Tự hào lấy nhau 10 năm không tiêu của chồng một đồng nào, tôi ê chề nhận ra 2 bài học nhưng đã muộn rồi
Tôi đau đớn bật khóc, hận chồng vì phản bội tôi, nhưng tôi càng tự trách bản thân mình hơn.
Bởi nếu như tôi nhận ra 2 bài học này sớm hơn, thì có lẽ cuộc hôn nhân của chúng tôi đã không đến bước đường này.
Bên nhau đã 10 năm nhưng từ ngày lấy anh chưa bao giờ tôi thấy hết mặc cảm về bản thân. Bởi anh là người được ăn học đàng hoàng, có công việc được bao người ngưỡng mộ. Còn tôi học thấp, tốt nghiệp cấp 3 xong là đi làm công nhân trong nhà máy may. Chính vì vậy, tôi luôn cảm thấy chồng thật thiệt thòi khi lấy tôi làm vợ.
Những ngày đầu lấy nhau, chồng luôn tự giác đưa t.iền về cho vợ, nhưng sau đó thì tôi phải giục. Mỗi lúc như vậy, anh lại thốt ra những lời khó nghe nào là tôi chi tiêu gì lắm thế, không biết cách chi tiêu,… Vì sự sĩ diện của bản thân và muốn được chồng coi trọng hơn, dần dà tôi không đòi t.iền của chồng nữa, luôn tự lập gồng gánh gia đình này. Thấy tôi không hỏi, chồng cũng “quên” luôn chuyện đưa t.iền cho vợ lo toan gia đình.
Đến giờ đã 10 năm trôi qua, tôi luôn lấy làm tự hào vì không tiêu của chồng một đồng nào mà vẫn lo được cho con cái, chu toàn công việc gia đình hai bên nội ngoại. Thế rồi một ngày đẹp trời, tôi mới hay chuyện cưới nhau 10 năm nhưng anh n.goại t.ình những 7 năm, thậm chí có 2 đứa con riêng bên ngoài.
(Ảnh minh họa)
Tôi đau đớn bật khóc, hận chồng vì phản bội tôi, nhưng tôi càng tự trách bản thân mình hơn. Bởi nếu như tôi nhận ra 2 bài học này sớm hơn, thì có lẽ chồng đã không có cơ hội n.goại t.ình, cuộc hôn nhân của chúng tôi đã không đến bước đường này.
Video đang HOT
1. Đã là vợ chồng, hai vợ chồng phải cùng nhau đóng góp về t.iền bạc và có trách nhiệm với gia đình
Khi chồng không đưa t.iền về nhà, tôi cũng chẳng thèm hỏi lương của chồng. Bây giờ tôi mới thấy mình sai quá rồi. Nếu ban đầu tôi dẹp sự sĩ diện sang một bên, bắt chồng nộp lương đầy đủ mỗi tháng thì chắc gì anh đã có t.iền để n.goại t.ình?
Hơn nữa, các con là con chung chứ đâu phải của một mình tôi. Anh có trách nhiệm đưa t.iền về nhà để duy trì các khoản chi tiêu trong gia đình, lo cho các con ăn học là lẽ đương nhiên.
(Ảnh minh họa)
Đáng lý ra tôi nên ép chồng đưa t.iền về nhà, cùng chồng ngồi lại lập kế hoạch chi tiêu, xác định các mục tiêu tài chính trong tương lai. Công khai các khoản chi tiêu trong nhà như t.iền học của các con, t.iền biếu hai bên nội ngoại, t.iền sinh hoạt phí hàng tháng,… cũng rất quan trọng. Như vậy, người chồng sẽ có trách nhiệm hơn với gia đình, từ đó có động lực hơn để k.iếm t.iền và hiểu được cho sự vất vả của vợ.
Còn tôi đã “thả trôi” anh, anh mặc định không cần t.iền của anh thì tôi vẫn tự lo được cho gia đình rồi anh không còn biết hai chữ “trách nhiệm” viết thế nào nữa. Anh thoải mái dùng t.iền lương để ăn chơi đàn đúm, nuôi nhân tình bên ngoài.
2. Đừng bao giờ nghĩ “gái có công chồng không phụ”, hãy học cách yêu bản thân và ích kỷ một chút
Vì chồng con tôi cố gắng làm việc gấp 3, sinh hai đứa xong lúc nào cũng cố gắng đi làm lại sớm. Đi làm đến tối muộn mới về, dù đói dù mệt nhưng tôi vẫn phải gồng mình lên để chăm sóc con và dọn dẹp nhà cửa. Có những đêm con quấy khóc, tôi thức trắng suốt đêm để dỗ con nhưng sáng hôm sau lại nhờ bà ngoại sang trông con để đi làm. Tôi không dám nghỉ vì sợ bị trừ lương.
Vì muốn chồng mát mặt với anh em, mỗi tháng tôi đều bóp mồm bóp miệng, biếu t.iền cho bố mẹ chồng dưới danh nghĩa của chồng. Nói thật, đến bố mẹ đẻ tôi cũng không đối xử được tốt như thế, chưa báo hiếu bố mẹ được mấy đồng cả.
(Ảnh minh họa)
Cứ nghĩ gái có công thì chồng không phụ, nhưng giờ lại bị anh phản bội. Đấy, gái có công vẫn bị chồng phản bội đó thôi. Giá như tôi ích kỷ đi một chút, yêu thương và lo lắng cho bản thân đi một chút thì giờ đã không đến nỗi ê chề như vậy.
