Từ khi nào những nỗi đau trở nên bình thản?
Lần đầu tiên tổn thương người ta sẽ đau đớn vô cùng tường chừng không thể vượt qua. Nhưng rồi những lần sau cũng là một nỗi đau ấy thì mọi thứ đã quen thuộc đến bình thản.
Tháng 8 của những cơn mưa bất chợt – chẳng rõ là hạ hay đông cũng chẳng phải thu dìu dịu. Cái kiểu thời tiết ẩm ương khiến người ta khó chịu vậy mà vẫn bằng lòng để đắm mình trong những cơn mưa. Thật ra nếu không chấp nhận thì cũng chẳng làm sao để thay đổi được những chuyện mà bản thân mình bất lực.
Cô đọc tin nhắn trong máy anh khẽ nở một nụ cười rồi để máy về vị trí cũ. Vẫn là những chuyện giống trước đây, cô cũng đoán được mọi thứ nhưng cứ nhắm mắt cho qua. Ai cũng nói cô dại dột, ngu ngốc, mù quáng còn cô cũng chẳng biết nên gọi mình là gì, có lẽ là một người đã từng điên vì yêu và giờ mặc kệ mọi thứ để yêu.
Anh bước từ trong nhà tắm ra ôm cô vào lòng, cô hôn nhẹ lên môi anh như mọi lần. Rồi cô cắn mạnh môi mình để mùi m.áu tanh xộc thẳng vào miệng anh, anh đẩy cô ra vội vàng lau m.áu vương trên môi cô: “Em có đau không sao lại làm thế?”
Cô gạt tay anh ra ngậm chặt môi mình lại: “Rất đau nhưng em không thể làm anh đau được nên em để anh cảm nhận cùng”. Có lẽ anh biết cô đã đọc được tin nhắn trong máy mình, anh và cô quay lưng về phía nhau. Cô cố nuốt ngược nước mắt vào trong, cô đã từng hứa sẽ không để anh phải lo lắng cho mình nữa.
Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ nhưng cuối cùng cô cũng chủ động lên tiếng trước: “Anh có thấy chúng ta đang sai lầm khi ở bên nhau không?”. Anh quay người lại ôm chặt lấy cô, rõ ràng hai người gần nhau đến vậy nhưng sao cô thấy trống trải, lạnh lẽo biết bao.
Hai người chấp nhận việc anh vẫn qua lại cùng người khác, vì anh không muốn để mất tình yêu với cô nhưng cũng không thể phũ phàng với quá khứ. Thời gian đầu cô đau đớn, cô khổ sở vì không muốn chấp nhận đôi mắt cô lúc nào cũng ngấn nước, trên người cô chằng chịt những vết sẹo, trái tim cô xước xát những nỗi đau.
Nhưng đến cuối cùng cô vẫn chấp nhận việc để anh yêu mình, cô tập làm quen với nỗi cô đơn khi anh luôn để cô lại, cô tập làm quen với việc nhìn anh yêu thương cả người khác. Rồi từ lúc nào nỗi đau cũng trở thành thói quen, cô không còn trách móc mà chỉ nói cảm ơn và mong anh hạnh phúc.
Một lần, hai lần, ba lần,…cô cũng chẳng đếm được bao nhiêu lần đã thấy anh và người khác bình yên bên nhau. Nhưng rồi cô yêu anh theo cách khác, cách tàn độc nhất đối với chính bản thân cô yêu bằng một nỗi đau hiện hữu và không ngừng lại.
“Anh mệt rồi đúng không?”, cô đặt tay mình lên tim anh khi hỏi câu đó, trái tim anh đã không còn đ.ập mạnh như trước mỗi khi ở bên cô. Anh lắc đầu chứ không thể trả lời trực tiếp. Đó cũng là lần đầu tiên cô nói yêu anh nhiều như vậy sau quãng thời gian bên nhau: “Em rất yêu anh yêu đến nỗi không đành lòng buông anh đi nữa”.
Mọi lời nói nghẹn lại ngang họng, cô hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp: “Đúng là em đã đến muộn nhưng nỗi đau của em là thật. Nó âm ỉ trong tim, nó vì anh mà ngột ngạt song anh chẳng một lần quan tâm đến, thứ anh biết chỉ là nỗi đau của người khác và chính bản thân anh”.
