
21h30″ ………………. ngày 07 tháng 11……
Anh à, chúng mình cùng trò chuyện một lát nhé! Em rất mong và luôn muốn chúng mình có thật nhiều thời gian dành cho nhau, để trò chuyện, để chia sẻ, để hiểu nhau hơn!
Anh xa em mới chỉ có 12 ngày, 12 ngày thôi mà sao e thấy thời gian dài vậy? Tuần đầu chúng mình luôn gặp nhau, nói chuyện với nhau, qua chát, qua điện thoại. Còn mấy hôm nay thì thế nào nhỉ? Anh không muốn nói chuyện cùng em nữa, lý do là gì? là vì anh không muốn chia sẻ với em? là vì anh?
Xa anh, những ngày đầu đêm nào em cũng mất ngủ, chẳng thể nào nhắm mắt được vì trong đầu luôn hiện hữu hình ảnh của anh. Sao thế nhỉ? em không giải thích nổi, em đã nghĩ rất nhiều về anh.
Anh nói “Anh yêu em”. Có thật là vậy không anh? Yêu em sao anh lại không muốn biết em đang nghĩ gì, muốn gì và không muốn gì? Anh chỉ quan tâm đến cảm xúc của chính mình mà quên đi cảm xúc của em? phải chăng anh không ……??????
Em chưa bao giờ dám thừa nhận với chính mình rằng “Em yêu anh”, nhưng cho đến hôm nay thì khác, em đã biết rằng “Em đã yêu anh”, yêu anh rất nhiều, yêu từ khi nào e không biết và cũng chẳng giải thích được tai sao em lại yêu anh nhiều đến vây??? Anh cũng biết rất rõ rằng, nếu em yêu anh, chấp nhập mọi thứ để được đi bên anh em sẽ thiệt thòi và khổ nhưng tại sao a lại có những lời nói làm tổn thương em vây?… Em yêu anh không vì điều gì cả, mà là chính con người anh thôi, yêu anh em cũng yêu tất cả những gì thuộc về anh. Những điều anh nghĩ, anh lo sợ em hiểu cả, chỉ có điều em không thể nói được thành lời mà thôi, mà anh cũng đã biết rồi, những gì em đã nói với anh em đều làm được và em cũng thấy rằng mình lên làm và thực hiện tốt những việc đó bằng hành động, bằng tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim hơn là những lời nói vô nghĩa kia.
Em đã suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều về những gì anh đã nói và có cả những điều anh không nói với em nhưng em hiểu được và cảm nhận được nó qua tình cảm của anh. Anh có thể không thừa nhận những điều e nói, nhưng em chắc chắn rằng anh sẽ hiểu, hiểu tất cả những gì em nói.
Video đang HOT
Đã hơn một lần em tự nhủ lòng mình rằng đừng yêu anh nữa, anh sẽ không bao giờ là của em đâu, nhưng sao lạ vậy??? mỗi lần nhận được tin nhắn hay một cuộc điện thoại của anh, đôi khi chỉ là những lời nói xã giao thôi nhưng nó lại làm loé lên trong em một chút hy vọng. Và cứ thế … em tự cho phép mình chờ đợi, và cứ như vậy, em bỏ qua tất cả những cơ hội của mình.
Em không biết phải nói thế nào cho rõ tâm trạng của mình mấy hôm nay. Nhớ về anh rất nhiều nhưng luôn cảm thấy bất an về một điều gì đó. Có những lúc thấy anh rất gần, nhưng có những lúc lại rất xa. Có những lúc anh quan tâm đến em thật nhiều nhưng có lúc lại như xa mãi…. Em không thể trả lời được cho mình là tại sao lại cứ nghĩ về anh nhiều như vậy, cứ có cái gì đó níu bước chân em đi dần về phía có anh.
Không biết anh còn nhớ những gì mà anh đã nói với em không? Anh đã nói với em rằng, hãy luôn ở bên anh cho dù cuộc sống có thế nào đi nữa, đừng làm mất niềm tin, niềm hy vọng cuối cùng của anh, anh bảo chúng ta phải tin tưởng nhau và phải tin anh. Vâng, em vẫn tin anh và tin anh tuyệt đối đó chứ, nhưng bây giờ thì thế nào nhỉ…..??? Em thấy niềm tin của mình bị lung lay quá.
