Tự hào lấy nhau 10 năm không tiêu của chồng một đồng nào, tôi ê chề nhận ra 2 bài học nhưng đã muộn rồi
Tôi đau đớn bật khóc, hận chồng vì phản bội tôi, nhưng tôi càng tự trách bản thân mình hơn.
Bởi nếu như tôi nhận ra 2 bài học này sớm hơn, thì có lẽ cuộc hôn nhân của chúng tôi đã không đến bước đường này.
Bên nhau đã 10 năm nhưng từ ngày lấy anh chưa bao giờ tôi thấy hết mặc cảm về bản thân. Bởi anh là người được ăn học đàng hoàng, có công việc được bao người ngưỡng mộ. Còn tôi học thấp, tốt nghiệp cấp 3 xong là đi làm công nhân trong nhà máy may. Chính vì vậy, tôi luôn cảm thấy chồng thật thiệt thòi khi lấy tôi làm vợ.
Những ngày đầu lấy nhau, chồng luôn tự giác đưa tiền về cho vợ, nhưng sau đó thì tôi phải giục. Mỗi lúc như vậy, anh lại thốt ra những lời khó nghe nào là tôi chi tiêu gì lắm thế, không biết cách chi tiêu,… Vì sự sĩ diện của bản thân và muốn được chồng coi trọng hơn, dần dà tôi không đòi tiền của chồng nữa, luôn tự lập gồng gánh gia đình này. Thấy tôi không hỏi, chồng cũng “quên” luôn chuyện đưa tiền cho vợ lo toan gia đình.
Đến giờ đã 10 năm trôi qua, tôi luôn lấy làm tự hào vì không tiêu của chồng một đồng nào mà vẫn lo được cho con cái, chu toàn công việc gia đình hai bên nội ngoại. Thế rồi một ngày đẹp trời, tôi mới hay chuyện cưới nhau 10 năm nhưng anh ngoại tình những 7 năm, thậm chí có 2 đứa con riêng bên ngoài.
(Ảnh minh họa)
Tôi đau đớn bật khóc, hận chồng vì phản bội tôi, nhưng tôi càng tự trách bản thân mình hơn. Bởi nếu như tôi nhận ra 2 bài học này sớm hơn, thì có lẽ chồng đã không có cơ hội ngoại tình, cuộc hôn nhân của chúng tôi đã không đến bước đường này.
1. Đã là vợ chồng, hai vợ chồng phải cùng nhau đóng góp về tiền bạc và có trách nhiệm với gia đình
Khi chồng không đưa tiền về nhà, tôi cũng chẳng thèm hỏi lương của chồng. Bây giờ tôi mới thấy mình sai quá rồi. Nếu ban đầu tôi dẹp sự sĩ diện sang một bên, bắt chồng nộp lương đầy đủ mỗi tháng thì chắc gì anh đã có tiền để ngoại tình?
Video đang HOT
Hơn nữa, các con là con chung chứ đâu phải của một mình tôi. Anh có trách nhiệm đưa tiền về nhà để duy trì các khoản chi tiêu trong gia đình, lo cho các con ăn học là lẽ đương nhiên.
(Ảnh minh họa)
Đáng lý ra tôi nên ép chồng đưa tiền về nhà, cùng chồng ngồi lại lập kế hoạch chi tiêu, xác định các mục tiêu tài chính trong tương lai. Công khai các khoản chi tiêu trong nhà như tiền học của các con, tiền biếu hai bên nội ngoại, tiền sinh hoạt phí hàng tháng,… cũng rất quan trọng. Như vậy, người chồng sẽ có trách nhiệm hơn với gia đình, từ đó có động lực hơn để kiếm tiền và hiểu được cho sự vất vả của vợ.
Còn tôi đã “thả trôi” anh, anh mặc định không cần tiền của anh thì tôi vẫn tự lo được cho gia đình rồi anh không còn biết hai chữ “trách nhiệm” viết thế nào nữa. Anh thoải mái dùng tiền lương để ăn chơi đàn đúm, nuôi nhân tình bên ngoài.
2. Đừng bao giờ nghĩ “gái có công chồng không phụ”, hãy học cách yêu bản thân và ích kỷ một chút
Vì chồng con tôi cố gắng làm việc gấp 3, sinh hai đứa xong lúc nào cũng cố gắng đi làm lại sớm. Đi làm đến tối muộn mới về, dù đói dù mệt nhưng tôi vẫn phải gồng mình lên để chăm sóc con và dọn dẹp nhà cửa. Có những đêm con quấy khóc, tôi thức trắng suốt đêm để dỗ con nhưng sáng hôm sau lại nhờ bà ngoại sang trông con để đi làm. Tôi không dám nghỉ vì sợ bị trừ lương.
Vì muốn chồng mát mặt với anh em, mỗi tháng tôi đều bóp mồm bóp miệng, biếu tiền cho bố mẹ chồng dưới danh nghĩa của chồng. Nói thật, đến bố mẹ đẻ tôi cũng không đối xử được tốt như thế, chưa báo hiếu bố mẹ được mấy đồng cả.
(Ảnh minh họa)
Cứ nghĩ gái có công thì chồng không phụ, nhưng giờ lại bị anh phản bội. Đấy, gái có công vẫn bị chồng phản bội đó thôi. Giá như tôi ích kỷ đi một chút, yêu thương và lo lắng cho bản thân đi một chút thì giờ đã không đến nỗi ê chề như vậy.