Lời cuối cùng vừa dứt nước mắt bật ra không có chủ ý, cô không định khóc và không muốn khóc vì lúc đó anh sẽ lại dùng ánh mắt thương hại nhìn cô. Cô đứng dậy khoác lại chiếc áo khoác rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trời lại mưa rồi, anh có thể coi em như cơn mưa ngoài kia, bất chợt đến bắt người ta phải chấp nhận nhưng rồi cũng qua đi mà không cần níu lại”.
Chào anh của những nỗi đau và hạnh phúc nơi mình đã có một tình yêu cuồng nhiệt dành cho nhau trong đoạn cuối t.uổi trẻ. Là đúng đắn hay sai lầm tự anh và em hiểu rõ. Mong rằng đến một ngày gặp lại đau đớn đã hóa thành mưa xa…
Theo ilike.vn
Bên tôi nghĩa là luôn ở trong trái tim tôi
Chợt nhớ một câu nói rất đúng: "Ơ bên ai đó, nghĩa là ở trong tim họ". Mà ở trong tim một người, nghĩa là mình hiện lên khi tâm thức họ cần một điểm tựa.
Không phải cảm giác của bờ tường lạnh lẽo, không phải cảm giác của một người đã phũ phàng quay đi mà là một người cho họ mượn tấm lưng. Khi tựa vào nhau như thể, cả hai sẽ không chênh vênh.
Truyện ngắn: Chung một bầu trời (Dương Nguyên Bảo)
1. Môt ngươi ơ xa
- Nêu như anh yêu em thât, em se hanh phuc chư?
- Không. Sẽ rất buồn. Mà không chỉ riêng em đâu!
"Nếu như anh yêu em thật", tôi nhắc lại giả định ấy trong tâm trí, lại chợt cảm thấy chạnh lòng. Chi ở một nơi xa tôi, rất xa. Tôi thậm chí còn chưa gặp cô ấy bao giờ. Chỉ tình cờ quen trên một diễn đàn về văn học, lướt dạo đọc vài dòng status để kịp cảm nhận về một con người - một cách nghĩ có phần thú vị. Tình cờ nói chuyện với nhau dăm ba câu vô tư. Rồi cũng tình cờ, tôi và Chi quen với việc gửi nhau một lời chúc trước khi đi ngủ.
Dĩ nhiên, tôi có những cảm nhận chân thực rất riêng về con người ở nơi xa xôi ấy. Một nick name thật. Một nếp sống thật. Những sẻ chia, lắng nghe, đứt đoạn và cẩn trọng. Thế giới ảo, người ta có những cách riêng để nhận ra phần thực của nhau. Và những con người đang dàn đều cuộc sống của mình trên hai bờ thực - ảo đó có những cách gắn kết rất riêng cho từng bờ.
Ở độ t.uổi đôi mươi, tôi tin rằng bất kì một người nào cũng sở hữu bên trong một khoảng trống. Như tôi, cảm nhận khoảng trống đó sâu sắc trong những giờ thức đêm viết bài. Những lúc lủi thủi một mình trong căn phòng trọ nhỏ - khi mà bạn bè thân ai việc nấy. Hay những lúc chạy theo đam mê và suy tưởng về nó, cảm nhận những điều chỉ riêng mình hiểu. T.uổi đôi mươi, người ta còn muốn bay, người ta còn sức để học và sống, hơn hết, người có quyền hi vọng vào những nỗ lực của mình. Và như thế, người ta mang cho mình một nỗi cô đơn lạ lắm. Bởi có bao nhiều điều riêng mang ngại phải nói.
Tôi tin, tâm sự với người lạ có một cái thú vị riêng. Không phải ai cũng dễ dàng tâm sự được, người lạ thì càng khó. Nhưng nếu người ta có nhiều tình cờ dành cho nhau - như tôi với Chi, thì đấy là duyên. Nói chuyện với một cô gái như Chi rất thoải mái, một người không biết nhiều về ta, không suy diễn, chỉ quan tâm tới những gì ta đang nói. Và lắng nghe, thế thôi. Để cảm nhận ra trong một lát cắt rất mỏng nhưng cũng rất sâu của lòng. Không kêu ta ngốc, nhẹ nhàng cười. Rồi họ bảo:
- Tôi cũng mang trong lòng một thế giới như thế!