Em không nghĩ sẽ có ngày em ra biển một mình, nhưng hôm nay em đã đi biển, chỉ có một mình, không có anh bên cạnh sao thấy biển buồn đến vây? Cũng chẳng hiểu vì sao mỗi khi nhớ đến anh, biển lại là nơi em muốn đến nhất. Có lẽ khi đến biển, nghe tiếng sóng và nhìn về phía xa kia em có thể hình dung được hình ảnh của anh ở đó.
Chúng mình đã là bạn của nhau rất nhiều năm rồi, nhưng có nhau, ở bên nhau thì chưa đầy 1 tháng. Con số đó chẳng thể nói được điều gì vì nó quá ít để cho nhau nhưng lại là quá nhiều đối với anh. Thời gian đó với anh thật nặng nề, căng thẳng. Em hiểu điều đó và muốn được chia sẻ cùng anh. Có lẽ vì vậy mà em đã đi sai đường rồi anh nhỉ, và cả anh nữa, một chút gì đó đã làm cho anh bước lỗi nhịp sai đường.
Sau những gì đã xảy ra, có khi nào anh nghĩ về những chuyện đó? có khi nào anh hỏi chính bản thân mình rằng anh làm như vậy là đúng hay sai chưa? có bao giờ anh nghĩ em cũng chỉ là cơn gió thoảng qua không anh?
Anh vẫn nói rằng có rất nhiều người con gái yêu anh. Phải, em biết điều đó chứ, họ yêu anh nhiều lắm đó, anh cũng yêu họ mà đúng không anh? Vậy bây giờ phải làm sao đây nhỉ?
Anh nói với em rằng, những gì là của mình thì sẽ là của mình, và tất cả những gì mình có được đều do bàn tay mình làm ra, không có số phận gì hết. Có đúng như vậy không anh nhỉ? Nếu là của mình rồi nhưng bản thân mình lại không biết quý trọng và giữ gìn nó, thì liệu nó có thể là của mình vĩnh viễn không???
Bây giờ anh là một cánh chim tự do, có thể bay đến nơi nào anh muốn và vào thời điểm hiện tại này em biết anh không thể hứa với em bất cứ 1 điều gì dù là nhỏ nhất, Nhưng em cũng đã nói với anh, nếu một ngày nào đó, và vì một lý do nào đó, anh không thể đến bên em được thì anh hãy nói cho em biết, em sẽ không làm phiền anh nữa đâu, vì cho dù e có yêu anh nhiều đến mấy thì em cũng có lòng tự trọng của mình. Và khi đó, tất cả những gì đã qua giữa anh và em, em mong anh hãy trả lại em để một mình em giữ lại, những kỷ niệm đó sẽ chỉ là của riêng mình em thôi anh nhé.
Viết những dòng này, em cũng không biết được rằng đến bao giờ thì anh sẽ đọc được nó, nhưng nếu đọc rồi, anh cũng đừng nói gì vội anh nhé, hãy dành thời gian để lắng đọng lòng mình đã, vì em biết, một vết thương ngoài da sẽ chữa mau lành hơn một vết thương lòng. Anh cần phải có thời gian để có thể quên đi những gì không nên nhớ. Trong thời gian này, chắc chắn em sẽ không làm phiền anh đâu, bởi vì em cũng cần phải có thời gian để em suy nghĩ về chình mình, về tương lai của chúng ta.
Em là một người khá bảo thủ trong nguyên tắc sống của mình, nhưng anh đã là người phá vỡ nguyên tắc đó của em. Phải nói rằng sau đó em đã bị rơi vào trạng thái mất cân bằng một thời gian mà hình như cho đến tận bây giờ em cũng chưa lấy lại được sự cân bằng cho chính mình. Nhưng em sẽ cố gắng, cố gắng thật nhiều để có thể thích nghi với cuộc sống mới trong thời gian ngắn nhất.
Anh biết không, có những điều em nghĩ sẽ không bao giờ em làm một mình như đi biển, vào quán cafe …. nhưng bây giờ thì khác, em đã biết đi biển một mình, vào quán cafe một mình và có lẽ sẽ vẫn còn những việc em phải làm một mình cho dù em có muốn hay không anh nhỉ??? Em đã làm được những điều đó và e cũng thấy tự tin với chính mình hơn, tự tin nhiều hơn nữa khi biết rằng anh sẽ đến với em bằng chính tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim, chứ không phải vì trách nhiệm hay vì bất kỳ một điều gì khác và còn nữa, vì lòng tin chúng ta dành cho nhau phải không anh?
