Từ ngày ly hôn với chồng, cuộc đời tôi như bước sang trang mới
Yêu nhau mấy năm mới làm đám cưới, những tưởng cuộc đời sẽ hạnh phúc, ai ngờ đâu, bước vào hôn nhân là tôi bắt đầu cuộc sống bất hạnh trăm bề.
ảnh minh họa
Tôi và chồng yêu nhau hơn 3 năm mới làm đám cưới. Anh là người gia trưởng, lại nghe lời mẹ từ chuyện nhỏ nhất trở đi, điều này tôi biết, nhưng anh vẫn rất tốt, rất ân cần với tôi, chính vì thế, tôi đồng ý cưới anh với hi vọng, tình yêu có thể khiến anh thay đổi, nhưng hóa ra tôi đã nhầm.
Vừa cưới về anh đã quán triệt tinh thần tôi, rằng mẹ anh vất vả nuôi anh khôn lớn, nên tôi phải có hiếu với bà, bà nói gì cũng phải nghe, nếu tôi làm bà buồn lòng hay làm sao thì đừng có trách. Tôi nhịn, dù sao tôi cũng chẳng phải đứa hư hỗn gì, tôi luôn nghĩ sẽ coi bố mẹ chồng như mẹ đẻ, nhất là bố anh mất rồi, nhà chỉ còn 3 mẹ con, tôi sẽ càng tốt với bà hơn.
Thế nhưng, việc tôi coi bà như mẹ đẻ cũng không khiến bà coi tôi như con gái. Bà không ưa tôi, hay nói thẳng ra là mẹ chồng ghét tôi. Nhà có 3 người, nhưng tôi cứ như người thừa giữa hai mẹ con anh vậy, bữa cơm mẹ con anh nói chuyện với nhau, gắp thức ăn cho nhau, tôi ngồi đơ ra hệt như kẻ thứ 3 lạc loài.
Tôi ốm, chồng chặc lưỡi bảo người ngợm gì mà động tý là ốm, hình như chưa bao giờ anh xuống bếp nấu cho tôi bát cháo, hay mua cho tôi viên thuốc, dù ốm đến liệt giường, tôi vẫn phải tự mình làm mọi việc, tự mình chăm mình.
Còn nếu chẳng may mẹ mệt, anh bắt tôi nấu món nọ món kia, thuốc thang cháo lão.
Ngay cả khi tôi bầu bí, sinh con, cũng chỉ hai mẹ con tôi chăm nhau, chứ mẹ chồng cũng chỉ chớp nhoáng. Chồng ráo với tôi, làm vợ đẻ con ra thì phải lo, đừng có nghĩ phụ thuộc bà quá. Bà ngoại ở xa không chăm được, nên đừng cái gì cũng bà nội.
Tôi biết thế, nhưng vì sinh con xong còn phải đi làm, chẳng còn cách nào khác, tôi buộc phải thuê ô sin, rồi đi làm ngày đêm, nhận cả việc về làm thêm để kiếm thêm tiền trang trải. Con gần 1 tuổi, tôi gầy hốc hác cả người.
Video đang HOT
Trong gia đình, tôi cũng chẳng có tiếng nói gì, mọi thứ đều do chồng quyết. Anh có vợ con rồi nhưng chưa bao giờ đưa một đồng cho tôi, cái gì cũng bo bo đưa mẹ đẻ. Cũng may nhà tôi có, mẹ thương tôi nên thi thoảng cũng lấy tiếng cho cháu mà gửi tiền đỡ đần tôi.
Năm con tôi gần 3 tuổi, nhà có biến cố lớn, hôm ấy mẹ chồng và tôi có chút xích mích. Tôi tủi quá nên bỏ đi, không ngờ đúng lúc mẹ chồng tôi bị cao huyết áp ngã xuống, chồng về chứng kiến, anh nhất mực cho rằng chính tôi là nguyên nhân khiến bà phải đi viện cấp cứu. Hôm đó anh đánh tôi, chửi tôi không ra gì. Thú thực, tôi như giọt nước tràn ly, chẳng còn gì để mất, tôi làm ầm ỹ tất cả lên và cuối cùng, trong cơn nóng nảy của cả hai, tôi và anh đã ký vào đơn ly hôn và ra tòa sau đó không lâu.
