Từ khi nào mình đã mất nhau?
Không phải anh mà chính em là người đã nói lời chia tay. Có khác gì nhau đâu, bởi dẫu sao chúng ta cũng không thuộc về nhau nữa.
Chúng ta đã yêu nhau hơn 3 năm trời. So với những đứa bạn khác cùng lứa tuổi, có lẽ em chung thủy hơn chúng. Ba năm có dài quá không anh? Anh có nhớ không, cứ lần nào có dịp lễ thì chúng ta lại cãi nhau và buồn rầu. Valentine năm nay em cũng buồn lắm! Mình chia tay rồi mà.
Không phải anh mà chính em là người đã nói lời chia tay. Có khác gì nhau đâu, bởi dẫu sao chúng ta cũng không thuộc về nhau nữa. Từ khi nào chúng ta dần cách xa nhau nhỉ? Em cũng không biết nữa. Vì có khi nào anh nói anh yêu em đâu. “Không nói yêu em không có nghĩa là anh không yêu em!”, chia tay rồi anh mới giải thích như thế. Để làm gì? Níu kéo ư? Suốt 3 năm chẳng lẽ không lần nào anh có thể thốt ra điều đó? À có, khi chúng ta trong… khách sạn thôi!
“Em không phải tuýp con gái thích lãng mạn”, em nói vậy để anh đỡ ngại thôi, bởi có khi nào anh lãng mạn với em đâu. Em chỉ cần một lần anh ôm em từ đằng sau thôi. Có lẽ xa xỉ quá! Đã từ lâu rồi ngồi bên anh, em chỉ biết thở dài, anh có nhận ra điều đó?
Valentine năm nay, em hoảng sợ! Em trót mang trong mình giọt máu của anh rồi anh ơi! Nhưng mình lại vừa chia tay, em phải làm sao? Một mình, đau đớn, tủi nhục. Em phải bỏ đi đứa con đầu tiên. Em chỉ ước gì anh lúc đó bên em. Nghe tiếng động dao kéo, nước mắt em cứ lăn dài. Mình chia tay rồi! Từ nay em sẽ sống tốt! Em hứa…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Video đang HOT
Anh! Em yêu anh
Em chưa từng một lần trách anh... (Ảnh minh họa)
Anh! Đã hơn một năm em sống trên mảnh đất Thủ Dầu Một, một nơi mà trong kí ức chưa bao giờ em thích. Sự quê mùa nơi đây khiến em cảm thấy ghét và càng ghét thì em lại càng muốn ở lại. Và em cũng biết rằng, nơi này sẽ không còn có anh nữa!
Em đã bắt nhịp kịp với cuộc sống nơi đây, cuộc sống hời hợt và tẻ nhạt. Em thấy run lạnh vì sự cô đơn đó nên em đã hẹn hò với những đại gia mà em từng biết đến không ít.
Họ biết đưa em đến những nơi chưa từng một lần đến, biết dẫn em đi ăn những món ăn chưa từng được ăn, biết cho em những thứ em cần! Nhưng chỉ có một điều họ không biết, một lỗ hổng trong trái tim em vẫn chưa thể lành lại. Em sống mà không lo toan, em sống chỉ để sống nhưng cuộc sống của em nhiều người muốn cũng chẳng thể có được.
Ngày ấy xa nhau, em đau lắm!
Em đểu! Có thể gọi em "đểu" như chưa một lần anh từng biết về điều đó, và em cũng sẽ không giải thích.
Anh! Đâu rồi những buổi trưa anh đến dẫn em đi ăn, dắt em về đến phòng anh mới yên tâm quay về. Đâu rồi những buổi tối hẹn hò, trò chuyện với nhau quên cả giờ về. Em phải leo cửa mà vào hả anh?
Đâu rồi những buổi chiều anh dẫn em đi tắm biển, tập bơi cho em và suốt những ngày tháng đó, anh đã bảo rằng em giống như một nàng tiên cá.
Em biết rằng chúng ta để mất nhau là một sai lầm... (Ảnh minh họa)
Đâu rồi những lần em đi dạy về thì trời mưa, anh cuống cuồng đi mua thuốc dù em chẳng bị ốm và cũng chẳng ướt tẹo nào.
Đâu rồi những lần anh làm em cười bể bụng vì những trò hài hước của anh, và em lại có cơ hội dở cái điệu nụ cười SimLa mà chỉ mình anh mới biết.
Đâu rồi những lần anh ngồi gần cạnh em, em thấy tim mình đập mạnh.
Đâu rồi những lần anh vẫn bảo rằng em quàng tay anh cho đỡ lạnh dù hôm đó trời không một chút gió.
Đâu rồi những lần anh thơm nhẹ vào má em, em ngại đến đỏ cả mặt mơ màng suốt mấy ngày liền.
Đâu rồi nụ hôn đầu tiên mà anh trao em, giọt nước mắt lăn dài trên má hạnh phúc nhìn anh.
Đâu rồi những lần đi chơi, anh vẫy vẫy em lại và thủ thỉ anh yêu em nhiều lắm!
Em chưa từng một lần trách anh, nhưng em biết rằng chúng ta để mất nhau là một sai lầm.
Anh! Em yêu anh.
thienthandangyeu_cd1988@yahoo.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Em vẫn yêu anh Lòng em vẫn luôn chơi vơi khắc khoải trong nỗi niềm nhớ về anh... (Ảnh minh họa) Từng ngày bước trên đường đời, lòng em vẫn luôn chơi vơi khắc khoải trong nỗi niềm nhớ về anh. Hình bóng ấy, gương mặt ấy, nụ cười ấy... biết bao ngày em nhớ mong và chờ đợi một người đã thuộc về một nơi xa...