Cám ơn anh, cám ơn về tất cả những gì anh đã dành cho em. Nếu không có anh, có lẽ em sẽ chẳng biết buồn, biết vui, biết khóc nhiều như bây giờ, biết tự tin khi bước đi trên con đường dài một mình ……. và còn nhiều, còn nhiều nữa mà em không thể nói hết được.
Hãy vui lên anh nhé. Đừng đánh mất niềm tin nghe anh!
00h30″ …….. ngày 08 tháng 11 ……..
Theo Bưu Điện Việt Nam
7 năm yêu nhau
Tớ không biết những gì mình viết ra cậu có muốn đọc không nhưng tớ vẫn viết vì tớ viết ra cho lòng nhẹ nhàng và thoải mái hơn. Tớ mà cứ giữ trong lòng mình thì không dám chắc là tớ có thể chịu đựng được bao lâu nữa?
Giờ đây tớ tự hỏi lòng mình rằng tớ từng có vị trí nào trong cậu? Tớ rất muốn nghe một câu trả lời từ cậu cho dù tớ có thể đoán được câu trả lời của cậu qua những gì cậu đã làm và đối xử với tớ trong thời gian vừa qua. Tớ là một đứa ngang bướng, lạnh lùng và rất cứng rắn với tất cả những người con trai khác vậy mà lại mềm yếu trước cậu không phải với bất cứ những lời tán tỉnh nào, câu trả lời thật đơn giản, tớ nghĩ có lẽ "tớ đã thực sự yêu cậu". Cho dù những kỷ niệm giữa tớ và cậu rất ít ỏi. Nhưng cậu có biết rằng những kỉ niệm đó nó lại ở ngay nơi tớ ở, ngay nơi tớ làm việc, nó luôn hiện hữu lên mỗi khi tớ nghe một bản nhạc quen thuộc, mỗi khi tớ đi trên những con đường mà ngày xưa cậu và tớ đã đi qua thì làm sao tớ có thể quên được cơ chứ.
Tớ biết giữa tớ và cậu từ trước giờ vẫn chưa có gì gọi là sâu đậm nhưng sao tớ vẫn chưa quên được. Tớ nhớ năm cuối đại học, lần đầu tiên tớ viết thư cho cậu và cũng là lần đầu tiên tớ thổ lộ tình cảm của mình với một người con trai. Lúc chúng ta làm bạn, tớ không nghĩ là tớ có thể thích cậu, yêu cậu. Cậu không có gì nổi trội hơn những người con trai khác nhưng bên cậu tớ luôn có cảm giác thật bình yên. Cậu đã làm rất nhiều việc cho tớ và có lẽ cậu sẽ không nghĩ là cậu đã làm cho tớ cảm động như thế nào. Tớ nghĩ cậu làm như thế vì đơn thuần chúng ta là những người bạn. Nhưng cậu đâu biết chính vì những việc cậu làm mà tớ đã dần thích cậu, yêu cậu lúc nào tớ không biết nữa và tớ cũng kịp nhận ra giữa chúng ta là không thể vì tớ nghĩ có lẽ tình cảm đó chỉ là đơn phương xuất phát từ tớ. Đơn phương không phải là cái tội, chỉ tội là người ta không biết đến giá trị của mình mà thôi. Thế là tớ đã thổ lộ hết cùng cậu mặc cho tớ biết trước kết quả: Chúng ta mãi mãi vẫn là bạn.
Rồi cũng đến ngày chúng ta kết thúc những năm tháng đại học. Ra trường, cậu và tớ ở hai nơi, ai cũng bận rộn với bộn bề công việc. Chúng ta vẫn thường xuyên liên lạc với tư cách là những người bạn. Nhưng trong tớ, tình cảm dành cho cậu vẫn còn vẹn nguyên. Mặc dù cuộc sống của tớ có biết bao thăng trầm, biết bao thay đổi, tớ vẫn không bao giờ nói với cậu vì tớ muốn hình ảnh của tớ trong cậu lúc nào cũng là một con nhỏ tự tin, vui vẻ. Trong những ngày tháng đó, tớ tập cho mình thói quen không có cậu bên cạnh và tớ luôn cố gắng quên đi tình cảm giành cho cậu. Tớ đi làm, đi học cũng có những người đến bên tớ, làm rất nhiều việc cho tớ nhưng sao lúc nào tớ cũng mang cậu ra so sánh: giá như người đó có tính trầm như cậu, giá như người đó luôn hiểu được người khác như cậu và... giá như người đó tạo cho tớ có cảm giác bình yên như khi tớ ở bên cậu. Tưởng chừng tình cảm của tớ sẽ ngủ yên theo thời gian, nhưng rồi một lần nữa, định mệnh lại cho tớ và cậu gặp lại nhau.
