Tự nguyện ly hôn sau ngày nhận tin vô sinh và cái kết của người phụ nữ nghèo
Sau ngày ả nhân tình vác bụng bầu đến nhà cộng thêm tin sét đ.ánh mình bị vô sinh, Thủy tự nguyện ly hôn chồng và đến một nơi khác sống.
Sau ngày tốt nghiệp đại học, Thủy quyết định kết hôn cùng Trung – chàng trai cùng lớp và cùng quê. Cuộc sống mới bắt đầu với hai vợ chồng Thủy.
Gia đình chồn cô theo nghiệp kinh doanh và có một công ty riêng nhưng bố mẹ chồng không hề kinh thường xuất thân nghèo khó của Thủy. Ngược lại mẹ chồng luôn yêu thương và chăm sóc cô chu đáo, bà chỉ mong cô sinh cho gia đình một đứa con, không trai thì gái.
Thế nhưng, cưới nhau đã hai năm mà Thủy mãi vẫn không có tin vui, hai vợ chồng cũng không có kế hoạch gì. Dẫu đã uống thuốc nhiều nơi nhưng mãi cô vẫn không nhận tin vui.
Lo lắng, Thủy đã đến bệnh viện kiểm tra thì hay tin sét đ.ánh bị tắc ống dẫn trứng bẩm sinh nên không thể có thai được. Bác sĩ cũng bảo có thể phẫu thuật nhưng tỷ lệ thành công không cao.
Đau đớn đến nghẹn lòng, Thủy chấp nhận phẫu thuật nhưng 2 năm sau đó cô vẫn không thể mang thai như hy vọng.
Vô sinh khiến cuộc sống của hai vợ chồng Thủy càng xa cách, Trung ngang nhiên ngoại tình. Và đúng ngày cô nhân tình vác bụng bầu đến, Thủy cũng nghẹn lòng tự nguyện ly hôn chồng. Cô muốn rời đi, quên hết những đau khổ mà chồng mang đến.
Video đang HOT
Ngày rời đi, Thủy chọn xin vào một trại trẻ mồ côi làm việc. Cô muốn chăm sóc những đ.ứa b.é đáng thương và cũng để thỏa mãn mong muốn làm mẹ của mình.
Khoảng thời gian sau đó, dẫu có nhiều người mai mối nhưng Thủy không bằng lòng đi bước nữa. Cô sợ đau khổ và cũng bởi sự lạnh nhạt của họ khi nghe tin cô vô sinh. Từ đấy, Thủy dồn hết tình cảm cho những đ.ứa t.rẻ mồ côi và xem chúng như con của mình.
Có lẽ cuộc sống của Thủy sẽ hạnh phúc mãi như vậy bên những đứa con xinh mà ngày ngày cô tự mình chăm sóc. Nhưng ông trời mãi vẫn chẳng cho cô một chút may mắn. Người phụ nữ bất hạnh như Thủy đã gặp tai nạn trong một lần đi chợ. Cô mất khi đang trên đường đến bệnh viện.
Cái c.hết của Thủy khiến những đ.ứa t.rẻ mồ côi khóc ròng, mọi người nghẹn lòng xót thương cho người phụ nữ chịu nhiều bất hạnh.
Trước lúc ra đi, Thủy đã kịp để lại di nguyện được hiến toàn bộ nội tạng với mong muốn cứu người.
Ngày chôn cất cô, nghĩa trang ngập những vòng hoa trắng. Trước mộ cô, 42 đ.ứa t.rẻ mồ côi xếp hàng quỳ dài, khóc đến thảm thiết và không ngừng gọi mẹ.
Thủy đã được làm mẹ, tiếng gọi cứ cắt xé vào tim can những người có mặt. Vậy là sau tất cả, cô vẫn được làm mẹ, trở thành mẹ của 42 đ.ứa t.rẻ.
Mộ Thủy được chôn cất ở quê nhà, hàng ngày những đ.ứa t.rẻ mồ côi vẫn đến thăm viếng. Có lẽ dẫu cướp đi quyền làm mẹ của cô nhưng ông trời vẫn ban cho người phụ nữ ấy tấm lòng nhân hậu, cao thượng để khi mất đi, cô có rất nhiều người con bên cạnh.
Theo Đời sống Pháp luật
Vợ chồng ôm nhau khóc nức nở trước lúc ly hôn…
6 năm trời ở bên cạnh nhau, không thể sinh con, đi khám khắp nơi bác sĩ cũng không nói chúng tôi vô sinh hay làm sao cả.
Tôi còn nhớ như in ngày tôi và anh từ bỏ nhau, quyết định ly hôn. Có vợ chồng nào còn yêu nhau tha thiết mà vẫn bỏ nhau hay không? Tôi thật sự không tin, trên đời lại có những cuộc tình trái ngang hơn cuộc tình của tôi.
Yêu nhau 6 năm, tôi và anh đã quyết định từ bỏ người bạn đời, bởi vì chúng tôi không còn cách nào tiếp tục ở bên cạnh nhau. 6 năm trời ở bên cạnh nhau, không thể sinh con, đi khám khắp nơi bác sĩ cũng không nói chúng tôi vô sinh hay làm sao cả. Đủ các biện pháp, chúng tôi đều thực hiện hết cả nhưng cuối cùng không thể nào tiếp tục khi bị sức ép quá lớn.