Vô tình, ta với người đến với nhau trong sự gắn kết của phần tính cách có bao hàm những khoảng trống. Có một người bạn như thế, đường riêng sẽ bớt mỏi mòn và đêm sẽ yên bình hơn.
Tôi hiểu rằng, giấc mơ với mộng tưởng là hai điều hoàn toàn khác nhau! Nhưng tôi vẫn thích Chi, tình cờ. Thích chỉ là thích, tôi thấy an toàn. Hơn nữa cảm giác ấy đôi khi làm tôi thấy yên ổn hơn.
Chi bảo:
- Ai rồi cũng có một quãng đường phải đi qua.
Em gửi cho tôi tấm ảnh chụp cảnh sân bay Tân Sơn Nhất - gần nơi em đang sống:
- Ở đây lúc chiều vừa có mưa!
Tôi nhận thấy cơn mưa qua những gam màu tối trong bức ảnh.Tôi trả lời Chi rằng chỗ tôi đang nóng lắm. Chi bảo:
- Để ship cho một nửa cơn mưa nhé!
Bất giác, tôi cười. Trả lời ngắn gọn.
- Ừ.
Khi khoảng trời trên đầu oi bức, một cơn mưa xa dễ mang lại cảm giác ngọt ngào và dịu nhẹ. Là vì nó được một người ở xa gửi đến trong một nhịp đ.ập chệch của tim.
***
2. Lưng chưng niêm tin
Tới một lúc mà trải nghiệm của ta đủ cho việc lường trước những cơn đau để rồi biết sợ hãi đồng thời tâm hồn vẫn còn mới mẻ để tin vào những điều không hiển hiện ngay trước mắt, người ta sẽ nhận ra một cảm giác thường trực: lưng chừng niềm tin.
Như tôi với em.
Người ta dễ trở thành thói quen của nhau khi cùng nhau làm một việc gì đó và chung đụng cảm xúc. Nếu cứ để một người con trai với một người con gái chung nhau trong những thương mến lâu quá, đôi khi họ sẽ thấy nhau như là một hơi thở.
- Nãy em vừa đi tập đội ngũ về. Chiều Sài Gòn nóng như đổ lửa.
- Khổ thân. Liệu có hao đi cân nào không?
- Không, nhưng chắc là đen nhiều.
- Thế thì không sao. Đen đi một chút thì em cũng vẫn là em. Mà đã là em thì sẽ rất xinh!
Tôi cảm thấy thế và nói như thế. Ấy là ngày tôi gọi Chi bằng "thói quen". Một tin nhắn khi thức giấc, một tin nhắn chúc ngủ ngon. Một vài lời tâm sự, sẻ chia khi bất chợt có chuyện gì đó không vui xảy đến. Một hình ảnh Chi gửi khoe mình vừa làm xong chiếc bánh hay vừa đi đâu đó chơi. Tôi nghe Chi líu ríu những câu chuyện hằng ngày.
Thói quen đó là Chi.
Ở trong một "thói quen", ta không định giá cái đẹp theo tiêu chuẩn. Một người không thay thế được thì hẳn nhiên sẽ phải là người đẹp nhất rồi. Nhưng, đó là một thói quen ở xa. Điều này hẳn nhiên không thay đổi được.
Tôi nhớ cuộc gọi điện thoại đầu tiên, là Chi gọi cho tôi. Đó là khi tôi treo nick suốt vài ngày để chuẩn bị cho một chương trình nhỏ của lớp. Giọng em dịu dàng như chứa cả tình cảm tôi "tình cờ" cho em.
- Em đã bảo mà, chỉ cần im lặng một cái là sẽ lạc mất nhau.
- ...
- Cũng may, em lấy được số điện thoại của anh rồi.
Tôi mỉm cười vì suy nghĩ đó trong em.
Tôi bảo:
- Phải đấy. Lạc đi rồi, anh sẽ không được dỗ em đi ngủ. Không được giục em ăn cơm đúng bữa, không được...
- Anh đừng nói nữa!
Có lẽ Chi nghẹn ngào.
Phải rồi. Chúng tôi đang ở rất xa nhau. Chúng tôi có lý do để tin nhau, nhưng niềm tin này, lấy gì làm điểm tựa?
- Có lẽ em cần anh. Không biết nữa, có lẽ thế...