Suốt 10 năm hôn nhân, tôi luôn dành tiền lương của mình để nuôi con, biếu xén bố mẹ chồng. Chẳng bao giờ tôi dám chi một cái gì cho bản thân, và đáng trách hơn là luôn nghĩ rằng ông bà ngoại sẽ thông cảm cho tôi khi không thể báo hiếu bố mẹ đủ đầy sau khi lấy chồng. Đúng là bố mẹ tôi dù buồn trong lòng nhưng không bao giờ thể hiện ra mặt, cũng chẳng oán trách tôi một lời cả.
Nhưng đổi lại tôi được cái gì? Nhan sắc ngày càng tàn phai, sức khỏe xuống dốc rất nhiều vì phải làm việc quá vất vả và không chăm sóc bản thân. Tôi cũng chẳng có được mấy đồng tiết kiệm cả, giờ ly hôn gần như tôi tay trắng, chỉ lãi được 2 đứa con vì tiền bạc bao năm qua chồng đi làm đều để dành nuôi mẹ con nhân tình hết cả, đâu có dành dụm được đồng nào.
Vậy nên các chị em à, đừng mu muội giống tôi. Đừng chỉ vì cái sĩ diện hão mà không đòi hỏi trách nhiệm từ chồng. Hãy học ích kỷ một chút, yêu thương bản thân nhiều hơn một chút để sau này có chuyện gì xảy ra cũng không phải hối hận như tôi.
Đàn ông có cần lý do để "ăn phở"?
Trong tất cả những đổ vỡ gia đình, phụ nữ thường bị hỏi hoặc tự hỏi bản thân: mình đã làm gì để đàn ông chán?
Nghe tin chồng có bồ, chị Ngọc Minh - một tiểu thương ở chợ Bà Chiểu - đã khóc bù lu bù loa, tự trách bản thân là đã quá yêu thương, vun vén gia đình mà quên chăm sóc bản thân nên mới bị chồng chán. Rồi chị đem chuyện đi hỏi khắp bạn bè, các chuyên gia trên mạng, câu trả lời lại càng khẳng định lý do là do chị.
Ảnh mang tính minh họa - Azerbaijan_stock
Có bạn hàng còn bảo chị dại, vì lúc nào cũng đầu tắt mặt tối, tóc tai hôi mùi sữa của con mới bị chồng bỏ. Có người lại hỏi có phải chị không làm chồng thăng hoa nên chồng chán, chồng tìm người khác. Rồi họ khuyên chị phải trang điểm, mặc đẹp, học phát triển bản thân, đi cà phê cuối tuần...
Đàn ông chán không cần lý do. Thực sự là như vậy. Các chị em dù có xinh đẹp, giỏi chuyện chăn gối, người lúc nào cũng thơm tho đi chăng nữa, ngoại tình vẫn sẽ ngoại tình, hết yêu vẫn sẽ hết yêu. Thử đi hỏi các chị thành đạt, giàu có, biết chăm sóc chính mình... nhưng chồng đi "cắt tóc gội đầu" vẫn vướng vào lưới tình với các cô gái ở đó.
Đàn ông ngoại tình đâu cần lý do từ phụ nữ.
Một người đàn ông chín chắn, sâu sắc, nghiêm túc, có trách nhiệm với vợ con, biết quản lý cảm xúc sẽ tự động dàn xếp mọi mâu thuẫn, bất hòa với vợ, hàn gắn mối quan hệ gia đình. Một người biết thương vợ thực sự, thấy vợ trăm công ngàn việc sẽ càng thương vợ hơn, san sẻ việc nhà, chăm con cùng vợ.
Còn người đàn ông đa tình, cảm xúc dễ lung lạc thì có trăm ngàn lý do để ngoại tình. Có câu nói đùa, một tô phở lạ bằng một tạ bữa cơm quen.
Ngoại tình là ngoại tình, chia tay là chia tay, ly hôn là ly hôn. Tổn thương chắc chắn phải có. Thay vì cứ chăm chăm đi tìm lỗi do ai, hãy làm mọi cách để vết thương mau lành, hết sẹo, liền da, tìm cho mình một nguồn vui sống. Khi đã thật bình tĩnh, thoải mái, có nhiều thời gian cho bản thân nhìn lại vấn đề, việc đánh giá, rút kinh nghiệm vẫn không muộn. Và đừng đổ hết mọi lỗi lầm lên bản thân.
Ảnh mang tính minh họa - Freepik
Đừng bao giờ hỏi những câu như: Tôi đã làm gì sai? Tôi có lỗi gì? Tôi không bằng cô kia ở điểm nào?... Những câu hỏi ấy mang tính áp đặt, mang tính lí trí, đúng - sai. Còn yêu là còn yêu. Hết yêu là hết yêu. Cả hai đã không còn có thể ngồi lại, lắng nghe để hiểu và thương nhau được nữa thì có trả lời hàng tá câu hỏi cũng chẳng để làm gì.
Phụ nữ làm cho bản thân tươm tất thì có trả lời hàng tá câu hỏi cũng chẳng để làm gì, xinh đẹp, phát triển tâm hồn để chính mình hạnh phúc chứ không phải để giữ lại trái tim một người đàn ông.
Tất nhiên, đâu đó sẽ có những kết quả kéo theo, các ông chồng có thể bớt lăng nhăng bên ngoài hơn một chút. Nhưng lý do này phải được xếp vào hàng rất... phụ.
Về quê thăm mẹ, tôi cúi mặt xấu hổ khi nhìn đôi dép của chị dâu Thương chị dâu một, tôi tự trách bản thân đến mười. Chị dâu tôi ít nói, cứ lụi cụi làm việc suốt. Chị ấy làm nông, suốt ngày chỉ ở ngoài vườn rau, ao cá hoặc chăm sóc đàn lợn. Dù ít học nhưng ai trong xóm cũng khen ngợi chị đối nhân xử thế rất tốt, biết nghĩ trước sau. Mấy tháng...