Tự mình bước qua nỗi đau
Cứ mỗi lần vấp ngã, đứng lên, lại thấy suy nghĩ của mình dài rộng hơn một chút.
Bởi vì ngoài bạn ra, chẳng ai có thể cảm nhận được rõ ràng những vết thương đang ứa máu chảy ra từ chính tim bạn, và chẳng ai có thể kiên trì chạy đến nâng bạn dậy, dìu bạn chầm chậm bước qua quãng thời gian trúc trắc những bất an, và sự trống rỗng như một lỗ hổng lớn sâu hoắm cứ kéo bạn chìm vào trong tuyệt vọng.
Chỉ đến khi có thể cảm nhận được sâu sắc nỗi đau của mình, mới có thể dần dà biết cách tự đứng dậy và tiếp tục bước đi.
Một ngày kia bạn bỗng sẽ nhận ra rằng, kể cả xung quanh có những người sẵn sàng yêu thương mình vô điều kiện, nhưng họ cũng chẳng thể nào luôn ở bên cạnh để giúp bạn chữa lành những vết thương.
Vậy nên có đau thương đến mấy, điều bạn phải đối mặt vẫn chỉ là chính bản thân mình. Bước qua nỗi đau, nghe thì có vẻ hoa mĩ, nhưng thực chất chỉ là vượt qua bản thân mình, để rồi có cái nhìn khác hơn về cuộc sống, để chọn đương đầu chứ không phải là thỏa hiệp, để chọn chấp nhận chứ không phải buông xuôi, để chọn dũng cảm hơn chứ không phải cứ mãi hèn nhát, để chọn bình tĩnh hơn trước mọi vấn đề chứ không phải chỉ biết trốn chạy.
Chẳng cần phải đặt mục tiêu là bất cứ ai, chỉ cần mang niềm tin rằng bạn đang thay đổi, vì chính mình.
Quá trình trưởng thành gian nan biết bao, cứ mỗi lần vấp ngã, đứng lên, lại thấy suy nghĩ của mình dài rộng hơn một chút. Sau này nhìn lại mới thấy, hóa ra quãng thời gian lớn lên gian nan ấy, đã học được cách bình thản đối diện với hiện thực, không còn là cô bé ngày nào vẫn hay òa khóc mỗi khi vấp ngã, chỉ biết ôm riết lấy những vết thương để đau khổ một mình, nuốt cạn những tổn thương để u uất trong nỗi ấm ức chẳng thể nguôi ngoai nổi.
Video đang HOT
Những gì đã đi qua chỉ là nền tảng cho bước chân hiện tại của bạn (Ảnh minh họa)
Ai chẳng tồn tại trong lòng một quãng thời gian như thế, chỉ là một lúc nào đấy sẽ thấy thích ứng dần với hiện thực để rồi biết tự mình bước qua những nỗi đau.
Bạn đang ở thời hiện đại, không phải là cô Tấm trong truyện cổ tích ngày xưa hay cô bé Lọ Lem đáng thương trong tiểu thuyết, để mà chỉ biết ngồi khóc trước những khắc nghiệt của cuộc đời. Bạn cần một trái tim mạnh mẽ, một lòng kiên định và sự dũng cảm để bản lĩnh chấp nhận những xáo trộn của cuộc sống, để không ai có thể làm bạn tổn thương hay rơi nước mắt.
Quan trọng là, chỉ bạn có thể tự làm chủ bản thân, để biết chọn lựa đánh cược và sẵn sàng chấp nhận chịu thua nếu thất bại. Rồi sau đó mới có thể bình tĩnh làm lại, và kiêu hãnh ngắm nhìn thành quả của mình.
Biết sống độc lập hơn, biết kiên định coi mọi nỗi đau đã qua chỉ là quá khứ đã vĩnh viễn lùi lại phía sau, biết cứng cỏi hơn để không dễ dàng gục ngã, biết tỉnh táo hơn để không cho người khác có thêm cơ hội làm tổn thương mình.
Thế đấy, cuộc sống luôn có nhiều sự chọn lựa, vậy bạn chọn sẽ tự mình vượt qua thất bại hay vĩnh viễn nằm lại nơi ấy để chờ đợi người đến kéo bạn lên?
Niềm vui cũng từ bản thân mà có, tổn thương cũng từ trái tim mà ra, chính vì thế mà những người trưởng thành đều phải trải qua tất cả những hạnh phúc, bất ngờ rồi đau thương, tuyệt vọng để rồi mới biết trân trọng bản thân mình như thế nào, để rồi mới biết bảo vệ mình cho tốt, để rồi biết trân trọng cái tôi vốn có và quá khứ đầy nước mắt đã tự khô từ khi nào.
“ Một cánh cửa khép lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra”. Trong quá trình vấp váp, tự đứng dậy, bạn sẽ thấy những điều tuyệt diệu đằng sau cánh cửa đã vĩnh viễn đóng chặt ấy. Tiếp tục bước đi hay vẫn cứ đứng yên tại chỗ, quyết định là do bạn.
