Từ ngày lên sếp, chồng không tiếc lời chê tôi… xấu
Anh ấy ngày càng chê tôi nhiều, chê tôi có gương mặt không sang, mặc cái gì vào cũng chỉ “quê quê vậy thôi” chứ chẳng sáng lên được.
ảnh minh họa
Từ ngày em quen và yêu anh ấy, nhan sắc của em gần như không đổi. Dĩ nhiên con người ta qua năm tháng cũng có già hơn, nhiều nếp nhăn hơn, ai mà chẳng vậy, nhưng về căn bản em không bị xấu nhiều. Sinh con và cai sữa xong, tôi nhanh chóng lấy lại vóc dáng của mình, thậm chí có phần thanh mảnh hơn trước, quần áo trước khi mang bầu vẫn mặc vừa vặn, chứ không bị xổ người, xổ bụng như đa số chị em. Nhiều người còn nói tôi xinh lên hơn so với thời con gái.
Nhưng chồng tôi thì không tán đồng quan điểm như vậy. Anh ấy ngày càng chê tôi nhiều, chê tôi có gương mặt không sang, mặc cái gì vào cũng chỉ “quê quê vậy thôi” chứ chẳng sáng lên được. Anh chê tôi chân ngắn (cao có 1m55 thì làm sao mà chân dài được?), chê tay tôi thô. Chẳng có cái gì anh hài lòng. Chẳng bù cho hồi mới yêu, lúc nào cũng khen xinh, khen đáng yêu, rồi “anh may mắn vì đã yêu được em”. Quả thực thì chồng em cũng không phải là người đẹp trai gì. Những lời anh ấy khen ngày ấy em cũng tin là thật lòng chứ không phải chiêu nịnh đầm của mấy ông đi tán gái. Nhưng thời gian qua đi, suy nghĩ và nhu cầu của con người đổi khác.
Ngày mới lấy vợ, anh ấy vẫn còn tự hào về em lắm. Đi ăn liên hoan ở đâu, gặp gỡ bạn bè, cơ quan đều dẫn em đi và hãnh diện giới thiệu với mọi người: “Đây là vợ tôi”. Mọi chuyện chỉ bắt đầu đổi khác khi anh ấy được cân nhắc lên sếp và làm việc dưới quyền là rất nhiều em trẻ xinh tươi, năng lực thì ít mà tài bợ đỡ nịnh sếp thì nhiều. Chồng em chẳng hiểu sao ảo tưởng rằng mình cực kỳ đẹp trai, phong độ, và để xứng đáng với mình thì ít ra vợ cũng phải xinh như mấy em thư ký kia.
Video đang HOT
Anh ấy đem em ra so sánh với mấy cô chân dài, cao trên 1m65 và trẻ hơn em đến hàng chục tuổi. Em thua thê thảm là đương nhiên rồi. Em không còn là niềm tự hào của anh ấy nữa. Những bữa tiệc, những buổi liên hoan chiêu đãi nhiều hơn, nhưng số lần có mặt của em ít hơn. Lần nào anh ấy cũng nói rằng chỉ có nhân viên công ty, chỉ thế này thế khác, rồi người ta không mang vợ mang chồng theo, tự nhiên mình đi đôi có phải là buồn cười không? Em cũng ngỡ thế thật và cũng mong thế thật. Ngờ đâu, gặp vợ của đồng nghiệp, chị kia hỏi: “Sao dạo này em bận bịu thế? Không đi liên hoan cùng mọi người như đợt trước, chú ấy toàn phải đi một mình. Mấy em trẻ bu ghê lắm”.
Em biết anh ấy chưa làm gì phản bội em, chỉ là thích cái sĩ diện bề ngoài, thích được tung hô, không thích mình là sếp mà đi cùng vợ xấu. Giờ đây em cũng đẹp hết mức có thể rồi mà chồng vẫn chê, em cũng đã trang điểm, đã tư vấn về ăn mặc nhưng khi đã không ưa thì biết phải làm sao? Chồng em không ghi nhận bất cứ một cố gắng nào, một mực mong vợ phải xinh như mấy em thư ký, nhân viên dưới quyền. Đó là điều không thể?!
Theo Afamily
Phát chán với chồng sắp cưới
Tôi lo lắng cho tương lai của mình khi lấy anh - một người đàn ông thất nghiệp.
Theo như kế hoạch, tầm tháng tư năm nay chúng tôi sẽ cưới. Nhưng giờ đây có một chuyện bất ngờ xảy ra khiến tôi băn khoăn quá. Tôi lo lắng không biết mình có nên hoãn cưới lại hay không bởi nếu lấy anh ấy tôi sẽ rất khổ. Mà nhà tôi chẳng khá giả gì.
Hiện tại tôi đang đi làm cho một công ty, lương tháng khá tốt. Còn chồng sắp cưới của tôi trước đây cũng đi làm, lương cũng tầm tầm như tôi. Chúng tôi cũng yêu nhau được hơn 1 năm rồi. Tình cảm nói chung là êm đềm, không có gì sứt mẻ xảy ra cả. Chúng tôi yêu nhau khi cả hai đã trưởng thành, cái cảm giác yêu đương mãnh liệt không nhiều như những bạn trẻ mới lớn nhưng đổi lại hai người rất hiểu và thông cảm cho nhau.