Suốt 10 năm hôn nhân, tôi luôn dành t.iền lương của mình để nuôi con, biếu xén bố mẹ chồng. Chẳng bao giờ tôi dám chi một cái gì cho bản thân, và đáng trách hơn là luôn nghĩ rằng ông bà ngoại sẽ thông cảm cho tôi khi không thể báo hiếu bố mẹ đủ đầy sau khi lấy chồng. Đúng là bố mẹ tôi dù buồn trong lòng nhưng không bao giờ thể hiện ra mặt, cũng chẳng oán trách tôi một lời cả.
Nhưng đổi lại tôi được cái gì? Nhan sắc ngày càng tàn phai, sức khỏe xuống dốc rất nhiều vì phải làm việc quá vất vả và không chăm sóc bản thân. Tôi cũng chẳng có được mấy đồng tiết kiệm cả, giờ l.y h.ôn gần như tôi tay trắng, chỉ lãi được 2 đứa con vì t.iền bạc bao năm qua chồng đi làm đều để dành nuôi mẹ con nhân tình hết cả, đâu có dành dụm được đồng nào.
Vậy nên các chị em à, đừng mu muội giống tôi. Đừng chỉ vì cái sĩ diện hão mà không đòi hỏi trách nhiệm từ chồng. Hãy học ích kỷ một chút, yêu thương bản thân nhiều hơn một chút để sau này có chuyện gì xảy ra cũng không phải hối hận như tôi.
Về quê thăm mẹ, tôi cúi mặt xấu hổ khi nhìn đôi dép của chị dâu
Thương chị dâu một, tôi tự trách bản thân đến mười.
Chị dâu tôi ít nói, cứ lụi cụi làm việc suốt. Chị ấy làm nông, suốt ngày chỉ ở ngoài vườn rau, ao cá hoặc chăm sóc đàn lợn. Dù ít học nhưng ai trong xóm cũng khen ngợi chị đối nhân xử thế rất tốt, biết nghĩ trước sau.
Mấy tháng trước, mẹ tôi phát hiện bị ung thư cổ tử cung. Lúc biết mình bị ung thư, mẹ tôi suy sụp tinh thần rất nhanh. Bà bỏ ăn, suốt ngày chỉ nằm trong phòng. Chị dâu tôi phải khuyên can, năn nỉ bà mới chịu đi đến bệnh viện để điều trị. Cũng từ đó, số ngày mẹ tôi ở viện còn nhiều hơn ở nhà. Và người đồng hành cùng bà chính là con dâu.
Vợ chồng tôi ở thành phố, công việc bận rộn nên không thể chăm sóc mẹ được. Hàng tuần, tôi đều đến viện thăm mẹ một lần rồi gửi chị dâu ít t.iền trang trải. Hiện tại, mẹ tôi đã về nhà được hơn 1 tháng và sức khỏe có chiều hướng tốt hơn. Tất cả cũng nhờ chị dâu đã chăm sóc bà hết mực chu đáo.
Hôm qua, vợ chồng tôi về thăm mẹ. Thấy chị dâu đang loay hoay ở ngoài vườn, chúng tôi cũng không tiện gọi chị mà vào thẳng nhà, trò chuyện với mẹ. Bà cứ khen con dâu suốt cả buổi. Mà bà không kể thì tôi cũng tự hiểu, gia đình tôi có phúc mới có một người con dâu tốt như vậy.
Đến 11 giờ, chị dâu tất tả từ vườn chạy vào nhà. Thấy chúng tôi, chị ngạc nhiên lắm. Rồi chị nhờ chồng tôi đi đón hộ con trai để chị nấu ăn cho cả nhà.
Tôi xuống bếp phụ chị. Nhìn đôi dép chị mang, tôi hỏi sao chị không đổi đôi dép khác, nó gần đứt rời cả quai rồi. Chị cười hà hà, bảo không có thời gian mà đi chợ. Suốt ngày, chị đầu tắt mặt tối với hàng loạt việc ngoài vườn, rồi còn nấu ăn, đưa đón con, chăm sóc mẹ tôi. Anh trai tôi cũng đi làm công trình nên mệt mỏi, chị không nỡ nhờ vả chồng thêm nữa.
Những lời chị dâu nói đủ khiến tôi cúi mặt xấu hổ và ân hận. Trong khi chị chẳng có thời gian mua đôi dép mới để mang thì vợ chồng tôi lại phó mặc mẹ cho chị, chỉ biết lo toan công việc của mình.
Tối, tôi bàn với chồng chuyện nghỉ việc không lương một thời gian để chuyển về quê ở, chăm sóc mẹ. Chồng tôi gật đầu đồng ý. Nhưng khi tôi nói chuyện này với chị dâu thì chị bảo tôi không nên nghỉ việc, chị còn sức khỏe, còn gánh vác được. Dù chị nói thế, tôi vẫn thấy khó xử quá. Nên làm thế nào đây mọi người?
Hãy đối xử với chính bản thân bằng lòng trắc ẩn Nhiều người có thể dễ dàng cảm thông và từ bi với người khác nhưng lại khó có thể làm được điều đó với chính mình. Lòng trắc ẩn không phải là chỉ sự tốt bụng, cảm thông, yêu thương. Lòng trắc ẩn kêu gọi chúng ta hành động và giúp đỡ. Chúng ta thường có thể dễ dàng từ bi, vị tha...