Từ ngày lấy chồng, có ai phải lo cho “đống của nợ” bên nhà chồng như mình không?
Ai đời bố mẹ bắt con trai ra ở riêng để rước con gái về nhà, cho miếng đất xây nhà rồi xem như qua chuyện? Bố mẹ cũng sinh con ra vậy mà tiền ăn học lại phải để vợ chồng con trai gánh vác.
Mình khuyên các chị em, trước khi lấy chồng hãy tìm hiểu kỹ về nhà chồng, bố mẹ chồng thậm chí là cả chị em chồng. Bởi vì biết đâu lại có ngày rơi vào hoàn cảnh bức xúc như mình.
Mình và chồng lấy nhau tính đến nay đã gần 5 năm. 5 Năm về làm dâu nhà chồng, mình phải nếm trải không ít khổ cực. Vợ chồng mình côi cút làm ăn, đi lên từ bàn tay trắng. Bố mẹ chồng mình không khó khăn nhưng chưa từng đần đỡ con trai chút nào về kinh tế. Đã vậy, thay vì vun vén cho con trai thì ông bà lại chỉ chăm lo cho 2 cô con gái. Mình và chồng kết hôn xong, ông bà cho mảnh đất rồi bắt ra ở riêng và tự xây nhà.
Cuộc sống ở riêng chật vật vất vả, vậy mà bố mẹ chồng cũng không bao giờ đả động hỏi thăm. Bản thân mình bụng bầu vượt mặt còn phải đi làm thêm để kiếm tiền tích cóp xây nhà. Lúc xây được căn nhà, dù không rộng rãi nhưng mình rất tự hào vì đó là công sức của 2 vợ chồng mà không cần đến bố mẹ.
Còn em chồng của mình thì khác, cô ấy rất thụ động nên tiền học hay sinh hoạt đều xin gia đình. Ảnh minh họa
Ngược lại, chị chồng của mình đi lấy chồng rồi về nhà than khổ. Thế là bố mẹ chồng mình đưa cả gia đình chị ấy về sống chung, cung phụng cháu ngoại còn hơn cháu nội. Nhiều khi mình thấy thương chồng vô cùng. Bố mẹ chồng của mình vì sợ con rể ở nhà vợ bị mất lòng nên lúc nào cũng làm theo ý anh ta, còn chồng mình thì bị bố mẹ cho ra rìa.
Mình sinh con nhưng mẹ đẻ cũng phải lên chăm. Ở cữ thì mẹ chồng chăm được nửa tháng rồi cũng tất tưởi về nhà vì lo cháu ngoại và vợ chồng con gái. Mà con của chị chồng mình còn nhỏ đã đành, đằng này đứa nào cũng đi học mẫu giáo cả rồi. Mẹ chồng mình thì lúc nào cũng nói vợ chồng mình phải thương anh chị vì chị chồng mình thiệt thòi. Vậy vợ chồng mình không thiệt thòi hay sao?
Video đang HOT
Nhà có chị chồng đã khổ vậy, mình còn phải gánh thêm cô em chồng đang học đại học nữa. Thời đại bây giờ, sinh viên đi học đều kiếm tiền bằng các công việc làm thêm để phụ giúp gia đình. Nhà mình không nghèo nhưng lúc đi học đại học mình cũng đã tự lập đi làm. Còn em chồng của mình thì khác, cô ấy rất thụ động nên tiền học hay sinh hoạt đều xin gia đình. Và khoản tiền nuôi em chồng học lại đổ lên đầu vợ chồng mình.
Mình đã nói rõ quan điểm với bố mẹ chồng, cũng nói ra bao nhiêu uất ức lâu nay phải chịu đựng. Ảnh minh họa
Ức chế hơn là không biết em chồng mình có quan hệ tình cảm với ai mà để có thai. Khi phát hiện thì cái thai đã không thể can thiệp, bố mẹ chồng mình quyết để cô ấy giữ lại cái thai và sinh con. Nhưng vì ở quê, ông bà sợ xấu hổ nên đùn đẩy trách nhiệm cho vợ chồng mình. Cuối cùng, bố chồng mình nói vợ chồng mình phải có trách nhiệm nuôi em chồng đến khi cô ấy sinh con và ở cữ xong chứ không để cô ấy vác bụng về quê cho mọi người cười nhạo được.
