Tự kiếm cho mình hạnh phúc
Ở cái nông trường chè này mọi người gọi chị là “Anh Đặng”. Có lẽ do cái dáng vẻ bên ngoài cục mịch cùng với việc gần 40 tuổi vẫn đơn thân của chị mà người ta gọi chị thế. Chị cũng chẳng nghĩ gì, chỉ cười hề hề.
Chẳng hiểu sao cha mẹ lại đặt cho chị cái tên Đặng. Bao nhiêu tên ngọc tên ngà đầy nữ tính không đặt lại đặt cái tên như con trai, mà còn có vẻ gì đó như cam chịu, chấp nhận. Chị vẫn từng thắc mắc thế với mẹ. Mẹ chị chỉ nói: “Tao biết đâu được đấy, ngày đó vỡ kế hoạch mới đẻ mày, bố mày thấy thế bảo gọi là Đặng, chẳng hiểu được”.
Chị theo người cô ruột lên nông trường này năm 15 tuổi. Ngày ấy nhà chị nghèo, lại đông anh em. Cô chị thấy vậy, đem chị theo lên đây kiếm tiền phụ giúp ra đình. Chị ở đây thấm thoát cũng hơn 20 năm. Bà cô mất rồi chị cũng chẳng về nhà. Chị bước sang tuổi 37 lúc nào không hay.
Cái cảnh gái nông trường thì biết rồi đấy, không hiểu đàn ông đi đâu mà chẳng mấy khi có gã nào ghé qua. Năm thì mười họa có đoàn từ nhà máy, xí nghiệp nào đó lên thu mua. Họ đi chừng hai chục người gì đó. Ở lại năm bữa nửa tháng rồi đi. Có người gặp lại lần sau, có người chẳng thấy đâu nữa.
Chị em ở nông trường này phần lớn đều phải xa gia đình. Đứa nào tốt phúc lấy chồng quê rồi mới lên đây thì còn có cái hạnh phúc của người đàn bà, chứ những người lên từ nhỏ như chị phần lớn thành gái già. Thời bình rồi, nhưng ở những nơi heo hút như thế này, dân cư ít, nông trường toàn nữ, chuyện cả tháng trời không nhìn thấy bóng đàn ông là điều chẳng lấy gì làm lạ.
Thực ra, cách đó tầm hai chục cây số cũng có một nông trường, bên đó nhiều nam giới lắm. Nhiều đứa cũng hú hí, nhưng chẳng đi đến đâu. Bởi thế mà nhiều lần, tối chị đi đâu qua dãy lán nghỉ trưa, tiếng cười khúc khích, tiếng hí hửng của một đôi nào đó vụng trộm chị nghe rõ mồn một. Thôi thì bước đi cho nhanh, rõ là dơ cả mặt.
Chị thuộc loại “nhừ” trong số những cô chưa chồng ở nông trường này. Người chị to, thô, dáng phốp pháp như đàn ông. Từ làn da, mái tóc, dáng đi chẳng có vẻ gì là con gái. Có lẽ phải lao động từ nhỏ, vất vả quanh năm nên trông chị chẳng dịu dàng gì cho lắm. Vì thế, mấy đứa ít tuổi hơn chị lúc nào cũng nheo nhéo “Anh Đặng ơi anh Đặng” mỗi khi có việc cần giúp.
Nhưng ngầm trong lòng chị vẫn có sự thèm khát của một người đàn bà. Đôi lúc chị ghét cái sự trinh tiết của mình vô cùng. Chị thèm được làm đàn bà, được có một đứa con. Nhưng chị không thích cảnh lăng nhăng với gã trai nào đó ở nông trại bên cạnh như mấy đứa cùng phòng vẫn làm. Chị thích sự tử tế, tử tế theo nghĩa tích cực nhất. Tất nhiên không bao giờ chị dám mơ về một gia đình trọn vẹn. Từ ngày quyết định lên đây kiếm tiền giúp đỡ gia đình, chị xác định việc đó rồi. Vả lại chị cũng tự ý thức được ngoại hình của mình, chẳng dám trèo cao.
Video đang HOT
Rồi anh theo đoàn thu mua của một công ty nào đó đến. Anh cao ráo, đẹp trai nhất đoàn. Nhiều đứa con gái cứ xoắn xuýt anh ra mặt. Vài đứa vô tâm, cợt nhả cứ gán ghép chị với anh. Chị biết chúng nó giễu chị, nhưng chị kệ, thế cũng được, dẫu sao chị cũng thấy thích cảm giác đó.