Lần này tớ và cậu có cơ hội gần nhau hơn. Cũng có đôi lần tớ chết lặng vì những biểu hiện của cậu nhưng có lẽ do quen biết cậu quá lâu hay cũng quá gần gũi nên tớ không thể nhận ra đó là sự vô tư trong tình bạn hay là gì gì đó nữa. Tớ đã nhiều lần né tránh vì tớ sợ, tớ sợ hình ảnh cậu lại lớn dần lên trong tớ, tớ sợ mất đi một tình bạn đẹp nên tớ chỉ biết kìm nén cảm xúc của mình mà thôi. Tớ luôn tỏ ra lạnh nhạt với cậu, nhưng mọi việc của cậu tớ đều quan tâm và tớ luôn cố gắng làm tốt những việc cậu nhờ. Tớ làm thế không phải để cậu nhìn khác hơn về tớ. Vì tớ biết tuy tớ và cậu có thân mật hơn nhưng có lẽ với cậu đó chỉ là một thứ tình bạn lâu năm thân thiết mà thôi, chưa bao giờ cậu nghĩ khác về tớ và chưa bao giờ có một thứ tình cảm khác cao hơn tình bạn. Và tớ cũng biết có lúc cậu cảm nhận được tình cảm của tớ và tớ nghĩ cậu đã cố tình lẩn tránh để giữ một tình bạn đẹp, đúng không? Nhiều bạn bè thân thiết của cậu và tớ biết chuyện đều khuyên tớ nên từ bỏ tình cảm đơn phương đó đi, hãy mở lòng đón nhận người khác nhưng tớ vẫn không thể nào làm được. Tớ càng không hiểu nổi bản thân mình. Vì mỗi lần tớ thân thiết với một người con trai khác tớ đều có cảm giác là tớ đang làm một việc có lỗi đối với cậu. Đã rất nhiều lần tớ dặn lòng rằng cậu chưa bao giờ nghĩ về tớ để lòng tớ nhẹ nhõm hơn, nhưng không, càng dặn lòng thì cảm xúc lại càng dâng trào. Cậu biết không, cảm giác kìm nén thật khó chịu, mệt mỏi lắm, vất vả lắm.
Từ trước đến giờ, với cậu tớ có biết bao cũng bậc tình cảm: giận hờn có, cãi vả có, đau lòng cũng có nhưng chưa bao giờ tớ khóc. Vậy mà giờ đây, khi ngồi viết những dòng này tớ đã khóc. Có lẽ tớ khóc vì đã nói ra hết được những suy nghĩ, những tình cảm của mình. Tớ viết lên những dòng này thật sự mong cậu biết được cảm giác của tớ hiện giờ. Mặc dù tớ biết kết quả không như tớ mong muốn nhưng tớ cũng muốn viết lên những suy nghĩ của mình. Vì tớ nghĩ, làm thế là tớ đã làm hết mình cho tình cảm của của tớ, tớ đã cho chính bản thân một cơ hội để sau này tớ không hối tiếc vì không dám sống thật với tình cảm của mình. Và lời cuối cùng tớ muốn nói là tớ rất muốn chính cậu nói cho tớ biết được suy nghĩ của cậu kể cả khi nó có thể làm tớ buồn. Nhưng như thế nó sẽ giúp lòng tớ cảm thấy nhẹ nhõm hơn cậu à.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nuốt nước mắt để cười Anh à! Chắc có lẽ lúc em viết lên những dòng tâm tư này, anh đang say trong giấc ngủ. Anh biết không? Em muốn nói với anh nhiều lắm nhưng lại không thể. Trái tim em đã không cho phép mình làm như vậy. Chỉ mong một lúc nào đó anh sẽ nhận ra những lời nói của em ở đây. Em...