Giá ngay lúc đó, tôi có thể ôm mái đầu cô bé trong thói quen của mình mà bảo:
- Đồ ngốc! Anh vẫn ở đây. Anh sẽ không đi, khi mà em còn cần anh.
Nhưng tôi đã không nói thế. Bởi trong đầu vừa vụt lên một câu hỏi:
"Hà Nội với Sài Gòn cách nhau bao xa?"
"nỗi nhớ cách những hồ nghi bao xa?"
"niềm tin cách nỗi hoang mang bao nhiêu kilômét?"
Tôi không trả lời được. Chỉ biết là Chi khóc, khi cần nhau, người ta dễ thường sẽ rơi nước mắt. Bởi yêu thương bao giờ cũng mỏng manh. Tôi bảo Chi. "Không sao đâu mà, chỗ em có nóng không?".
Chi trả lời.
- Có!
Tôi hỏi tiếp:
- Em có nghe thấy tiếng mưa ở đầu dây bên này không.
- Em có nghe!
- Được rồi, anh ship lại cho em một nửa cơn mưa nhé! Em thấy không, thương một người ở xa rất có lợi.
Em trả lời:
- Có ship người được không?
Tôi cũng nghẹn lại.
Sáng tỉnh dậy, lướt face và đọc status của Chi.
"Tôi cần anh ấy, rất cần. Tôi nghĩ rằng, việc dập tắt một thói quen mang đến cho mình bình yên vốn dĩ không phải chuyện hay. Thế nhưng, ngay cả việc anh ấy đi đâu, làm gì, với ai, tôi cũng không biết cách để kiểm soát.
Trong cơn mưa anh gửi, nhiều khi chơt nghe thây chut yên binh. Nhin thây cuôc sông đang lăng lai va cam nhân đươc răng: moi lo lăng, bon chen se tan, khi ma tiêng mưa con diu ngot - vì có anh nhắc nhớ!
Rôi nhưng hôm mưa buôn. Nhưng giot ha xôi xa không biêt hoa lân va giâu đi nươc măt. La khi tôi thấy moi liên kêt trơ nên long leo. La luc ta cam nhân đươc, chi cân lơ môt nhip nưa thôi, hai con ngươi se như hai con tau lao vê hai phia. Khi ta lơ đê môt ai đo xac lâp vi tri trong tim minh, ban thân ta se khoc. Mưa cung không thê vui.
Tôi cần anh, nhưng không thể giữ anh. Tôi nghe cơn mưa của anh những ngọt ngào, nhưng không thể tin vào những điều anh nói."
Chi cũng như tôi, ngập trong rất nhiều cảm giác lạ. Ngập trong cơn mưa xa xôi. Dịu ngọt quá, ấm áp quá, nhưng sao mỏng manh. Niềm tin chúng tôi cho nhau rất nhiều, nhưng lại không có điểm tựa.
Lại nhớ hôm Chi ngồi học bài. Tôi nhắn tin, như thói quen và em trả lời:
- Hôm nay em phải học rồi. Sắp thi cuối kì.
- Vậy thì em nên học. Hì. Hẹn gặp lại.
- Khoan. Anh có thể cho em dựa vào lưng anh được không.
- Được chứ. Nhưng như vậy có học được không?
- Có. Như thế sẽ tốt hơn. Em đang buồn. Nhưng em sẽ không nói đâu.
Tôi bảo "Được, anh hiểu, em học ngoan nhé!".
Chợt nhớ một câu nói rất đúng: "Ơ bên ai đó, nghĩa là ở trong tim họ". Mà ở trong tim một người, nghĩa là mình hiện lên khi tâm thức họ cần một điểm tựa. Không phải cảm giác của bờ tường lạnh lẽo, không phải cảm giác của một người đã phũ phàng quay đi mà là một người cho họ mượn tấm lưng. Khi tựa vào nhau như thể, cả hai sẽ không chênh vênh.
Nhưng phải nói là: sự thật, tôi đâu thể ở đó, ở ngay cạnh Chi. Mà sự thật thì bao giờ cũng là sự thật. Niềm tin mà không có điểm tựa thì mãi mãi không thể đem ra mà "tạm ứng" cho nhau.