Gia đình chồng suốt ngày nói ra, nói vào khiến cho vợ chồng tôi vô cùng mệt mỏi. Gia đình nội ngoại đôi bên đều không biết rõ lý do nên cả hai đều không có cách nào để giải thích. Tôi cũng không biết phải trình bày ra sao khi thực sự, chúng tôi không thể tìm được lý do nào chính đáng. Chúng tôi chỉ là hiếm muộn, không phải là vô sinh.
Ngay trước ngày ly hôn, hai vợ chồng ôm nhau khóc nức nở. Cuộc đời thật là bi đát. Còn yêu nhau mà lại không thể ở bên cạnh nhau. (Ảnh minh họa)
Mẹ chồng tôi gây sức ép, nói tôi không biết đẻ. Tôi khóc như mưa trước mặt chồng. Anh thương tôi lắm. Còn bố mẹ tôi thì lại đổ tội cho chồng tôi. Vậy là, chúng tôi rơi vào bế tắc. Cuộc sống của chúng tôi sống như trong địa ngục mặc dù vô cùng yêu thương nhau. Anh muốn cưu mang tôi, nhưng mà tôi lại không còn cách nào ở bên cạnh anh. Bố mẹ anh nói sẽ từ mặt con trai nếu anh cứ tiếp tục ở bên cạnh tôi, vì anh là con độc nhất trong nhà.
Chẳng biết lý do tại ai nhưng tôi luôn tự đổ lỗi cho mình. Vì áp lực cuộc sống, phần vì thương chồng, người đàn bà như tôi đã chủ động viết đơn ly hôn và kí sẵn vào. Quá yêu chồng nhưng không thể tiếp tục được, gia đình tôi cũng thúc ép rất nhiều. Với họ, chuyện không có con là do tội của chồng tôi, còn với gia đình chồng thì lại ngược lại hoàn toàn.
Thật ra, tôi có một người bạn, cũng hoàn cảnh tương tự, nhưng khi họ bỏ nhau, chị này đi lấy chồng, anh kia đi lấy vợ và họ lập tức có con. Cuộc sống trớ trêu như vậy đó... Tôi và chồng chọn cách đó vì biết rằng, chẳng có cách nào để chúng tôi ở bên cạnh nhau. 6 năm rồi, đâu còn là thời gian ngắn ngủi nữa để chờ đợi. Gia đình chúng tôi cũng không cho chúng tôi thêm cơ hội.
Ngay trước ngày ly hôn, hai vợ chồng ôm nhau khóc nức nở. Cuộc đời thật là bi đát. Còn yêu nhau mà lại không thể ở bên cạnh nhau. Chúng tôi buộc phải trả tự do cho nhau, để hai người đi tìm hạnh phúc mới với hi vọng sẽ có thể sinh con đẻ cái. Giờ thì tôi phải lựa chọn trong đau khổ...
Tôi khóc như mưa trong đêm ấy, hai vợ chồng cứ nằm ôm nhau rồi tâm sự. Ngày hôm sau, chúng tôi sẽ ra tòa và chính thức trở thành người dưng và đi hai con đường khác nhau. (Ảnh minh họa)
Tôi còn yêu chồng rất nhiều, anh cũng vậy. Ông trời này thật bất công khi không cho chúng tôi có được một mụn con.
Anh nói với tôi những lời khiến tôi nghẹn đắng, &'chúc em hạnh phúc, chúc em sớm tìm được người đàn ông em yêu như đã yêu anh vậy. Anh cũng sẽ cố gắng tìm được hạnh phúc của riêng mình. Chúng ta sẽ có con cái. Không thể ở bên nhau, đành phải đi con đường khác. Có lẽ đây là số phận, duyên số của chúng ta rồi. Anh biết, em buồn, anh cũng buồn nhưng sống với nhau chỉ làm em khổ thêm mà thôi. Thời gian sẽ chữa lành vết thương, rồi em cũng sẽ quên được anh thôi...'.
Tôi khóc như mưa trong đêm ấy, hai vợ chồng cứ nằm ôm nhau rồi tâm sự. Ngày hôm sau, chúng tôi sẽ ra tòa và chính thức trở thành người dưng và đi hai con đường khác nhau. Cuộc đời rồi sẽ ra sao đây khi hai người bỏ nhau chỉ vì không thể có con. Trớ trêu mà phải chấp nhận như định mệnh của cuộc đời...
Theo Afamily
Đi bước nữa hay cứ chấp nhận làm mẹ đơn thân cho khỏe người Đôi lúc tôi nghĩ muốn đến với anh để tìm chỗ dựa cho 2 mẹ con về sau, nhưng tôi lại quá sợ chuyện cũ lặp lại, vì thế không can đảm bước tiếp. Ảnh minh hoạ Tôi 28 t.uổi, lập gia đình từ năm 22 t.uổi. T.uổi trẻ nên chưa suy nghĩ thấu đáo, sau 3 năm chung sống tôi đã ly...