Tôi đưa con về nhà ngoại, mẹ tôi bảo không sống được cứ về đây, trước mắt cứ để con đi lớp ở quê, tôi lo việc của tôi, bao giờ ổn thì đón con về.
Thời gian đầu tôi cũng buồn và suy nghĩ lắm, nhưng rồi nhìn lại mình, gần 30 tuổi mà tôi gầy gò, già nua, khắc khổ, tự cảm thấy mình đày đọa mình quá, bao nhiêu năm sống không ra sống, cam chịu đến tủi nhục như thế. Tự dưng tôi nhận ra mình phải khác đi, phải thay đổi, bởi tôi còn quá trẻ, còn nhiều cơ hội để bắt đầu lại cuộc đời.
Tự dưng thấy tinh thần mình thoải mái, chẳng phải lo nghĩ tối nay nấu gì cho mẹ chồng, chẳng phải lo nhìn sắc mặt mẹ con anh mỗi khi bắt đầu câu chuyện… Tôi thấy mình như trẻ ra, như thấy tương lai mới đang mở ra trước mắt…
Người ta nói rằng, phụ nữ đừng có dại mà đong đếm hạnh phúc của mình quanh quẩn người đàn ông, bây giờ tôi mới thấy điều ấy quả thực chẳng sai chút nào…
Theo blogtamsu
Tấm ga giường trắng tinh và bảo bối của mẹ chồng đã cứu vớt cuộc đời tôi
Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại thành thật với mẹ chồng. Bà nhìn xuống tấm ga giường trắng tinh và đã hiểu chuyện. Bà vội vàng bước đi ra ngoài và 2 phút sau thì trở lại đưa cho tôi thứ bảo bối đó rồi bảo...
Anh hơn tôi 7 tuổi và chính bản thân tôi cũng không ngờ có ngày anh lại để ý tới mình. (Ảnh minh họa)
Mối tình 3 năm với người học cùng đại học tưởng chừng như sắp có kết quả tốt đẹp thì đùng một cái đứt gánh giữa đường. Lúc anh đưa tôi về ra mắt xin cưới thì mẹ anh nhất quyết không đồng ý khi biết gia cảnh nhà tôi bố mẹ chỉ làm ruộng.
Bà cấm đoán gay gắt quá nên anh đành nói lời chia tay vì anh không thể thuyết phục mẹ. Tôi cay đắng khóc cạn nước mặt suốt một tuần. 3 năm đâu phải là ngắn, đời con gái tôi cũng đã trao cả cho anh. Thực sự tôi thấy mình đã quá ngu dại khi tin vào những viễn cảnh tương lai mà anh vẽ ra để rồi bây giờ nhận lấy kết cục cay đắng.
May mắn sau đó công việc cũng cuốn tôi đi và những nhớ nhung về anh cũng vơi dần. 1 năm sau tôi gặp chồng mình bây giờ. Anh là trưởng phòng của tôi, một người đàn ông ga lăng lịch sự và rất được cấp dưới kính nể. Anh hơn tôi 7 tuổi và chính bản thân tôi cũng không ngờ có ngày anh lại để ý tới mình.
Qua những lần đi chơi tôi biết anh là người đàn ông có đòi hỏi cao ở người vợ. Anh không cần vợ phải kiếm ra tiền nhưng muốn có một người vợ thực sự là hậu phương vững chắc cho mình. Biết vun vén cho gia đình, chăm lo cho con cái. Tôi biết anh chọn tôi vì anh thấy tôi là cô gái xuất thân từ nông thôn, không ăn chơi không phấn son lòe loẹt như như nhiều cô gái thành phố khác. Chứ thực sự người như anh thì kiếm đâu chẳng được vợ.
Suốt thời gian yêu anh, tôi luôn tỏ ra là cô gái ngoan ngoãn, lễ phép anh cũng chưa bao giờ ép tôi phải đi quá giới hạn. Gia đình anh rất quý tôi, đặc biệt là mẹ anh vì tôi và bà có cùng sở thích nấu nướng, và tôi vào bếp cũng không tệ. Sau gần 1 năm yêu nhau, anh ngỏ lời cầu hôn. Tôi đồng ý và tất nhiên vẫn giấu chuyện trinh tiết của mình, bởi vì tôi biết nếu nói ra chắc chắn sẽ mất anh.
