Từ khi có con, vợ chồng của tôi không còn màn dạo đầu
Tôi và chồng giờ chỉ như người sống cùng nhà, cùng nuôi con, cùng ăn cơm, cùng kiếm tiền mà thôi. Không còn những lời ngọt ngào, những cái nhìn tình tứ, những lời yêu thương, những ôm ấp tình cảm, cũng chẳng có giận hờn, ghen tuông, nghi ngờ gì nữa.
Yêu nhau và về chung dưới một mái nhà sau 8 năm hẹn hò, tôi và anh là cặp đôi lý tưởng trong mắt bạn bè khi vừa cả hai đều là dân tỉnh lẻ nhưng do chăm chỉ làm ăn, chúng tôi đã có được một căn nhà nho nhỏ cho mình ở Hà Nội. Mặc dù nó không nằm ở trung tâm nhưng để có được nó, cả hai đã phải rất cố gắng.
Xác định sẽ đến với nhau nên từ khi còn yêu nhau, chúng tôi quán triệt tinh thần tiết kiệm. Nhưng không phải vì thế mà tình yêu của hai chúng tôi trở nên “nghèo nàn”. Dù không đến những quán xá sang trọng, ít khi tặng hoa, tặng quà cho tôi nhưng anh luôn khiến tôi mỉm cười vào mỗi ngày bởi tài nói chuyện dí dỏm, hài hước. Anh là người khá tâm lý khi luôn đoán được mọi suy nghĩ của tôi, làm tôi hài lòng trong tất cả mọi chuyện.
Từ khi có con, vợ chồng tôi không còn tình cảm, lãng mạn như trước. Ảnh minh họa
Tình cảm, thói quen nhắn tin nói lời yêu thương của chồng vẫn không thay đổi khi hai đứa đã kết hôn, và cả quãng thời gian tôi mang bầu.
Video đang HOT
Và gia đình nhỏ của tôi có thêm một thành viên nhí – cu Bin kháu khỉnh chào đời trong niềm hạnh phúc vô bờ bến của cả hai bên gia đình. Khỏi phải nói chồng tôi tự hào đến nhường nào.
Nhưng dường như tất cả tình cảm, sự quan tâm của vợ chồng tôi đều đã dành hết cho con. Tôi giật mình nhận ra, từ khi có cu Bin chúng tôi không dành cho nhau những lời lẽ ngọt ngào, trìu mến như trước.
Anh bận bịu kiếm tiền, lo gánh nặng cơm áo nên đã vô tình quên mất việc vợ chồng phải dành cho nhau những giây phút thư thái, nghỉ ngơi thoải mái bên nhau. Còn tôi, luôn nặng gánh nội trợ gia đình, rồi công việc ở cơ quan, rồi việc nhà, lại việc đối nhân xử thế với gia đình đôi bên khiến anh không còn vị trí nào trong tôi.
Lâu lắm rồi chúng tôi không cùng nhau xem một bộ phim dù chỉ là xem tivi ở nhà, không cùng nhau nấu một bữa ăn ngon. Lâu lắm rồi chúng tôi không còn thời gian dành cho nhau. Tôi và chồng giờ chỉ như người sống cùng nhà, cùng nuôi con, cùng ăn cơm, cùng kiếm tiền mà thôi. Không còn những lời ngọt ngào, những cái nhìn tình tứ, những lời yêu thương, những ôm ấp tình cảm, cũng chẳng có giận hờn, ghen tuông, nghi ngờ gì nữa.
Vào các ngày lễ, thậm chí cả những lần kỷ niệm ngày cưới tôi đã không còn nhận được hoa, quà từ chồng. Phần vì mải mê công việc nên chồng quên, về phía tôi, mặc dù có nhớ nhưng sợ tốn kém nên cũng chẳng thèm nhắc chồng. Cuộc sống vợ chồng của tôi cứ trôi đi, bình lặng và không có cảm xúc.
Tần suất “quan hệ” giữa hai vợ chồng cũng vì vậy mà giảm hẳn, thậm chí có tháng chúng tôi chỉ “giao ban” một lần. Những lần ân ái, cả hai không còn hân hoan, đắm đuối như trước kia. Thú thật là, sau khi sinh cu Bin, tôi không còn ham muốn gần gũi chồng nữa. Chồng tôi cũng vậy, mỗi lần gần gũi, anh không mất công “dạo đầu, dạo cuối” như trước mà hùng hục như “cho xong chuyện” rồi lăn ra ngủ.
Sợ tình trạng này kéo dài sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình, tôi đã có lần nói chuyện với chồng nhưng anh bất ngờ nhìn tôi như vật thể lạ, nói rằng tôi lắm chuyện, bày vẽ, có con rồi còn “hư đốn”.
Chẳng lẽ, cứ có con là vợ chồng không còn tình cảm, gần gũi nhau như trước, vợ chồng sống với nhau giờ chỉ còn là trách nhiệm và nghĩa vụ vì con?
Theo DanViet
Sống thật đi, đừng dựa dẫm vào mạng ảo!
Hãy dừng việc tìm kiếm thứ tình mông lung với một anh chàng ở sau một cái màn hình mà đến nỗi anh ta (sự thật) bao nhiêu tuổi đôi khi ta cũng chả biết.