Đến nước này thì mình không thể chịu được nữa. Từ ngày lấy chồng đến giờ, mình đã quá nhẫn nhịn và chịu đựng rồi. Ai đời bố mẹ bắt con trai ra ở riêng để rước con gái về nhà, cho miếng đất xây nhà rồi xem như qua chuyện? Bố mẹ cũng sinh con ra vậy mà tiền ăn học lại phải để vợ chồng con trai gánh vác. Giờ lại đòi hỏi vợ chồng mình phải cưu mang em chồng và cái thai kia nữa ư? Xin lỗi, mình không làm được.
Mình đã nói rõ quan điểm với bố mẹ chồng, cũng nói ra bao nhiêu uất ức lâu nay phải chịu đựng. Mới vài câu thôi nhưng mẹ chồng mình đã lăn đùng ra ngất còn bố chồng thì chỉ mặt mình chửi mình hỗn láo. Dù mình có hiền lành chăng nữa thì mọi chuyện cũng phải có giới hạn chứ. Bây giờ mình nên cứng rắn hơn và không nhượng bộ với nhà chồng đúng không các bạn?
Theo Emdep
Lúc mình mang thai, gặp sự cố thì chồng và mẹ chồng đuổi thẳng tay đến khi sinh con lành lặn thì đòi nhận con gặp cháu
Trong khi trước đó vài tháng, họ còn ném quần áo và đuổi mình ra khỏi nhà.
Mình và chồng yêu nhau 2 năm thì kết hôn. Lúc đó mình mang bầu nên mới bắt buộc phải cưới sớm. Nói là cưới nhưng thực chất chỉ là bữa cơm thân mật với họ hàng, anh em. Vợ chồng mình tự đưa nhau đi đăng ký kết hôn rồi thông báo với bạn bè cả 2 để tổ chức bữa tiệc nhỏ.
Mình lấy chồng, đám cưới cũng không được rình rang như người ta. Mẹ đẻ cho vài chỉ vàng cũng phải giấu giếm vì muốn mình có tiền làm của để dành. Chiếc giường cưới hay đồ đạc trong phòng vợ chồng cũng do bên nhà mình sắm sửa. Hôm đến nhà mình nói chuyện, mẹ chồng còn khinh khỉnh cho rằng đáng lẽ nhà gái còn phải chuẩn bị nhiều hơn thế.
Mình mang bầu 3 tháng nhưng ngày nào cũng phải dậy từ 4 giờ cơm nước, chuẩn bị đồ để mẹ chồng mang ra chợ bán đồ ăn sáng. Làm xong việc, mình vội vàng ăn tạm vài thìa cơm lót dạ rồi cũng phải đi làm. Người ta có bầu thì gầy đi vì nghén, còn mình bầu bì không nghén nhưng lại mòn người vì làm việc quá nhiều.
Mở cửa ra và nhìn thấy bộ dạng thất thểu của mình, mẹ mình chỉ biết ôm chầm lấy mình mà khóc. (Ảnh minh họa)
Chồng mình lúc nào cũng bảo bận việc ở chỗ làm nên không bao giờ đỡ đần vợ. Mình đau lưng nhờ chồng bóp thì anh ta nói mình vẽ chuyện. Từ lúc biết mình mang thai đến khi cưới, anh ta cũng chưa từng chở mình đi siêu âm lần nào. Nhiều lần mình vừa trên đường siêu âm trở về mà vừa khóc vì tủi thân.
Mọi chuyện bắt đầu tệ hơn khi mình đi siêu âm mốc 12 tuần. Lúc đo độ mờ da gáy, bác sĩ nói con mình có khả năng bị Down, cần xét nghiệm gấp để can thiệp. Mình đã khóc rất nhiều khi cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm với kết luận: "Khả năng dị tật thai nhi cao". Bác sĩ khuyên mình suy nghĩ kỹ vì đó chỉ là khả năng có thể xảy ra chứ không hoàn toàn chắc chắn. Nhiều người có chỉ số cao như mình nhưng sinh con ra vẫn hoàn toàn khỏe mạnh.