Ngày lấy chồng mà tôi phập phồng lo sợ, chưa biết phải làm thế nào khi anh phát hiện ra sự thật đêm tân hôn. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ được rằng tôi sẽ tắt điện khi làm chuyện ấy để anh không để ý hoặc là nếu anh có phát hiện ra thì ván đã đóng thuyền, chắc chắn người như anh sẽ vì danh dự chứ không đời nào vừa cưới đã ly hôn để cho người đời bàn tán.
Đêm tân hôn, chồng ngà ngà say nên lao vào tôi rất cuồng nhiệt. Tôi bật dậy đòi tắt điện nhưng anh nhất định không cho. Anh nói muốn để điện để ngắm nhìn vợ, điều mà anh đã kìm nén suốt một năm qua. Lúc đó tôi đã đoán chắc mọi chuyện bại lộ, nhưng may thay khi hai vợ chồng đang nhập cuộc thì mất điện. Xong xuôi, chồng tôi cũng đã ngấm men nên lăn ra ngủ không biết gì. Tôi mệt sau một ngày tiếp khách cũng lăn ra ngủ mà quên mất bí mật của mình sắp bại lộ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, chồng vẫn ngủ. Tôi chợt nhớ ra rồi lao dậy nhìn xuống cuối giường, tấm ga giường vẫn trắng tinh, tôi hoảng loạn thực sự. Mở cửa phòng định xuống nhà nấu ăn với mẹ chồng nhưng rồi tôi lại không xuống mà cứ đi ra đi vào.
Đang ngồi thẫn thờ nhìn tấm ga giường thì chợt tôi giật bắn mình bởi giọng nói của mẹ chồng: "Con dậy sớm thế, sao không ngủ thêm đi.".
- Con, con định dậy để cùng mẹ chuẩn bị đồ ăn sáng với mẹ.
- Không cần đâu, mẹ làm một loáng là xong rồi.
- Thế ạ...
Con nhỏ vài giọt xuống ga đi để cho nó khô trước khi thằng Minh dậy. Nó cũng sẽ không nhận ra đâu". (Ảnh minh họa)
- Có chuyện gì mà sắc mặt con lạ vậy?
- Con... con sợ chồng con biết chuyện... con không còn.
Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại thành thật với mẹ chồng. Bà nhìn xuống tấm ga giường trắng tinh và đã hiểu chuyện. Bà vội vàng bước đi ra ngoài và 2 phút sau thì trở lại đưa cho tôi thứ bảo bối đó rồi bảo: "Con nhỏ vài giọt xuống ga đi để cho nó khô trước khi thằng Minh dậy. Nó cũng sẽ không nhận ra đâu".
Thứ bảo bối mẹ chồng đưa cho tôi là thuốc đỏ. Tôi run run làm theo lời bà rồi đi vệ sinh cá nhân. 9 giờ sáng hôm đó chồng tôi mới ngủ dậy và tất nhiên nhìn tấm ga giường ấy anh đã nở nụ cười mãn nguyện.
Hiện tại chúng tôi đã có cuộc sống hôn nhân 6 năm hạnh phúc cùng hai đứa con. Chồng vẫn thương yêu tôi như ngày đầu còn mẹ chồng thì chưa một lần nhắc lại chuyện đêm đó, có lần tôi tình cờ nhắc lại nhưng mẹ chồng gạt đi bảo bà quên rồi không nhớ gì nữa. Đúng là cả đời này tôi mang ơn mẹ chồng mình.
Theo blogtamsu
Tái mặt nghe vợ hiền nói với nhân tình: "Xin lỗi cô chứ loại chồng như anh ta tôi chẳng thèm đâu" "Xin lỗi cô chứ loại chồng như anh ta tôi chẳng thèm đâu! Cô thích thì cứ việc lấy. Có khi tôi còn cho cô thêm tiền vì đã vác cái đống sắt vụn ấy đi khỏi cuộc đời tôi ấy chứ". Bình với Phương vốn là bạn đại học của nhau. Từ tình bạn, họ chuyển sang tình yêu chóng vánh khiến...