Những gì đã đi qua chỉ là nền tảng cho bước chân hiện tại của bạn, bởi vì kể cả có tổn thương đến mấy cũng không thể chết, cũng không thể buông xuôi tất cả. Đối diện với vòng quay không dừng lại, đối diện với cả thế giới vận động, đối diện với cuộc sống nhiều màu sắc phía trước mặt, đối mặt với lòng tin xuất phát từ chính mình, bạn có bằng lòng tự mình vượt qua tất cả hay không?
Theo 24h
Gửi anh phương xa
Dù có phải chờ 1 năm, 2 năm, 3 năm hay 10 năm để được ở bên nhau em vẫn chờ.
Anh à ! Chúng ta yêu nhau chắc cũng được 1 năm rưỡi rồi anh nhỉ! Khoảng thời gian đó không quá dài cho những đôi yêu nhau nhưng với em thì khác, thời gian đó với em rất dài vì yêu anh được năm rưỡi nhưng xa anh mất 1 năm rồi, khoảng thời gian ở bên nhau rất ít. Những ngày nghỉ lễ là thời gian quý báu nhất của hai đứa nhưng đâu được bao lâu. Nghỉ phép được 3 ngày thì mất ít nhất một ngày cho đi xe từ Sài Gòn về và từ Quy Nhơn vô lại để kịp giờ làm, mình phải quý trọng từng giờ từng phút khi được ở bên nhau.
Anh không phải là mối tình đầu của em nhưng là người mà em dành tình yêu đầu tiên của mình cho anh. Lúc trước say nắng một thằng nhóc học cấp 3, em có thể gọi nó là nhóc vì nó cùng tuổi với em, người ta vẫn thường nói con gái và con trai cùng tuổi nhau thì suy nghĩ của con gái chín chắn hơn con trai phải 5 tuổi mà. Nhưng đó chỉ là một tình yêu ngây thơ của lứa tuổi học trò, giờ chỉ còn là kỉ niệm mà thôi. Anh không ghen tuông, nói không ghen tuông thì không đúng vì khi yêu mà, có mấy ai không ghen tuông, giận dỗi khi thấy người mình yêu đi bên cạnh người con trai khác hoặc khi thấy người mình yêu nói chuyện thân mật với người con trai khác đâu anh. Nhưng với anh thì khác, anh luôn biết kìm chế mình, luôn tin tưởng em, luôn làm em cảm thấy an toàn khi được bên anh. Anh cho em tất cả những gì anh có, anh cho em một tình yêu trọn vẹn, anh cho em cả trái tim anh. Anh yêu em chân thành, anh cũng lãng mạn lắm, luôn biết làm em vui.
Hãy tin tưởng ở em và hãy cố gắng thật nhiều vào anh nhé (Ảnh minh họa)
Yêu anh lắm, anh là người tốt nhất mà em từng gặp. " Tuy anh không phải là người đẹp nhất nhưng anh hứa anh sẽ làm cho em trở thành cô gái hạnh phúc nhất" - đó là câu nói mà anh đã nói với em khi em giận anh. Em hạnh phúc khi yêu anh. Anh luôn sợ làm em buồn, luôn sợ làm em phật ý, còn em thì ương ngạnh và bướng bỉnh. Biết là em sai nhưng anh vẫn luôn nhận lỗi về anh. Nhiều lúc em làm anh buồn và tức đến nỗi anh phải rơi nước mắt vì em nhưng anh không la em được. Những lúc đó anh có biết rằng trái tim em cũng thổn thức, chỉ muốn có anh bên cạnh để ôm chặt anh, để an ủi, vỗ về anh giống như anh vẫn thường làm đối với em khi em buồn không nhưng em không thể vì khoảng cách về địa lý giữa hai chúng ta quá xa. Em trông ngóng và chờ đợi từng tháng, từng ngày để được gặp anh. Em lấy niềm vui được gặp anh làm động lực để em học tập, để em cố gắng trong cuộc sống. Anh biết không, anh chính là người tạo động lực lớn nhất cho em vượt qua mọi nỗi đau. Thời gian tới em không biết tương lai hai đứa mình sẽ đi về đâu nữa nhưng em biết rằng tình yêu mà em dành cho anh mãi mãi không thay đổi. Ở nơi đó không biết giờ này anh có đang nhớ tới em như em đang nhớ tới anh không.
Anh à! Hãy tin tưởng ở em và hãy cố gắng thật nhiều vào anh nhé. Cho dù có phải chờ 1 năm, 2 năm, 3 năm hay 10 năm để được ở bên nhau em vẫn chờ vì anh là người mà em yêu suốt cuộc đời này.
Gửi người em yêu đang ở phương xa!
Theo 24h
Nỗi khiếp đảm đêm tân hôn Đêm tân hôn kết thúc trong tiếng khóc thầm của tôi và tiếng ngáy đều đều của anh. Trước đây tôi khinh bỉ những người con gái quan hệ tình dục trước hôn nhân. Bởi với tôi "mất trinh" đồng nghĩa là mất nết, là hư hỏng, là bất hiếu. Yêu ai tôi cũng không bao giờ cho phép mình được vượt quá...