Khi mọi thứ trước mắt đều cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị, chán chường, khi tình yêu không mỉm cười với ta, ta cứ mải miết đi tìm, rồi vấp ngã, rồi chờ đợi, rồi thất vọng... Nỗi cô đơn cứ lớn lên từng ngày, từng ngày thêm một chút, nhiều khi muốn tìm người giãi bày nhưng dường như, càng quen càng khó bày tỏ.
Đôi khi ta muốn có ai đó ôm chặt vào lòng, ngồi vuốt tóc ta rồi nghe ta thỏ thẻ, rồi thì chỉ cần một câu nói "ngoan, anh thương" thì dù trời đất có sập xuống, ta cũng không phải sợ gì nữa. Đôi khi ta muốn có một người có thể khiến ta thấy bình yên khi nhìn vào gương mặt họ, khiến ta có thể bật cười vì những điều giản dị, có thể khiến ta buồn vì những lý do không đầu không cuối, và có thể khiến ta tha thứ cho tất cả lỗi lầm họ mang lại. Chỉ là đôi khi thế thôi, nhưng cũng chính vì điều đó khiến trái tim ta ngày càng phức tạp. Mà những người phức tạp quá, nhạy cảm quá thì thường hay tự vác lấy nỗi buồn cho mình. Rồi ta tìm đến thế giới ảo.
Ở cái thế giới ấy, nào là Facebook, nào là Twitter, nào là Tumblr,... ta thỏa sức viết, thỏa sức tâm sự với những người chưa biết mặt bao giờ, thỏa sức vẽ ra một cái Tôi nào đó, cái Tôi lạc quan, cái Tôi buồn chán, cái Tôi hôm nay ủ ê, cái Tôi ngày mai lại vui vẻ. Ta tưởng đó là thế giới của riêng ta, đầy màu sắc, đầy sự thú vị. Rồi ta lấn sâu, thật sâu vào đó nhưng cuối cùng nhận về chẳng là gì cả. Ta càng cô đơn hơn. Cô đơn ngay chính thứ từng khiến ta cảm thấy ấm áp, thấy được chia sẻ, thấy được dựa dẫm.
Ảnh minh họa
Ta-không-có-nổi-một-người-để-sống-thật-lòng-mình. Ta có thêm hàng ngàn người bạn cũng đồng cảm như ta, nhưng ta không có một người bạn để đánh vào đầu họ một cái vì tội sai hẹn hay đưa cho họ một cái giấy ăn để mà... lau mũi khi khóc. Ta có thêm hàng trăm cơ hội để tìm "một nửa" của đời mình vì ta tin anh ta sẽ xuất hiện đâu đó trước mặt, tức là trước cái màn hình với cái bàn phím ta gõ gõ hàng ngày. Nhưng rồi một ngày ta chợt nhận ra, ta cần một người để lúc buồn đi ăn thật no, lúc cô đơn thì đi vào quán cà phê nào có nhiều cửa sổ nhất, lúc vui thì ngồi cạnh nhau cười chí chóe,... chứ không phải là những cú like/share/comment mà hàng ngày ta vẫn mong ngóng.
Càng dựa dẫm vào thế giới ấy, ta lại càng thấy mình lạc lõng khi mà hàng ngày kẹt giữa đám đông, chen chúc trên những con đường đông nghịt người, nhưng lại giật mình nhận ra mình không thuộc về nơi này, đại loại như, mình đến từ một nơi khác, một hành tinh khác vậy. Những nỗi buồn, nỗi cô đơn ngày hôm nay, chính là do ta đã buộc mình vào đó, chứ không phải là do người nào cả. Không phải do bạn bè vô tâm, không phải do anh ta phụ bạc, không phải do dòng đời xô đẩy, mà do ta suy nghĩ quá nhiều, phức tạp hóa vấn đề của mình lên quá nhiều.
Vậy đấy, thế nên nếu không thoát ra khỏi những ý nghĩ mọi người đều đang quay lưng với mình, mình thật cô độc hoặc như cái suy nghĩ tệ hại hơn là "thế này là cũng đủ rồi", thì càng ngày ta càng nhấn chìm vào hố sâu của buồn tủi, không có lấy một kẻ tri ân, một người tri kỷ.
Hãy dừng việc viết nhăng cuội quá nhiều (cái mà ta tưởng là ta đang chia sẻ), hãy dừng việc than vãn, kêu ca trên mạng chỉ để đổi lấy vài dòng an ủi (không giải quyết được vấn đề gì cho ta cả), hãy dừng việc tìm kiếm thứ tình mông lung với một anh chàng ở sau một cái màn hình mà đến nỗi anh ta (sự thật) bao nhiêu tuổi đôi khi ta cũng chả biết,... Hãy tắt máy tính, bước ra phố xá, mỉm cười với đồng nghiệp, bạn bè, về nhà nấu lấy bữa cơm thật ngon thay vì gặm cái bánh mỳ rồi lại bận cả hai tay gõ gõ, gọi điện cho một người bạn rủ rê lượn lờ phố xá, hoặc đi một mình cũng được, biết đâu lại gặp "ai đó" ở trên đường,...
Theo Tiin
"Chết Cười" hay vô duyên và nhạt nhẽo? Khán giả truyền hình không cười nổi trước những màn đối đáp "thiếu muối" của chương trình "Chết Cười" lên sóng đêm qua. Tập 2 của chương trình hài kịch Chết Cười đã lên sóng vào đêm qua (24/1) trên kênh VTV3. Giống như tập trước, 6 nghệ sĩ tham gia Chết Cười gồm: Linh Tâm, Bạch Long, Minh Trọng, Thùy Dương, Vũ...