***
3. Hai đâu cơn mưa
T.uổi đôi mươi, người ta băn khoăn nhiều về những con đường và ngã rẽ trên đường. Đi như thế nào, trong một tương lai không đoán định. Khi mà lửa cháy trong lòng, ít ai sẽ cam chịu đứng yên một chỗ. Mà đôi mươi là cái t.uổi biết thắp lửa - dù đôi khi trong nông nổi. Ở độ t.uổi đó, người ta muốn đi. Dĩ nhiên, có những người đi rồi sẽ mỏi, mỏi rồi sẽ quay về với những điều thân thuộc. Nhiều lúc, những người "quay về" ấy cực đoan cho rằng, việc mỏi chân là "quy luật của cuộc sống". Nghĩa là trước hết phải giống mọi người cái đã. Cuộc sống có nhiều quy luật, quy luật lớn nhất là "phải giống mọi người".
Tôi tự hỏi: làm cách nào để trở nên giống nhau, khi mà năng lực, sở trường, đam mê, hoàn cảnh của mỗi người là khác nhau. Giá thể loài người cũng như kim loại, nung ra rồi cho vào khuôn được thì tốt. Nhưng mà đem một kẻ đôi mươi ra mà nung, họ sẽ không thành thép - thật đấy - mà sẽ ra tro!
Những ngã rẽ là để chọn lựa, không phải để ép khuôn. Muốn chọn đúng thì phải thể nghiệm. Mà đã thể nghiệm thì phải dám sai lầm, dốt nát, ngốc nghếch hơn là những con người bất động. Hẳn nhiên, người đời thích quay ta theo ý họ hoặc theo một "quy luật thực tế" mà họ cho là đám đông chấp nhận và làm theo. Mà triết lý đám đông không có chỗ cho "sở trường", "đam mê".
Bạn thử thực sự hai mươi t.uổi mà xem. Bạn sẽ thấy nỗi cô đơn trong bản thân nó lớn lao và đáng sợ biết dường nào.
Không một kẻ đôi mươi thực sự nào dám nghĩ tới "con đường", họ chỉ dám nghĩ tới "đoạn đường". Không một kẻ nào còn đôi mươi mà không khao khát, nhưng vì họ đã biết mình nên nói và giấu thứ gì, cho nên họ mới phải mang vác cho mình một khoảng trống.
Tôi cũng vẫn còn trẻ thôi. Khao khát nhiều và không dám nghĩ tới đoạn cuối con đường. Tôi dám yêu một người ở xa, cũng dám tin vào sự sẻ chia của một người đã trở thành thói quen nhưng lại không dám đặt hết sự kì vọng của mình vào người ấy.
Như chính Chi cũng nói:
- Ai cũng có những đoạn đường phải đi qua.
Để tránh tổn thương, người ta luôn cần chuẩn bị tâm lý cho việc đi qua nhau. Nhất là với một người ở xa. Nghĩ như thế, mọi liên kết lại có cảm giác trở lên lỏng lẻo hơn bao giờ hết.
Có lúc Chi bảo:
- Giá như chúng mình đang tựa vào nhau thực sự. Ngay lúc này.
Ấy là lúc chúng tôi cần nhau. Lúc chúng tôi có áp lực về tâm lý. Lúc tôi với Chi cần được đan những ngón tay lại. Ở bên ai đó nghĩa là ở trong tim họ nhưng mà cần ở bên ai đó thì lại phải cần họ ngay sát bên. Có phải thế không, khi mà tâm trí tôi lại trùng xuống vì một câu hỏi cũ. Lần này, tôi không giấu mà hỏi Chi:
- Sài Gòn với Hà Nội cách nhau bao xa?
Chi bảo:
- Khoảng cách đó đúng bằng độ dài mà Cơn mưa đã đi.
Tôi mỉm cười nghĩ tới những mảng màu tối trong tấm hình cơn mưa Chi chụp ngoài sân bay. Tôi bảo cô ấy:
- Phải rồi, khoảng cách giữa anh và em, đơn giản chỉ như thế!
Đủ cơ duyên, người ta sẽ bước qua "giả định".
Theo blogradio.vn
Mưa đầu mùa rơi vào ngày yêu cuối Những cơn mưa rào mùa hạ chợt đến chợt đi, gợi trong lòng cảm thức về sự mong manh, hữu hạn của cuộc đời. Cái lạnh lẽo sau những cơn mưa dường như càng xoáy sâu vào nỗi cô đơn của những người vừa chia tay một mối tình. Có những cuộc tình, không có biến cố nào cả, không có kẻ thứ...