Về đến nhà, mình thành thật nói với bố mẹ chồng và chồng mình. Mẹ chồng đọc qua tờ giấy rồi ném xuống bàn và nói mình đi viện bỏ thai. Còn chồng mình, anh ta cũng nói sẽ không đồng ý nếu giữ cái thai lại. Cả đêm hôm ấy mình trằn trọc không ngủ được. Bao nhiêu người sinh con ra không lành lặn vẫn nuôi con khôn lớn thành tài, nếu con mình có bị sao, thì mình vẫn quyết tâm nuôi chứ không thể bỏ đứa con là máu mủ của mình được.
Vậy mà quyết định của mình không được ai trong gia đình chồng đồng tình. Chồng và mẹ chồng mình ném quần áo của mình ra ngoài đuổi mình về nhà mẹ đẻ. Mẹ chồng mình còn chì chiết mình không ra làm sao, đến việc sinh con cũng không bằng người khác.
Mình vừa ôm đống quần áo vừa ra ngoài đường bắt xe về nhà mẹ đẻ. Mở cửa ra và nhìn thấy bộ dạng thất thểu của mình, mẹ mình chỉ biết ôm chầm lấy mình mà khóc. Từ hôm đó, mình ở hẳn nhà mẹ đẻ và không nhận được bất kỳ lời hỏi thăm nào của nhà chồng và chồng. Chỉ có chồng mình, anh ta gửi cho mình tờ giấy xin ly hôn đợi khi nào mình sinh con ra thì ký để anh ta làm thủ tục.
Đủ ngày tháng, mình sinh con. Con mình không được tẩm bổ nhiều nên hơi gầy nhưng trộm vía cháu hoàn toàn khỏe mạnh và nhanh nhạy. Khám tổng quát cũng không có biểu hiện của các bệnh mà mình lo sợ. Mình đưa con về nhà mẹ đẻ và đang sống rất tốt.
Còn mẹ chồng mình, bà quay sang khuyên bảo mình suy nghĩ lại vì con và với hoàn cảnh như trước kia thì ai cũng sẽ làm như bà. (Ảnh minh họa)
Vài hôm trước, mình đi chợ về thì thấy mẹ chồng cùng chồng mình đang ngồi chơi với con mình. Chồng mình tỏ ra thân thiết gần gũi với con, mẹ chồng của mình cũng nói khó xin cho mẹ con mình quay về vì muốn nhận cháu.
Mình không biết mình đã xử sự đúng hay sai nhưng bản năng lúc đó khiến mình không muốn gặp lại họ. Mình mời mẹ chồng về và nói sẽ ly hôn với chồng như ý anh ta muốn. Còn mẹ chồng mình, bà quay sang khuyên bảo mình suy nghĩ lại vì con và với hoàn cảnh như trước kia thì ai cũng sẽ làm như bà.
Mình không chấp nhận được điều đó. Nếu chẳng may con mình bị bệnh có lẽ họ sẽ không bao giờ lui tới nhà mình. Bây giờ thấy con mình khỏe mạnh kháu khỉnh lại muốn nhận về hay sao? Dù chồng không đồng ý nhưng mình vẫn sẽ xin ly hôn đơn phương. Mọi người có nghĩ rằng mình là người mẹ ích kỷ và không biết nghĩ cho con không?
Theo Afamily
Đến chăm con dâu ở cữ mà mẹ chồng mình hết xem phim lại nằm ngủ, bát ăn cơm xong cũng đến tay mình rửa Mẹ chồng của mình ở nhà cả ngày hết xem phim lại nằm ngủ, đến bát ăn xong cũng vứt chỏng chơ để mình phải bò dậy rửa. Bà bế cháu 1 lúc lại than cháu nặng nên bế trẹo vai, đau lưng. Mới sinh con được gần 1 tháng nhưng mình đã ức chế đến mức muốn bị trầm cảm. Người ta...