Tối, chị ngồi hóng mát cạnh lán. Hôm nay thật yên tĩnh, chẳng có đôi nào thậm thụt cả. Bất ngờ, có người ngồi xuống bên chị. Hóa ra là anh. Chị và anh bắt đầu nói chuyện. Anh bảo anh đi thay người bạn thôi, chứ anh không phụ trách thu mua ở nông trường này. Câu chuyện giữa chị và anh kéo dài tới khuya, chị không hiểu tại sao mọi người chê chị vô duyên mà một người như anh lại chịu nói chuyện với chị lâu đến thế.
Đêm càng lúc càng sâu, chị muốn ngỏ lời nhờ anh, nhờ anh cho chị một đứa con. Nhưng chị sợ anh cười nhạo. Anh nói về thôi, chị lấy hết can đảm, níu tay anh lại, miệng lắp bắp: “Em muốn cầu xin anh một việc…”. Anh ngồi xuống, nghe chị nói. Sau tất cả những gì chị trình bày, anh đặt tay lên môi chị ra hiệu im lặng. Anh nói “Anh hiểu mà, nhưng chỉ một đêm nay thôi, rồi cuộc đời này có lẽ mình sẽ không gặp nhau nữa đâu”. Chị gật đầu, nước mắt rơi rơi: “Em đồng ý”.
Trăng bắt đầu lên tới đỉnh trời. Mấy cô đi qua lán, nghe tiếng động phát ra, họ cười khúc khích kháo nhau: “lại có đôi mày ạ”. Họ đi mà không biết rằng đó là chị, chị đang tìm hạnh phúc…
Theo VNE
"Săn" tình một đêm
Những cô gái trẻ non nớt, những người đàn bà quá lứa lỡ thì hoặc bà mẹ đơn thân là đối tượng "lý tưởng" cho cuộc săn bắt đầu.
Lời đường mật
Thu Hiền, ba mươi hai tuổi (quê Hà Đông, Hà Nội, hiện sinh sống tại TPHCM), làm nghề viết quảng cáo. Lỡ lầm hồi còn trẻ, hành trang của Hiền từ Hà Đông vào Sài Gòn là đứa con gái nhỏ.
Hiền sớm hòa nhập với đất Sài Gòn với công việc lương ổn định, được giao tiếp nhiều. Cô kể rằng, điều khó khăn nhất không phải là miếng cơm manh áo hay việc một mình chăm nuôi con mà là phải chống chọi với những cạm bẫy của cuộc đời.
Hiền cao gần 1m7, xinh đẹp, trông như người mẫu, không ít đàn ông theo đuổi. "Dù chẳng hay ho gì khi phải nói ra điều này, nhưng sự thực, trong số ấy, người ý định đến với tôi lâu dài không nhiều bằng những kẻ chỉ muốn... vui chơi qua đường.
Mới đây, có người đàn ông theo đuổi cô. Rất bài bản, người này chăm nom cô và bé Susu con gái cô chu đáo, thường xuyên săn đón quà cáp ngọt ngào. Chưa kịp để lòng mình rung động thì tình cờ Hiền phát hiện người này đã có vợ con đề huề. Đem điều này chất vấn anh ta, Hiền nghe anh ta thú thật là anh ta muốn Hiền là "bồ nhí" cho những lần trốn nhà vụng trộm.
Nhiều gã đàn ông trong lần gặp gỡ đầu tiên, đã đưa danh thiếp, xin điện thoại, sau đó về nhắn ngay cho Hiền rủ rê cô... tình một đêm, với lời dụ dỗ là "làm cho đời nhau sống động hơn, em đừng để phí hoài tuổi xanh...".
Những người phụ nữ đơn thân như Hiền gặp phải những cảnh như trên không phải là hiếm. Chuyện của Thu Linh, nhân viên truyền thông một công ty quảng cáo thì nghe thật... trái tai.
Linh ly thân với chồng đã nửa năm nay, công ty của cô làm khá nhiều người biết chuyện này. Thế là, Linh hàng ngày phải đối mặt với không biết bao lời dụ dỗ ngon ngọt của cánh đàn ông, từ cậu trai tơ cho đến ông sếp hơn cô hai chục tuổi. Lý lẽ mà họ đưa ra đều là: Nửa năm trời sống không có "hơi" đàn ông thì buồn lắm, họ sẽ giúp cho Linh thấy đời ý nghĩa hơn. Và còn nhiều lý do khác họ đưa ra để Linh chấp nhận những cuộc "tình một trưa" với họ.