Thú thực khi yêu anh tôi cũng đắn đo nhiều phần. Nhà anh và nhà tôi rất xa. Chúng tôi đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp nên cuộc sống khá khó khăn. Bố mẹ tôi ở quê nghèo lắm. Hồi tôi đi học, bố mẹ đã phải vay chạy cho tôi để có tiền ăn học. Thế nên khi ra trường, mặc dù kiếm được chút tiền nhưng tôi vẫn phải dành dụm để gửi về cho bố mẹ ở quê. Nhà anh còn túng thiếu hơn cả nhà tôi. Yêu nhau, nhưng chúng tôi rất độc lập về kinh tế vì ai cũng có trách nhiệm với gia đình của mình.
Thời điểm đó cũng có một anh nữa theo đuổi tôi. Anh ấy tuy không phải là người thành phố nhưng nhà ở ngoại ô. Anh ấy cũng có nhà riêng ở gần chỗ tôi làm. Tôi không phải người tham lam, hay nghĩ lợi dụng gì nên tôi quyết định chọn bạn trai tôi bây giờ vì tôi thấy mình hợp với anh hơn. Tôi đã từ chối người thanh niên kia mặc dù so về mọi mặt anh ấy đều hơn bạn trai hiện tại của tôi. Khi tôi từ chối tình cảm, anh ấy còn nói rằng chừng nào tôi chưa lấy chồng anh ấy vẫn còn theo đuổi tôi. Tôi cũng chỉ cười xòa khi nghe câu đó vì với tôi khi đã lựa chọn ai thì sẽ gắn bó với người đó.
Nghĩ tới cảnh cưới nhau về, chồng thất nghiệp, tối ngày ở nhà đợi vợ đi làm về, hàng tháng ngửa tay xin vợ tôi lại ngán ngẩm (Ảnh minh họa)
Mọi chuyện cứ êm đềm diễn ra như vậy. Tôi nghĩ với đồng lương của hai vợ chồng tôi, khi lấy nhau giàu có thì không nhưng cũng đủ sinh sống ở cái nơi đắt đỏ này. Nếu biết chi tiêu chắc cũng dành dụm được một ít làm cái phòng thân. Mọi kế hoạch, tính toán của chúng tôi đã hòm hòm, vậy mà đùng một cái bỗng dưng bị xáo trộn vì anh ấy bị đuổi việc.
Tôi cũng không rõ vì lí do gì anh ấy bị đuổi việc. Nhưng quả thực khi bị đuổi đó là một áp lực lớn với không chỉ anh mà cả tôi nữa. Công việc của anh rất khó để xin việc nhất là khi lại bị mang cái tiếng là bị đuổi. Từ trước tết anh bị cho sa thải. Tôi hỏi lí do thì anh không nói. Anh có vẻ rất đau khổ dù tôi không biết nguyên nhân vì sao anh bị đuổi.
Từ đó tới nay đã hơn 2 tháng anh thất nghiệp rồi. Tôi đang phải đèo bồng thêm anh nữa trong khi gia đình tôi còn rất khó khăn, còn đang chờ tôi giúp đỡ từng ngày một. Tôi không giúp anh không được nhưng quả thật cưu mang anh xong thì tôi và gia đình tôi rất cơ cực. Bố mẹ anh chưa biết anh thất nghiệp, tháng nào cũng điện thoại nhờ vả mua hết cái này đến cái kia. Anh vẫn vờ vịt mình đi làm rồi vay mượn của tôi để mua gửi về cho gia đình với lí do bố mẹ anh ở quê cũng khổ.
Tôi biết chắc anh sẽ rất khó khăn để xin được việc trong thời gian tới, nhất là vào thời buổi khó khăn này. Mà dù cho có xin được công việc mới đi chăng nữa thì lương tháng cũng chỉ 3 cọc, 3 đồng. Nếu như thế thì đến ăn còn chả đủ chứ đừng nói là anh giúp tôi chăm lo tổ ẩm mới của hai đứa.
Giờ đây tôi chán lắm. Mỗi ngày tôi phải gồng mình lên để làm vì ngoài gia đình lại còn phải lo thêm cho anh. Nghĩ tới cảnh cưới nhau về, chồng thất nghiệp, tối ngày ở nhà đợi vợ đi làm về, hàng tháng ngửa tay xin vợ tôi lại ngán ngẩm. Tôi đã vất vả quá rồi. Tôi không khao khát được nhờ chồng sống sung sướng nhưng ít nhất anh ấy cũng phải chia sẻ được với tôi chuyện gia đình. Đằng này tôi đang phải đèo bồng thêm anh ấy và những chuyện không đâu của nhà anh ấy nữa.
Liệu tôi có nên hoãn cưới hay không?
Theo VNE
Con dâu hỗn láo với bố chồng Con dâu hỗn láo định lấy chân đạp tôi thì may sao có thằng út trở về nhà kịp thời. Gần 20 năm nay sau ngày vợ tôi mất vì bệnh nặng, tôi vẫn ở vậy "gà trống nuôi con". Không phải vì tôi quá quyến luyến vợ mà vì sợ lấy phải người không tốt các con tủi thân, nên quyết định...