Linh chia sẻ: Trong công ty tôi, gần 60 con người, chuyện rủ nhau đi nhà trọ vào buổi trưa không hiếm. Nhưng riêng tôi thì tránh xa, vì không có cảm xúc, làm như thế để làm gì? Thỏa mãn bản năng nhất thời, nhưng cái còn lại là sự mất mát, tổn thương cảm xúc chính mình. Tôi sẽ chờ đến khi nào gặp người đàn ông mình yêu thương và chính thức ly hôn với chồng đã.
"Chuyện ấy" không phải cái gì quá lớn lao để mình phải tặc lưỡi thử với người này người nọ...".
Hội "tình một đêm"
Minh Tứ là phó phòng kinh doanh một công ty thuộc ngành hàng ăn uống trên địa bàn quận 10. Đã ba mươi tuổi, nhưng từ mấy năm nay người ta không thấy Tứ hẹn hò lâu bền với cô gái nào. Hóa ra, Tứ tham gia một hội bạn có tên gọi... hội săn tình một đêm.
Hội này gồm 5 gã đàn ông, hai người từng du học chung với Tứ rồi trở về nước làm việc, một Việt kiều Mỹ đã định cư tại Việt Nam và một người làm trong ngành du lịch. Họ có chung sở thích là không muốn có người yêu vì phải chiều chuộng lằng nhằng rắc rối. Họ công khai sở thích của mình với các cô gái mà họ tiếp xúc, bằng cách nói thẳng thắn và đề nghị trực diện, "em" nào thích thì cùng họ tham gia "cuộc chơi một đêm".
Ngoài ra, nhóm của Tứ còn có một trang cá nhân với số lượng bạn bè đông đảo mà từ đây đã kết nối được nhiều mối quan hệ "một đêm". Tứ nói: "Chớ có trách tụi tôi sống thiếu đàng hoàng, có qua thì có lại thôi. Không ít cô gái cũng có quan niệm như tụi tôi, không thích yêu đương bồ bịch lâu bền chi cho phức tạp, chỉ thích gặp nhau một hoặc vài đêm, làm cho nhau vui vẻ rồi ra đi nhẹ nhàng. Bởi vậy, tụi tôi đâu bao giờ thiếu "đối tác".
Tứ cũng chia sẻ, nhóm của anh săn "tình một đêm" đúng nghĩa, có nghĩa là họ chỉ gặp và ngủ với những cô gái trí thức, nghề nghiệp đàng hoàng nhưng sở thích "tình một đêm", chứ không phải "gái gọi". "Tụi tôi đủ kinh nghiệm để phân biệt cô nào thuộc thành phần nào.
Cũng vài lần hẹn hò nhắm đối tượng "gái gọi" giả làm con gái nhà lành, tụi tôi phát hiện và tiễn đi ngay. Nguyên tắc của tụi tôi là không "ăn bánh trả tiền". Nếu thấy bạn tình của mình đáng yêu, thì có thể tặng quà, cho tiền cho vui, còn nếu hai bên nhu cầu như nhau thì thậm chí chia cả tiền khách sạn", Tứ nói tỉnh bơ.
Tuy nhiên, mặc dù kể chắc nịch về tiêu chí rất mực sòng phẳng và "đường hoàng" của hội, nhưng Tứ lại để lộ ra rằng, không ít lần nhóm của Tứ đã dụ dỗ, tấn công những cô nàng "gái nhà lành" để đưa họ vào "cuộc chơi một đêm" mặc dù họ không muốn, chỉ nhằm để thỏa mãn cảm giác mới lạ cho mình.
Chẳng biết cách sống của nhóm Tứ hay ho cỡ nào, nhưng đến nay, năm người đàn ông ấy, người lớn nhất cũng xấp xỉ bốn mươi, vẫn chưa có một người phụ nữ đàng hoàng để chia sẻ vui buồn, chưa nghĩ đến cả chuyện có một mái ấm gia đình. Họ cứ hưởng thụ thân xác trong khi luôn miệng than "đời vô nghĩa"...
Theo VNE
Không cùng ai Tôi biết em sống một mình cùng với cô con gái nhỏ bốn tuổi. Ngày em mới vào cơ quan, chẳng ai nghĩ em có một đời sống riêng bất hạnh. Lúc nào em cũng vui vẻ, sẵn lòng làm giúp mọi người việc này việc nọ. Chỉ có đến hết giờ làm là thôi, em chẳng bao giờ nán lại văn phòng,...